Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 38



“…… Cậu rõ ràng đã còn sống trở về, vì sao còn muốn chỉ trích thượng cấp của mình Trương Bác Minh?”

“Công an cũng nên đối mặt với hi sinh như lấy hay bỏ, hoặc nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ như lông hồng……”

“Chúng ta vững tin phán đoán của Trương Bác Minh không có bất kỳ sai lầm gì, vì sao cậu đối mệnh lệnh thượng cấp canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy!”

……Bốn phương tám hướng truyền đến vô số tạp âm, líu lo không ngừng, gần mà xa. Ngô Vu ngồi trong ghế, ánh sáng ban ngày bên ngoài cửa sổ sắt được lan can cắt thành nhiều hình vuông dài, phản chiếu đám đông đang xì xào ở cách đó không xa. Mỗi một âm tiết đều chứa đầy lo lắng, sợ hãi và nghi ngờ. Màn hình thiết bị nhấp nháy màu xanh lục ở góc tường. “Cậu cùng Trương Bác Minh nói cái gì?”  Có người nghiêm túc hỏi.“Tôi không hề nói gì.”

“Vậy anh ta làm sao lại đột nhiên tự sát?”

“Tôi cũng không biết vì sao.”

“Hắn có lý do gì đột nhiên tự sát?”

“Tôi thật không……”

Trương Bác Minh không có lý do gì để tự sát. Anh ta tại sao sau khi gặp qua cậu thì đột nhiên tự sát? Các cậu lần cuối cùng gặp mặt đến cùng là nói cái gì? Trương Bác Minh chết cùng cậu có quan hệ hay không? Đến cùng có quan hệ hay không?!”

……

Những vấn đề này đã bị lặp lại qua vô số lần, về sau cậu thậm chí quên mất mình từng nói gì, chỉ cảm thấy như là bơi trên biển đen vô tận, sấm sét ầm ầm đập xuống, sóng thần đập vào mặt, tất cả làm lòng người kinh sợ cuối cùng cũng dần dần hóa thành một câu, từ màng nhĩ đâm thẳng đến tuỷ não bên trong, lại từ tuỷ não xuyên qua mỗi một tấc xương cốt ——

“Vì cái gì cậu có thể còn sống trở về?”

“Dựa vào cái gì cậu có thể còn sống trở về?”

“Mười hai năm vách núi tơ thép, bốn ngàn ngày kinh hồn, công huân to lớn này đổi thành ai cũng hẳn là mừng rỡ như điên, nhưng Trương Bác Minh cuối cùng chỉ lưu lại cho thế nhân một vũng máu tươi, giữa các cậu đến cùng có bao nhiêu bí mật?”

“Cái chết của anh ta là vì che giấu cái gì?”

“…… Tôi không làm, tôi không làm còn không được sao?” Ngô Vu ôm lấy đầu, chỉ muốn đem mình rút vào sâu trong góc tường tối, từng lần một tố chất thần kinh lặp lại: “Tôi không nghĩ sẽ làm cảnh sát, tôi không làm……”

“Van cầu các anh để cho tôi từ nơi này rời đi đi, tôi thật không nghĩ sẽ gặp một thân chế phục, tôi không nghĩ sẽ gặp lại cái huy hiệu cảnh sát treo cao ở đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống——

Ngô Vu thân thể co rút, kiệt lực ngẩng đầu lên!

Cái ót đụng mạnh vào vách tường, sau một khắc cậu bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đây là một gian phòng làm việc nhỏ, không có cửa sổ cũng không bật đèn. Trong phòng chỉ có một cái giường đơn, một bàn làm việc, TV kê sát tường bị tắt tiếng. Không biết bản tin đêm nào đang được phát sóng, ánh sáng huỳnh quang thay đổi chiếu lên bốn bức tường, là nguồn sáng duy nhất vào lúc nửa đêm.

Ngô Vu ngồi dậy, đau đầu đến co rút, miễn cưỡng đem tay trái giơ lên trước mắt, phát hiện băng đã được thay qua, lòng bàn tay truyền đến từng trận đau nhức.

Băng gạc quấn rất tỉ mỉ, nhưng có chút gấp, cậu thử giật giật năm ngón tay, khớp nối mở rộng cũng không phải là rất linh hoạt.

“…… Có người không?” Cậu khàn giọng nói.

Ngoài cửa yên tĩnh im ắng.

Ngô Vu đứng lên đi tới bên cạnh cửa, đè ép chốt cửa không nhúc nhích tí nào: “Có người không? Có thể mở đèn lên được không?”

Vẫn không ai trả lời.

Người chủ trì bản tin thoáng hiện trên TV, trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, miệng há ra đóng lại. Tin tức buổi tối nhanh chóng kết thúc, trên màn hình xuất hiện phụ đề, ánh đèn huỳnh quang đem phòng tạm giam trở nên tối tăm, giống như một con thuyền cô độc trôi dạt giữa dòng thời gian khác.

Ngô Vu hai tay trống trơn, mờ mịt quay người, đột nhiên thoáng nhìn bên giường là cơm hộp cùng đữa, khăn tay. Tay cậu run run mở ra nắp hộp, vội vàng không kịp chuẩn bị bị một mùi thịt xông tới mặt, bên trong là cơm chiên, rau quả, sườn kho cùng nấm gà quay, lại còn rất phong phú, sắp xếp ngay ngắn.

Ngô Vu ngửa đầu thở ra một hơi, ngay sau đó dùng sức đem hộp cơm ném ra xa!

Nước canh vẩy ra đầy tường, miếng thịt lăn ra một góc. Ngô Vu cảm thấy toàn bộ thực quản run rẩy đến phát đau, quay người cạch cạch cạch gõ cửa, chịu đựng muốn nôn: “Có người ở ngoài không? Có thể mở đèn được không?!”

Đông! Đông! Đông!

“Chết hết rồi sao?! Mở đèn được không, có thể mở đèn không!!” Ngô Vu cảm xúc nóng nảy quả thực áp chế không nổi, tay trái một quyền nện ở trên cửa, nhất thời lưu lại bốn dấu tay ướt sũng, kiệt sức mắng một câu: “Đm!”

Cậu lui về trở lại bên giường ngồi xuống, phát tiết cắn ngón trỏ chỗ khớp nối băng vải, chóp mũi ập tới một hỗn hợp vừa mùi thuốc và mùi máu, nhưng vẫn không có cách nào che lấp hoàn toàn mùi tanh từ động vật trong không gian bịt kín này.

Sườn kho từng miếng lăng tới bên chân, màu đỏ chính là thịt, trắng chính là xương, đã được nấu chín, như vô số cái miệng đang hướng về phía cậu.

“Cậu vì cái gì không ăn chúng ta?” Cậu nghe thấy những cái miệng kia hỏi nhỏ.

Ngô Vu một tay bóp lấy thái dương không lên tiếng.

“Cậu vì cái gì không ăn chúng ta?”

“……”

“Cậu đói đến như thế, đói đến chết đi, cậu vì cái gì không ăn chúng ta?”

Cậu dường như trở nên rất nhỏ, đứng tại mảnh đất hoang ngoài thôn kia, chung quanh tất cả đều là bóng người. Từ mảnh đất khô cạn nhìn lại, có thể thấy giữa đám đông có một cái chậu to màu đen, nước sôi bốc hơi trắng xóa phát ra tiếng ục ục.

Những dãy nhà cháy phía xa vẫn chưa được dập tắt, những chiếc xe tải đua nhau qua lại trên sườn núi khói mù mịt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng súng lẻ tẻ. Tiếng gió lướt qua đám đông, lại có tiếng còi giống như tiếng còi xe, không biết là thở hay đang thổn thức.

“Người là ai giấu đi, nói hay không?!”

Một tiếng súng vang lên trời, đám người sợ hãi run rẩy, tiếng khóc phát ra rõ ràng.

“Gan các ngươi lớn thật! Ngay dưới mắt tao cũng dám giấu người, có phải là muốn chết hết không?!”

Lại là hai tiếng súng vang lên, nghẹn ngào kịch liệt chuyển lớn, lại lập tức bị sợ hãi ngăn chặn.

“Đem những tiện chủng này đến đây! Cho lão tử ăn!” Có người lôi kéo cuống họng mắng: “Cả đám đều không cho phép chạy! Tới ăn!——“

Ngô Vu giống như không phù hợp bị đưa vào, vóc người thấp bé thể xác gầy yếu, tầm mắt cũng biến thành thấp trũng, từ góc độ này cậu ngẩng đầu nhìn lại, đất trống biên giới kia mấy gốc cây và đá lởm chởm pha tạp, tựa như thổ địa duỗi ra đôi bàn tay khô, kiệt lực đâm về sắc trời gỉ sét, trên ngọn cây treo một đại đoàn đồ vật, chất lỏng màu máu tích táp rơi xuống.

Cậu liều mạng đưa tay muốn đem vật kia ôm vào trong ngực, nhưng dù cậu cố gắng đến thế nào, cũng không thể với tới một chút.

Cậu đã dành bao nhiêu năm kiễng chân một cách tuyệt vọng để với tới được nó, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ với được tới.

Dù chỉ là một bộ quần áo rách rưới.

“…… Thả tôi ra ngoài……” Ngô Vu hai tay đâm vào da đầu, từng chữ từng âm đều giống như gạt từ trong lồng ngực ra: “Van cầu các người, thả tôi ra ngoài……”

Cậu đứng lên như một con thú bị mắc kẹt, nhưng không có đường đi, đi qua đi lại hai lần trong phòng giam giữ, phổi và cổ họng đều như chảy máu, bay đi đá lại cũng không chịu nổi. không thể nhịn được nữa đạp một cước.

Ầm! Màn hình TV bị đạp thủng, dây điện rung động, trong phòng lập tức một mảnh đen kịt.

Cánh cửa ứng thanh rung chuyển, xi măng rì rào mà xuống.

Ầm ầm ——!

Bàn làm việc bị đạp lăn, Ngô Vu cưỡng ép gắng gượng một hơi cuối cùng, dùng hết toàn lực gầm thét: “Thả tôi ra ngoài! Có người không, đến đây!”

Chốt cửa cùm cụp xoay tròn, lập tức cửa bị đẩy ra, Tống Bình của cục công an Tân Hải mang theo mấy người xuất hiện tại cửa ra vào: “Cậu làm gì vậy!”

Ngô Vu thở gấp quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu, tóc mai bị ướt đẫm mồ hôi dán trên thái dương, càng lộ ra sắc mặt trắng bệch.

“Nhìn xem cậu bây giờ giống kiểu gì!” Tống Bình bước nhanh đi vào nhà giam, chỉ vào đất đồ ăn bừa bộn cùng màn hình bị phá hư, răn dạy: “Nhìn xem, nhìn xem cậu ở đây nổi điên làm gì, con mẹ nó cậu có bệnh tâm thần sao? Còn có dáng vẻ cảnh sát hay không?!”

Ngô Vu trừng mắt Tống Bình, yết hầu khô khốc lăn một vòng: “…… Tôi lúc đầu cũng không muốn làm cảnh sát”.

Tống Bình sau lưng là Hứa cục và bọn người Trần chủ nhiệm đồng thời ngơ ngác.

“Tôi không làm nữa”, Ngô Vu giống như không thể làm gì lui ra phía sau nửa bước, nói: “Tôi từ chức.”

“—— Tôi từ chức.”

Phòng tạm giam nhất thời lặng ngắt như tờ, Hứa cục là người thứ nhất kịp phản ứng: “Hồ nháo!”

“Các người xem cậu ta, các người xem cái tính tình này của cậu ta”, Trần chủ nhiệm nói năng lộn xộn, ngón tay như động kinh giống như ở giữa chỉ tới chỉ lui: “Cũng bởi vì cái này, a, cũng bởi vì cái này, các người xem cái tính tình chó này của cậu ta đi?! Nhất định phải nghiêm túc xử phạt, nhất định phải nghiêm túc xử phạt……”

Lão Trần đi ra ngoài trước một chút. Tống Bình không nói lời gì đem Trần chủ nhiệm đẩy ra cửa phòng, tiện thể đem mấy tên tùy tùng cũng đuổi ra ngoài, sau đó quay người hướng Ngô Vu, khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu mới vừa nói cái gì, lập lại một lần nữa?”

Ngô Vu thở hổn hển cười lên, giễu cợt nói: “Lặp lại cái gì? Cái này không phải là hi vọng của mấy người sao?”

“Cậu nằm mơ đi!” Tống Bình gằn từng chữ một.

……

“Nghi phạm đã chết. Lão Hứa đưa người đến thẩm vấn là điều bình thường. Câu nào của ông ấy đã hỏi sai sao? Phòng giam đóng cửa suốt đêm, đồ ăn thức uống, TV và băng gạc cũng đã thay. Chỗ nào đáng để cậu bất bình? Từ Hoa Bắc vượt hơn phân nửa lãnh thổ Trung Quốc, cần lập hồ sơ, sửa đổi thông tin, phải huy động nhiều tầng quy trình nhân sự và cần bố trí bảo an. Cậu nghĩ điều đó dễ dàng không? Có bao nhiêu người đã trả giá để bảo vệ cậu, cậu có từng để chúng vào trong mắt của cậu chưa?!”

“Ai sống ở trên đời này cũng không dễ dàng! Đừng tưởng rằng chỉ có cậu là người duy nhất ủy khuất!” Tống Bình cơ hồ hướng về phía mặt Ngô Vu cả giận nói: “Cậu nói không làm là không làm, quay đầu ngày mai liền chết yểu ở trên đường, cậu cho rằng ai thành công trả thù ai?! Chỉ có người bảo vệ cậu mới nhớ kỹ cậu!”

Những người khác chen tại ngoài hành lang, không ai dám tới gần.

Đây thật sự là tình cảnh hết sức hoang đường, trong phòng tạm giam đầy đất bừa bộn, một đại lão tuổi trên năm mươi, cảnh hào 001 của Thành phố Tân Hải, cùng một cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhìn chằm chằm nhau, đối chọi gay gắt, ai cũng không nhường chút nào.

“…… Ông thì biết cái gì”, Ngô Vu đáy mắt bên trong tơ máu giăng khắp nơi, cười lạnh nói: “Không có người nào sẽ nhớ kỹ tôi”.

Tống Bình một hơi ngạnh trong lồng ngực: “Cậu!”

Ngô Vu ánh mắt vượt qua Tống Bình, nhìn về phía ngoài cửa. Đêm khuya hành lang trống trải, nơi xa là một cánh cửa sắt, lại đi lên lầu là lầu của đội hình sự trinh sát; Vẻn vẹn hai tháng trước nơi này với cậu mà nói vẫn là một nơi vô cùng xa lạ, nhưng kỳ dị chính là, hiện tại khi hướng lầu đó nhìn lại, mỗi một tấc tay vịn sơn, mỗi một miếng gạch hoa văn, thậm chí mỗi một cánh cửa phòng làm việc, cùng phía sau cửa từng người trước bàn làm việc hoặc nghiêm túc dựa bàn hoặc mỏi mệt lười biếng, đều cho cậu một loại cảm giác quen thuộc không hiểu thấu.

Bọn họ thời gian ở chung quá ngắn, không có người sẽ nhớ kỹ cậu. Nhưng có lẽ tên họ Bộ tinh anh kia, sẽ nhớ kỹ từng có một người gọi là Ngô Vu.

“…… BộTrọng Hoa đâu?” Ngô Vu run rẩy hít vào một hơi, hỏi.

Tống Bình tức giận bừng bừng lại phấn chấn lại không rõ ràng cho lắm: “Làm sao?!”

“Bộ Trọng Hoa đâu?”

“Cậu ở đây cho tôi chỗ nào cũng không cho phép đi.” Tống Bình quyết định thật nhanh: “Ai cũng không cho phép tìm, những lời khác cũng không cho phép gặp, tôi cho câu 2 ngày để trung thực, tỉnh táo, suy nghĩ kỹ rồi trở ra. Bọn họ để cậu trốn ở Tân Hải là có nguyên nhân, nhưng tôi hiện tại không có thời gian cùng thằng nhãi con cậu giải thích, lão Hứa!”

Hứa cục vui vẻ tiến đến: “Nghe!”

“Khóa cửa lại, phái hai người trông coi. Ai cũng không được phép đến thăm cậu ta!”

Hứa cục há to miệng, tựa hồ muốn khuyên, nhưng đối mặt Tống Bình ngàn năm khó thấy tức giận, cũng không dám mở miệng.

Ngô Vu thần sắc nóng nảy kiềm chế tới cực điểm, tựa như tù nhân đến bước đường cùng, ngửa đầu thở dài một hơi, ngay sau đó lách mình vượt qua Tống Bình liền muốn đi ra ngoài.

“Cậu chờ một chút!” Tống Bình đưa tay túm cậu: “Cậu định đi đâu?!”

“Thả tôi ra.”

“Tôi hỏi cậu định đi đâu?”

“Thả tôi ra!”

Ngô Vu không quan tâm đi ra ngoài, Tống Bình dùng sức bắt lại khuỷu tay cậu: “Tôi bảo cậu đứng lại!”

Một nháy mắt ngữ điệu cường ngạnh kích bạo Ngô Vu, cậu một tiếng bắt lấy tay Tống Bình bỏ qua một bên, quát: “Tôi bảo ông thả tôi ra!”

Ngô Vu một chưởng đẩy trên cổ họng Tống Bình, chộp đem ông đẩy lui ra phía sau mấy bước, ầm đụng phải bàn làm việc ngã. Hứa cục sợ hãi, còn chưa kịp kêu ra tiếng, Tống Bình đứng dậy không nói hai lời, nắm tay hung hăng đánh trúng khuỷu tay tê dại của Ngô Vu, từ bên trái Ngô Vu vặn ngược cánh tay trái của cậu, hướng trên mặt tường nhấn một cái!

Không ai có thể nghĩ đến Tống đại thân thủ vậy mà mạnh mẽ linh hoạt như thế, má Ngô Vu nện ở trên tường, thoáng chốc mắt tối sầm lại.

“Cậu cho rằng nơi này không ai dám ra tay với cậu phải không?” Tống Bình cả giận nói.

Ngô Vu nửa bên mặt dưới lực tay bị dán chặt lấy tường, Tống Bình khoảng cách gần đe dọa nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cho cậu biết họ Giải, nơi này ai cũng không có tư cách đánh cậu, duy chỉ có tôi có!”

“…… Đến, người tới, mau tới đây!” Trần chủ nhiệm hồn phi phách tán, một đường phóng ra ngoài: “Người tới đây mau! Đánh nhau!”

“Chút chuyện! Ông hô loạn cái gì!” Tống cục quay đầu quát lớn.

Lúc này tay ông bị cưỡng ép đẩy ra, quay đầu chỉ thấy Ngô Vu thở hổn hển cũng không quay đầu lại, đáy mắt tơ máu dày đặc, gằn từng chữ: “…… Ông lại tính làm cái gì?!”

Thần tình này của cậu đúng là vẫn của một cảnh sát hình sự nội ứng, chẳng bằng nói chính là một tên đã trà trộn tại đường biên giới ma tuý đến bỏ mạng, thoáng chốc Tống Bình trong lòng phát lạnh —— Đồng thời ầm ầm một chút cự lực vào đầu, ông bị Ngô Vu đạp một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị lui mấy bước!

Ào ào vài tiếng nứt vang, quẳng xuống đất màn hình TV bị Tống Bình một cước giẫm xuyên, bốc lên ầm điện quang vỡ thành mấy khối!

Tít tít tít ——

Xe Jeep tại toà nhà đội hình sự trinh sát dừng lại, Liêu Cương còn chưa kịp gỡ dây an toàn, cũng chỉ thấy Bộ Trọng Hoa đã đẩy cửa xe ra, sải bước đi đến bậc thang.

“Ai đội trưởng Bộ chờ em một chút!”

Liêu Cương luống cuống tay chân nhảy xuống xe, vừa muốn đuổi theo, đột nhiên Bộ Trọng Hoa dừng bước: “Thư ký Âu?”

Một người béo lùn trung niên đang đứng trước phòng trực ban, nghe vậy xoay người, quả thật là thư ký lão Âu của Tống Bình, thấy Bộ Trọng Hoa nhất thời kinh hãi: “Đội trưởng Bộ, sao cháu lại chạy đến đây? Cháu vết thương thế nào rồi? Tranh thủ thời gian mau vào tìm ghế ngồi xuống đi……”

Bộ Trọng Hoa khoát tay ngăn ông lại, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tống cục ở phía trên ạ?”

Âu thư ký nói: “A đó cũng không phải, Tống cục đã sớm tới, ông ấy cùng chú tách ra, chú vừa mới theo người đuổi tới chỗ này thôi”.

Bộ Trọng Hoa mi tâm nhảy một cái, nhưng cũng không biết làm sao, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm: “Tiếp ai ạ?”

“Tiếp tôi”.

—— Thoáng chốc Bộ Trọng Hoa nghe được thanh âm này là ai.

Là một nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục màu xám bạc, quần áo chỉnh tề, dưới chân mang giày da, đứng cách đó không xa, đem điện thoại vừa mới nói chuyện bên tai nhấn tắt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, chủ động đưa tay cùng anh dùng sức nắm chặt lại.

“Lại cùng đội trưởng Bộ gặp mặt rồi”. Lân Cương vẫn mười phần già dặn, nhưng ý cười dưới đáy mắt tựa hồ có một tia lo âu cùng áy náy, nói: “Lại là dưới loại tình huống này gặp, thật sự là không khéo.”