Đương Tiệp Vân chỉ mới Kim Đan, đột nhiên bị một Hóa Thần tát mạnh một cái, hắn không bị phế đã là Tình Trục Lưu nương tay.
Cảm giác choáng váng trong chốc lát đã đỡ nhiều, y ngồi dậy từ đống đổ nát, phát hiện chung quanh vắng vẻ không bóng người, Tình Trục Lưu đã đi từ lâu.
Một đạo âm thanh từ tính dễ nghe truyền đến, chủ nhân không ai khác là y:" Đến sau núi Thiên, ta giúp ngươi đem người về!"
[ Hệ thống!! Sống trên đời lâu vậy rồi lần đầu tiên ta được truyền âm nha!!]
Đương Tiệp Vân có chút kích động, một phần xa lạ đối với thế giới này càng tăng thêm.
[( =_=) ký chủ à...có phải ngươi quên mất Túc Nguyệt Liên rồi không vậy?]
Hệ thống bất lực nhắc nhở, thúc giục ký chủ nhà mình nhanh nhanh cứu người.
Nhờ đó mà Đương Tiệp Vân cuối cùng cũng nhớ ra mục đích, nhặt lại áo vội vàng ngự kiếm phi hành.
Sau núi Thiên quả nhiên có một tòa trúc lâu khá rộng.
Y vừa đến nơi cũng là lúc đại boss phản diện ra tay, sương mù nhanh chóng nổi lên tứ phía, nuốt trọn tòa trúc lâu, cảnh tượng mang chút vẻ đẹp âm u.
Tình Trục Lưu đứng dưới mặt đất ngửa đầu mặt lạnh tanh nhìn y, môi mấp máy không biết là muốn nói với đám tiên nhân hay hắn:" Hôm, nay, đừng, hòng, sống, ra, khỏi, đây."
Đương Tiệp Vân có chút cảm giác lạnh sống lưng, miễn cưỡng cười đáp lại, nhảy xuống khỏi thanh kiếm cách mặt đất nửa thước.
Dường như sương mù có thể gây ảo giác, hai người thong thả vào thẳng tòa trúc lâu bằng cửa chính.
Đám gia nhân canh giữ trúc lâu đều ngã gục, miệng lẩm nhẩm như gặp ác mộng, có tên còn khóc lóc.
Biểu tình của bọn họ đa số đều là thống khổ mà không phải chìm trong suиɠ sướиɠ.
Rốt cuộc Tình Trục Lưu tu luyện thứ gì? Đương Tiệp Vân không biết, hệ thống càng không biết.
Nhưng y biết rõ loại công pháp yêu dị này rất có khả năng là hắn nghĩ ra sau khi rời khỏi tông môn.
Đám tiên nhân dường như nhận thấy khác thường, tung cửa xông ra ngoài.
Hai bên mặt đối mặt, đám bọn họ thấy gia nhân đổ gục thì hoảng loạn:" Các ngươi là ai?! Là người hay quỷ?!"
Tình Trục Lưu dường như không muốn phí lời, trực tiếp rút trường kiếm chém đến.
Đương Tiệp Vân cảm khái, đúng là người đẹp thì có chém người cũng đẹp, thật sự là thiên sinh lệ chất*.
( bẩm sinh đã quyến rũ, xinh đẹp)
Tình Trục Lưu vung tay, trường kiếm mỏng manh nhưng sắt bén kinh người, trong giây lát chém đứt tay của một tiên nhân văng ra xa, máu chảy xối xả.
Thân hình y xoay nhanh mấy vòng, lưỡi kiếm như một cơn cuồng phong, lẹt xẹt cắt lên người bọn hắn chi chít vết thương lớn nhỏ, da thịt lẫn lộn.
Các người có thắc mắc đúng chứ? Chẳng lẽ bọn hắn không biết đánh trả à?!Nguyên Anh chẳng lẽ chỉ là hư danh!?
Nhưng, bọn hắn không phải không đánh trả mà là mấy chiêu mèo cào đó căn bản không có tác dụng với y, đến tay áo cũng không thể cào rách.
Cảnh giới chung quy vẫn có cách biệt, đối với Tình Trục Lưu, đám tiên nhân đó không khác lá cây là bao, tùy tiện cũng có thể giẫm dưới chân.
Đương Tiệp Vân không đợi y đánh xong, chậm rãi đi tìm Túc Nguyệt Liên, tìm được nàng bị trói lại vứt trong một phòng củi.
Y cởi trói, dắt nàng ra ngoài, vừa hay đụng phải cảnh tượng máu me đầy mình của Tình Trục Lưu, Túc Nguyệt Liên giật mình hét lên.
Có chút dọa người đi.
Tình Trục Lưu nhìn một thân đầy máu có chút khó chịu, trong nguyên tác cũng từng nói y không thích bẩn, nhanh chóng dùng chút thủy pháp quyết làm sạch người.
Tình Trục Lưu cười nhạt nhìn Đương Tiệp Vân bộ dạng ngốc ngốc:" Ngươi có phải nên cho ta chút gì không?"
Y nhào đến ôm cổ Tình Trục Lưu cười vui vẻ, tay còn không ngừng chiếm tiện nghi, đuôi chó vẫy vẫy:" Ngươi cuối cùng cũng muốn "lấy" ta rồi sao!?"
Tình Trục Lưu xách cổ áo y lên, một tên nam nhân đã trưởng thành, thân hình cao lớn lại bị nhấc lên khỏi mặt đất dễ dàng.
Đương Tiệp Vân vẻ mặt mộng bức:"?"
Tình Trục Lưu không để hắn kịp nghĩ, mạnh mẽ ném hắn vào tòa trúc lâu.
Vốn dĩ bọn họ đều đã ra ngoài cổng, Đương Tiệp Vân lại bay vào trong.
Đùng một tiếng, nóc trúc lâu bốc lên khói bụi mờ mịt.
Túc Nguyệt Liên có chút không lý giải được tình hình.
" Đương Tiệp Vân này có bệnh à? Chẳng trách chỉ có mỗi Diệp Ly Vũ thèm dây dưa, có bệnh chơi với có bệnh, hợp đôi!"
Hệ thống âm thầm khóc thương mình ngày trước đã tạo nghiệp gì mà lại dính đến một ký chủ "cực phẩm" như vậy chứ.
Lần này y không thèm nương tay, xương sống Đương Tiệp Vân đều răng rắc gãy vụn.
Cũng may Túc Nguyệt Liên có đan dược trị thương, cho hắn một viên hôm sau đã có thể lên đường.
Tình Trục Lưu sau lần gặp đó thì tiếp tục bặt vô âm tín.
Cuối cùng, Đương Tiệp Vân thuận lợi đến phủ thành chủ.
Khắp thành đều dán đầy mặt Túc Nguyệt Liên, bọn gia đinh sao có thể không nhận ra chủ tử, lập tức dẫn đường thẳng vào nội phủ.
Sau khi thành chủ biết tin thì vội vã buông bỏ chính sự chạy đến, xem ra rất coi trọng nhi nữ duy nhất này.
Thành chủ tên gọi Túc Khống, thành chủ phu nhân là Túc Nguyệt Y* đã mất sớm vì bệnh.
(Ở đây lấy chồng đổi họ theo chồng nha)
Phụ thân Túc Nguyệt Liên sững sờ một lát, dụi dụi mắt sau đó liền ôm lấy nhi nữ bảo bối mà khóc.
Ông là một nam tử chững chạc, dáng vẻ thư sinh, mặt mũi sáng sủa, thân như tùng bách thẳng tắp uy nghiêm.
Túc Khống liên tục đa tạ không ngớt, sau khi giới thiệu sơ qua thì ông đề nghị cho y ở lại để chiêu đãi long trọng nhưng Đương Tiệp Vân từ chối, y cần phải về tông môn bẩm báo nhiệm vụ.
Túc Khống vẻ mặt tiếc nuối nhưng ánh mắt như gấp không chờ nổi nhìn chằm chằm nhi nữ, y là gấp không chờ nổi muốn hỏi thăm nhi nữ mấy năm qua ra sao:" Vậy đành phải ủy khuất ngươi rồi, đa tạ tiên nhân trợ giúp đưa nhi nữ về nhà, sau này cho dù ngươi muốn cả phủ thành chủ này dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ!"
" Quả nhiên là văn nhân văn nhã, nói chuyện luôn phải dài dòng dù gấp muốn đi chơi với con gái vẫn phải nói cho xong..."
Đương Tiệp Vân cảm tạ vài câu, leo lên lưng ngựa từ biệt đôi phụ tử.
Trên đường trở về tông môn, y cảm thấy... không biết đường.