Sở dĩ linh khí nhiều như vậy là do chưởng môn đời trước am hiểu pháp trận, đặt một cái tụ linh đại trận trên đỉnh.
Bách Hoa tông không có số gian phòng cụ thể, vì tông môn quá rộng, gian phòng đều đếm không xuể.
Mỗi gian phòng đều có ít nhiều mấy cái đồ trang trí ngoài đẹp ra thì không có bất kì tác dụng.
Đa số phòng đều làm bằng gỗ tùng, có chân nhân thích trúc cũng có thể làm, dù sao bọn họ chính là tiền không thiếu.
Ngoài ra tông môn này nơi nơi đều có nha hoàn, bọn họ đều là linh thú tu luyện đến đẳng cấp nhất định, sau khi hóa thành nhân dạng thì sẽ đua nhau báo danh vào tông môn này kia để thoát khỏi cuộc sống bị phàm nhân săn bắt.
Đương Tiệp Vân được một nàng cá chép tinh dẫn đường đến đại điện.
Trên bàn cao có một nữ nhân bạch y đang an tĩnh ngồi viết.
Mắt ngọc mày ngài, mi thanh mục tú, dáng vẻ tiên nhân hạ phàm.
Mái tóc trắng như tuyết rơi bên mắt, hàng mi trắng xóa rũ xuống, nhìn cuộn giấy trên bàn ngọc.
Nha hoàn quy củ nói:" Đương Tiệp Vân, đệ tử dưới trướng Minh Viễn chân nhân cầu kiến!"
Nữ nhân không động tĩnh phẩy tay, Đương Tiệp Vân đi vào trong, quỳ một gối, hai tay khấu thành quyền.
[ Ký chủ! Đó là chưởng môn chân nhân Nhã Tịnh!]
[ Đã biết.]
Nhã Tịnh nhàn nhạt nói:" Một Đào Hoa thôn kì quái đã biến mất một trăm năm trước đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi Bạch Lộ, sương mù quấy nhiễu bá tánh dưới chân núi, kẻ đứng sau là ai?"
Đương Tiệp Vân nửa thật nửa giả đáp:" Là ảo cảnh do một nam tử dựng nên, y tu vi thâm sâu khó lường, đệ tử đã để y chạy thoát."
[ Ký chủ ngươi che giấu giúp hắn làm gì? Nếu Nhã Tịnh biết được sẽ lột da ngươi đó!!]
Đương Tiệp Vân hờ hững, quan sát biểu tình của Nhã Tịnh.
Quả nhiên, nàng không tiếp tục truy cứu, đáp lại đã biết, Đương Tiệp Vân lại được ra ngoài.
Y vừa ra đã đụng phải tam đệ Lâm Tiêu Hàn, hắn đang nắm tay Diệp Ly Vũ, vội vàng đến đại điện.
Hôm nay là ngày bọn họ xác định quan hệ trong nguyên tác, cho nên hai người họ hiện tại chính là đến nhờ chưởng môn chứng giám, cử hành lễ kết thành đạo lữ.
Đương Tiệp Vân cười lạnh:" Ban ngày ban mặt, tay các ngươi dính lấy nhau làm cái gì?"
Diệp Ly Vũ nhìn thấy Đương Tiệp Vân, trong mắt có một chút đáng thương:" Nhị sư huynh...bọn ta...là muốn kết đạo lữ."
Lâm Tiêu Hàn có chút tức giận:" Đúng đó! Y sắp thành đạo lữ của ta! Dựa vào đâu huynh đến tay cũng không cho ta nắm!?"
Đương Tiệp Vân từ lúc nghe Diệp Ly Vũ nói xong, vẻ mặt thất thố nhanh chóng rời khỏi.
Lâm Tiêu Hàn đắc ý:" Xem ra là bị kích động rồi~!"
Diệp Ly Vũ lo lắng, ánh mắt tiếc nuối nhìn bóng lưng y đã đi xa:" Có phải ta quá tuyệt tình với y không?"
Lâm Tiêu Hàn có chút bất mãn, tay ôm eo Diệp Ly Vũ kéo y vào đại điện.
Đương Tiệp Vân lúc này đang đi dạo ngoài sân trước của gian phòng y.
Đỉnh núi quá lãnh, tuyết phủ một mảng trắng xóa trên nền đất, y ngồi nghịch tuyết, bộ dạng tiểu hài tử cứ vậy chơi đến tối muộn.
Y vốn không cần ngủ, dù thức đến đâu cũng không thấy mệt, chỉ là do vừa đến thế giới mới, thói quen đi ngủ lúc trước vẫn chưa tan.
Đương Tiệp Vân nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, chui vào trong phòng, rót một tách trà, nước vừa để một lúc đã lạnh băng.
" Giống trà lạnh ở kiếp trước...nhớ trà sữa quá đi mất...a! Không có thì có thể làm nha!"
Đương Tiệp Vân nghĩ là làm, lập tức gọi nha hoàn mang nguyên liệu đến.
Y loay hoay một lúc trong trù phòng, khi ra ngoài mang theo ấm trà sữa thơm phức.
" Trân châu thì không cần đâu, ta chỉ thích uống trà sữa nha!"
Vừa đặt mông xuống ghế, chuẩn bị nếm thử tay nghề bản thân, y đã bị tiếng đập cửa gọi cho tỉnh mộng.
Người đến là Diệp Ly Vũ, y khóc đến lê hoa đái vũ.
Theo nguyên tác thì y và Lâm Tiêu Hàn không thể kết thành đạo lữ do gia thế khác biệt.
Lâm gia không thể chấp nhận thể loại con dâu xuất thân từ phàm giới.
Thứ bọn họ cần là môn đăng hộ đối, thuộc dòng dõi ưu tú sẽ giúp Lâm gia bọn họ tạo ra nhân tài.
Đại khái là giống với gen di truyền ở hiện đại.
Do vậy mà chưởng môn Nhã Tịnh từ chối làm chứng.
Diệp Ly Vũ khóc sướt mướt, nức nở nói:" Nhị sư huynh...hức...ta...ta có phải là rất thấp kém không?"
Đương Tiệp Vân kéo y, tay còn lại đóng cửa, dịu dàng nói:" Trước tiên vào trong đã, ngươi đến được đây thì tay chân chắc cũng đã đông cứng, mau qua đây uống tách trà."
Diệp Ly Vũ bị sự quan tâm dịu dàng làm cho cảm động, ngồi xuống nhận lấy tách trà nóng:" Đây là?"
Đương Tiệp Vân uống một ngụm:" Gọi là trà sữa, ta vừa nghĩ ra."
Diệp Ly Vũ thổi bớt hơi nóng, nhấp môi nếm thử:" Thật ngọt! Hương trà nhè nhẹ kết hợp với sữa này thật sự rất ngon!"
Y cười hớn hở, liên tục khen không ngớt.
Đương Tiệp Vân cười nhẹ:" Vậy bây giờ tiểu sư đệ của ta đã hết buồn chưa nào?"
Diệp Ly Vũ ngơ ra:" A? Vẫn chưa...."
Mặt y nhanh chóng trở nên buồn bã, lại tiếp tục rơi lệ, nước mắt trào ra không ngớt.
Đương Tiệp Vân dựa vào kinh nghiệm yêu đương lâu năm, nhanh nhẹn lấy khăn tay lau giúp y.
Nhẹ nhàng xoa đầu y, Đương Tiệp Vân thầm nhớ đến Tình Trục Lưu phong lưu tiêu soái kia.
" Quả thực không thể sánh với y...mè nheo còn hơn nữ nhân..."
Tối nay Diệp Ly Vũ làm nũng đòi ngủ lại cho bằng được, ban đêm hai người chia phòng ra ngủ.
Đương Tiệp Vân chớp mắt, trong bóng đen tĩnh mịch, y thấy.... Tình Trục Lưu đang ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm y.