Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ

Chương 27



“Dịch Chi, cậu nhanh lại đây để hai cô bạn này chụp hai tấm, cậu là gương mặt đại diện của đội mình mà!” – Thầy huấn luyện choàng vai Dịch Chi thắm thiết.

Có điều thầy không cao bằng Lương Dịch Chi nên phải kiễng chân lên mới choàng được, trông hơi buồn cười. 

Phần Kiều không kìm được, phải chụp một tấm.

Đèn flash lóe lên, thầy nóng nảy từ chối: “Này, không được chụp tôi” rồi lấy tay che máy ảnh lại. “Đưa máy cho tôi xem, chụp đẹp tôi mới cho giữ”. 

Phần Kiều nhịn cười, giơ máy ảnh ra. 

Đuôi mắt Phần Kiều cong cong, đôi đồng tử hoa đào mang theo ý cười vụn vặt, bọng mắt xinh xinh hiện rõ khi cơ mắt cong lên. Những chàng trai trẻ tuổi không thể rời mắt khỏi cảnh đẹp này, cảnh tượng này có chút chói loá. 

“Thật ra tôi không soi mói đến mức đó…” – Thầy xem kĩ một lúc, đưa ra kết luận mình vẫn đẹp trai cực kì. 

Vì vậy, tấm hình huấn luyện viên choàng vai Lương Dịch Chi lên thẳng trang nhất tập san hôm sau. 

Tập san vừa phát hành, mấy cô gái ùa nhau cướp sạch, đem về cắt thầy sang một bên, chỉ cần mỗi hình Lương Dịch Chi thôi. Đây là kho báu đấy.

Theo lẽ thường, Lương Dịch Chi cũng nhận được tập san. Cậu chẳng động chạm gì cả, dán mắt vào hồi lâu mới xếp lại, nhét vào hành lý. 

Ban đêm, ký túc xá nam rộn ràng. 

“Tôi muốn hỏi, mấy cậu biết người phỏng vấn tập san quân sự hôm nay thuộc khoa nào không?”. 

“Cậu hỏi người đẹp hay răng khểnh nhỏ? Nếu răng khểnh nhỏ thì tôi biết, đó là La Tâm Tâm. Tôi và cậu ta là bạn chung trường hồi ở Tuyên Bắc”. 

Ở Đế Đô, trường trung học phổ thông Tuyên Bắc cũng nổi danh, mỗi năm học sinh xuất sắc trúng tuyển vào Sùng Văn rất nhiều. 

Cậu trai mới hỏi bĩu môi: “Không, tôi hỏi cái người mắt hoa đào, người đẹp ấy!” 

Thế là thêm một người nhập hội: “Tôi biết tôi biết! Chiều nay tôi đi thám thính rồi, nữ thần mắt hoa đào không phải người ở đây, nữ thần tốt nghiệp trường trung học phổ thông thuộc đại học Vân Nam. À còn nữa, nữ thần là thành viên đội bơi đấy!”.

“Tôi nghe nói con gái học bơi dáng đẹp lắm…..”.

“Thằng cu này tốc độ đấy! Biết tên gì chưa?”. 

“Phần Kiều!”

“Phần gì?”.

Câu hỏi vang lên, mọi người chưa kịp tiêu hóa thì giọng nói kia lại hỏi tiếp: “Phần gì? Kiều nào?”.

Cả phòng hoảng hốt, người mới hỏi là Lương Dịch Chi đó hả?

Anh trai này chưa từng tám chuyện tán gái với bọn họ, tuy hay cau có nhưng con gái theo đuổi cậu ta vẫn xếp thành một hàng dài. Vậy mà Lương Dịch Chi chưa từng để mắt đến bất kì ai. 

Cậu trai bị hỏi kia hoàn hồn, vội trả lời: “ ‘Phần’ trong sông Phần, ‘Kiều’ trong cây gỗ”[1] 

[1]: (Phần viết là 汾, sông Phần là 的汾 – Sông Phần là một chi lưu lớn thứ hai của sông Hoàng Hà. Kiều viết là 乔, cây (thân) gỗ viết là 乔木).

“Phần Kiều ——” – Lương Dịch Chi cúi đầu, lặp lại hai chữ này lần nữa. 

Đám con trai sôi nổi hào hứng: “Dịch Chi, nếu cậu thích cô ấy, anh em có thể theo đuổi giúp cậu ——”

“Ồn ào quá.” – Lương Dịch Chi sốt ruột cắt ngang câu chuyện, thế là đám người im bặt. 

......

Vài ngày cuối cùng kỳ huấn luyện, đây mới là khoảng thời gian thảm thương trong truyền thuyết mà đàn anh đàn chị thường nhắc đến. 

Lộ trình hành quân xuất phát từ doanh trại, đi qua Nam Nhạn, Mã Hưng, Đàn Vương, cuối cùng quay về đường Nam Nhạn. Tuyến đường này đã được bao nhiêu khóa huấn luyện sử dụng, trông có vẻ không dài nhưng toàn bộ hành trình cũng mất mấy tiếng. 

Trước khi xuất phát, La Tâm Tâm chỉ Phần Kiều mặc bao nhiêu, đưa thêm hai miếng băng vệ sinh, dặn cô lót vào trong giày. Ban đầu Phần Kiều cảm thấy í ẹ 囧, nhưng tưởng tượng nốt to nốt nhỏ phồng rộp lần trước nên vẫn lót vào. 

Thầy huấn luyện quy định phải mang ba lô nhưng không nói phải mang gì, Phần Kiều thuận theo hướng dẫn, đem mỗi khăn giấy ướt, chai nước và một vài loại thuốc thông dụng để bớt nặng. Mặc dù vậy, sau nửa đường mặt Phần Kiều vẫn trắng bệch như tờ giấy, không đi nổi nữa. La Tâm Tâm cũng không khá hơn là bao. 

La Tâm Tâm đọc được bí kíp, trên đó nói nên tám chuyện với bạn đồng hành, mỗi một bước sẽ ngắn lại rất nhiều. Nhưng người trong cuộc mới hiểu được người trong kẹt, La Tâm Tâm mệt bở hơi tai, chẳng còn sức lực gì mở miệng nữa. Lúc xuất phát cô bạn phấn khích nói chuyện trên trời dưới bể với Phần Kiều, biết vậy im luôn cho rồi!

Hối hận cũng chẳng được gì, La Tâm Tâm đầm đìa mồ hôi rũ trên vai Phần Kiều, bước chân chậm dần, tuột hẳn phía sau. 

“Muốn ngất xỉu để được hộ tống lên xe quá” – Mặt La Tâm Tâm xanh như tàu lá chuối, thống khổ đưa mắt theo xe cấp cứu. Phần Kiều xiêu vẹo lần đầu tiên đồng cảm sâu sắc với La Tâm Tâm. 

Đường huấn luyện dã ngoại dài thêm dài, bước chân Phần Kiều nặng thêm nặng, vật dụng trong ba lô bây giờ hệt như hòn đá ngàn cân, níu người đi xuống mặt đất. Cô chớp mắt một cái, giọt mồ hôi rơi từ lông mi xuống, tầm nhìn phía trước mờ mịt. 

Phần Kiều chưa kịp đưa tay chùi thì trên lưng bỗng nhẹ bẫng, Phần Kiều quay đầu lại. Người vừa đến dọa một nửa hồn cô bay mất, La Tâm Tâm còn kinh hoàng hơn nữa, suýt thì ngã dúi dụi. Cuối cùng vẫn là Phần Kiều nhanh tay lẹ mắt giữ ba lô cô bạn lại. 

Người nhấc ba lô Phần Kiều lên, không ai khác chính là mối nhân duyên nhà tắm đẹp trai Lương Dịch Chi với quả tóc ngắn cũn.

Chiều cao một mét tám che đi ánh nắng chiếu lên Phần Kiều, cô hoàn toàn khuất dưới bóng cậu. 

“Tôi cầm giúp cậu” – Giọng điệu không để người khác từ chối, chắc có lẽ quen ra lệnh rồi. 

Quai ba lô vẫn nằm trên vai Phần Kiều, cô không buông túi, ngơ ngác ngẩng đầu: “Chúng ta quen nhau sao?”. 

Lương Dịch Chi sầm mặt, Phần Kiều ngẫm mình có nói gì sai không, cô bèn quay đầu lại nhìn về phía La Tâm Tâm, bổ sung thêm: “Bạn tôi mệt hơn, cậu giúp cậu ấy….”. 

Lời nhờ vả của Phần Kiều tiêm máu gà cho La Tâm Tâm, cô đứng thẳng lên, hợp tình hợp lý ủ dột nhìn Lương Dịch Chi. La Tâm Tâm nhét không ít đồ ăn trong ba lô, giờ tức đến mức quăng nó luôn. Nghe nói có người xách túi hộ, hai mắt La Tâm Tâm sáng quắc như cú vọ, quan tâm gì đến nỗi xấu hổ mang tên Lương Dịch Chi nữa…. 

Lương Dịch Chi nản chí nhưng vẫn nhận ba lô của La Tâm Tâm, đồng thời giơ tay trước mặt Phần Kiều. 

Gì vậy? Phần Kiều không hiểu gì. 

“Ba lô của cậu, đưa cho tôi” – Lương Dịch Chi nhẫn nại giải thích. 

“Không nặng sao? Giúp tôi làm gì?” – Phần Kiều nhíu mày, hơn nữa cô không thích cảm giác mắc nợ người khác cũng như xin người lạ giúp đỡ. Đã vậy tên này bắt gặp khoảnh khắc xấu hổ nhất của Phần Kiều, cậu ta đáng sợ như thế, không muốn giáp mặt chút nào. 

Nói xong cứ thế xoay người đi luôn. 

Không nghĩ được ba lô bị túm lại, Phần Kiều quay đầu trừng La Tâm Tâm. Cô bạn cười hì hì buông túi ra, nói nhỏ vào tai cô: “Còn chưa được nửa đường, cơ thể bé nhỏ này sẽ mệt tê liệt mất…. Cậu ta phải giúp mình, như vậy mới thể hiện được tinh thần đồng đội tương thân tương ái!”. 

Bốn chữ ‘tinh thần đồng đội’ hóa rồng hóa phượng trong miệng La Tâm Tâm, cố ý để Lương Dịch Chi nghe thấy. Cuối cùng nửa kéo nửa dỗ Phần Kiều tuột ba lô xuống, túi chính thức rơi vào tay Lương Dịch Chi. 

Lương Dịch Chi một tay xách hai ba lô, nhàn nhã đi theo hai người. Lương Dịch Chi càng điển trai hơn với quả đầu đinh, thêm một chút bướng bỉnh nổi loạn. Không thể nào lờ cậu ta được. 

Gánh nặng trên vai biến mất, bước chân đôi bạn thảnh thơi hơn hẳn. Trên đường đi hầu như cậu trai khỏe mạnh nào cũng giúp xách ba lô, cùng nhau tiến về phía trước. Phần Kiều không phải ngoại lệ. 

Lương Dịch Chi không nhắc đến chuyện nhà tắm hôm đó, Phần Kiều mới nhẹ nhõm hơn một chút. 

Không có ba lô, miệng La Tâm Tâm hoạt động mạnh hơn. Ban đầu còn tiết chế âm lượng, lâu lâu quay lại nhìn nhìn Lương Dịch Chi. Cậu phát hiện La Tâm Tâm đang hướng mắt về đây, nụ cười đẹp trai tán loạn rơi từ độ cao một mét tám xuống.

La Tâm Tâm rùng mình, sợ hãi quay đầu lại.

Chịu đựng hồi lâu, La Tâm Tâm vẫn mở miệng hỏi: “Đại thần, không phải cậu sẽ dẫn đầu. Sao cậu….”. Cô thầm nghĩ, đại thần đến đây thúc đẩy nhóm yếu nhớt này à?.

Đúng là Lương Dịch Chi dẫn đầu toàn đội, nhưng thầy nói chuyện suốt, ồn cực kì. Lương Dịch Chi đơn giản là chậm bước lại, lúc này Phần Kiều đã tụt lại phía sau. Biết đâu…biết đâu có thể gặp cô ấy thì sao? Lương Dịch Chi lùi dần, không gặp. Vậy thì lùi thêm chút nữa…. 

Nhưng Lương Dịch Chi không ngờ tuyển thủ bơi lội Phần Kiều lại kém đến mức này…. 

Để quay lại gặp Phần Kiều, Lương Dịch Chi phải trở về tầm mười phút. 

Khi nghe La Tâm Tâm hỏi mình, cậu nóng ruột dứt khoát ngắt lời: “Tôi thích”. 

Ứa gan thật chứ, tốn công cô trở thành fan cậu ta sau giải bóng đá toàn quốc. Quả nhiên, tiếp xúc rồi mới biết, hào quang thần tượng chỉ là thứ phù du, muốn mất là mất. 

La Tâm Tâm bĩu môi, định tặng cậu ta một cái nhìn khinh bỉ nhưng chợt nhớ Lương Dịch Chi còn nắm thóp mình. Đồng tử khinh bỉ tắt ngấm, La Tâm Tâm ôm cánh tay Phần Kiều, thân mật nói chuyện, tuy vậy cô vẫn quan sát nhất cử nhất động của Lương Dịch Chi. 

Thoạt nhìn Lương Dịch Chi chỉ lặng lẽ theo sát hai người. 

Dưới vành mũ, chiếc cằm xương xương của Phần Kiều ửng đỏ vì ánh mặt trời, môi kim cương đỏ mọng cũng hơi khô đi. Lương Dịch Chi khẽ khàng lại gần, vừa khéo chặn được thái dương nóng rẫy, giấu Phần Kiều trong bóng của chính mình. 

La Tâm Tâm thu tất cả vào đáy mắt, không ngừng rủa thầm trong bụng. Tưởng gì, lúc bắt gặp cả hai trong nhà tắm cũng không làm to chuyện, ân cần từng ly từng tí. Hóa ra chết đứng với sắc đẹp công chúa Phần nhà cô. 

Không còn bị La Tâm Tâm quấy rầy, Lương Dịch Chi có thể toàn tâm toàn ý nhìn Phần Kiều không ngừng. 

Phần Kiều tĩnh lặng như nước, khác hẳn với mấy cô bạn Lương Dịch Chi gặp qua. Cô không thích nói chuyện nhưng đôi mắt cô không giống vậy. Cánh cửa sổ mở to, Lương Dịch Chi dường như nhìn được tâm hồn cô khát khao điều gì. 

Vì đội mũi nên Phần Kiều buộc gọn sau gáy, vén hết qua tai. Cần cổ trắng mịn, cao thon như cổ thiên nga lại thoắt ẩn thoắt hiện sau đuôi tóc, gãi vào lòng Lương Dịch Chi ngưa ngứa.      

Lần đầu tiên Lương Dịch Chi cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình tốt đến thế, khóe môi cậu hơi cong lên, không tài nào dời mắt đi chỗ khác.