Thì ra đó chính là Trịnh tổng trong truyền thuyết, ghen
"Mộ... Nguyệt."
Thiệu Vanh thực sự khiếp sợ, ngay cả trong một dịp như thế này, nàng cũng có thể tình cờ gặp được.
Không khỏi thầm cảm thán sự kỳ diệu của số phận...
Cô gái trước mặt đang mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển, không phải kiểu váy công chúa như nàng hình dung, mà là một chiếc váy đuôi cá ôm sát cực kỳ tôn dáng. Phần eo hông trở xuống còn đính thêm những ánh sao lấp lánh, rực rỡ nổi bật.
Phong cách trưởng thành ấy càng làm nổi bật khí chất của Mộ Nguyệt. Khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng không còn chút non nớt nào như khi mặc đồng phục.
"Em..."
Thiệu Vanh cảm thấy phức tạp, không biết nên nói gì.
Ban đầu, nàng chỉ nghĩ Mộ Nguyệt là một học sinh bình thường. Nhưng việc em ấy có thể tham dự tiệc nhà họ Thôi, thì thân phận rõ ràng không đơn giản.
Mộ Nguyệt nhẹ nhàng nâng váy, vội vàng bước lại gần, đôi mắt nàng sáng lên một tia sáng kỳ lạ.
"Tỷ tỷ, không ngờ chị là quân nhân đó nha!"
"Lúc nãy thấy chị đi ngang qua, em còn không dám chắc. Thì ra thực sự là chị!"
Vừa cất lời, sự phấn khích trong giọng nói của nàng đã bộc lộ rõ ràng.
Đối với những người từng trải qua chiến loạn, quân nhân là thần hộ mệnh, là sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhịp tim của Mộ Nguyệt đập rất nhanh, nàng ôm lấy ngực, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nàng sớm nên nhận ra điều đó.
Từ động tác, khí chất của Thiệu Vanh, cho đến những vết sẹo chi chít trên người chị ấy...
Cô gái nào mà chưa từng mơ mộng về tình yêu với một quân nhân?
Má nàng bắt đầu đỏ lên.
Nghĩ đến hai lần trước bên chị ấy, cánh tay rắn chắc, vòng eo săn gọn, và những cử động mạnh mẽ, dứt khoát...
Chỉ cần nhớ lại, bụng dưới nàng đã nóng lên, hận không thể ngay bây giờ...
"Khụ..."
Mộ Nguyệt cố gắng kiềm nén những ý nghĩ mờ ám trong lòng, chủ động khoác tay Alpha, khẽ chạm vào chất vải nhung mềm mại của bộ quân phục màu xám xanh, cảm giác dường như rất cao cấp.
Thiệu Vanh khẽ xoay ly rượu, nhìn Omega mỉm cười.
Bất ngờ, em ấy kiễng chân, ghé sát tai nàng thì thầm:
"Chút nữa, chúng ta tìm một chỗ không có ai nhé~~"
Hơi thở ấm áp phả vào tai, trong không gian ồn ào của đại sảnh, càng khiến không khí thêm phần mờ ám.
"Khụ khụ..." Lần này đến lượt Thiệu Vanh ho khan. "Em định làm gì?"
Mộ Nguyệt nở nụ cười tinh nghịch.
"Nơi này em rành lắm."
Nàng giơ tay chỉ vào một cánh cửa gần đó.
"Ở đây có một lối đi, mở cửa bước đến cuối sẽ thấy một căn phòng chứa đồ. Bình thường không có ai vào đó."
"Em nhớ tỷ tỷ mà~~ Chẳng lẽ tỷ tỷ không nhớ em sao? Hữm~~"
Mùi rượu trong miệng Thiệu Vanh khuấy động một chút, đột nhiên nàng lại thèm mùi bơ của Omega.
Ma xui quỷ khiến, nàng khẽ gật đầu.
“Ừm, được rồi.”
Hai người còn chưa nói được mấy câu thì ở cửa đột nhiên vang lên một trận xôn xao.
Thiệu Vanh và Mộ Nguyệt theo phản xạ cùng ngẩng mắt nhìn về phía đó.
Thôi Hòa đã nhanh chóng bước ra đón tiếp, rõ ràng là nhân vật vô cùng nổi tiếng và có địa vị.
Đám đông vì Thôi Hòa mà dạt sang hai bên, để lộ bóng dáng người mới tới.
Toàn thân Thiệu Vanh chấn động, tay đang cầm ly rượu càng siết chặt hơn.
“Là họ…”
Người đến là Kiều Linh, Omega đang khoác tay một người khác, cử chỉ vô cùng thân mật.
“Là Kiều Linh! Hồi nhỏ em rất thích xem phim chị ấy đóng. Người bên cạnh chị ấy có phải là Trịnh tổng không? Em có theo dõi tin tức, chị Kiều Linh thuộc công ty của họ, hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau trong các sự kiện ở chủ thành.”
Trịnh tổng… Không sai,
Người Kiều Linh khoác tay chắc chắn là vị hôn thê chính thức của nàng ấy.
Vị Trịnh tổng này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của nàng, là một nữ Alpha xinh đẹp rạng rỡ, dáng vẻ tự tin mạnh mẽ.
Bộ vest đen được thiết kế vừa vặn ôm sát, đường cắt chữ V sâu tới tận giữa ngực, để lộ làn da trắng lạnh nổi bật.
So với một người quản lý tập đoàn, trông nàng ta giống một minh tinh hơn, mái tóc đen dài được vuốt toàn bộ ra sau, khoe trọn từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.
Rất xinh đẹp…
Thiệu Vanh lại cầm thêm một ly rượu, uống từng ngụm lớn, chẳng còn tâm trí để cảm nhận hương vị.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chua xót.
Mặc dù đã sớm quyết định không để tình cảm ảnh hưởng, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, ngực nàng vẫn thắt lại.
“Tỷ tỷ, mẹ gọi em rồi, em qua đó trước nhé,” Mộ Nguyệt đột nhiên đỏ mặt, kéo nhẹ tay nàng, “Nhớ lời hẹn đó nha~~~”
“Chị uống ít thôi~~ Không được mê rượu đâu đấy.”
Dặn dò kỹ lưỡng xong, Mộ Nguyệt rời đi.
Thiệu Vanh liếc nhìn theo.
Omega như một chú chim nhỏ, khoác tay một người khác. Người đó quay lưng về phía nàng, mặc chiếc lễ phục cùng tông màu với Mộ Nguyệt, nhưng kiểu dáng táo bạo hơn, để lộ toàn bộ phần lưng mềm mại.
Đó hẳn là mẹ của Mộ Nguyệt.
Thiệu Vanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu, đi đến một góc khuất hơn nữa, ngồi xuống ghế sofa, dùng vật trang trí lớn chắn tầm nhìn để giấu mình.
Lần này, nàng không chỉ tránh Thôi Hòa, mà còn tránh cả Kiều Linh.
Nàng nhìn vào hội trường xa hoa, nơi mà mọi người đều đang nói chuyện thoải mái, mang theo mục đích để giao lưu hoặc trao đổi lợi ích.
Nhưng bộ quân phục của nàng lại khiến nàng hoàn toàn lạc lõng.
Một số người muốn tiến lại làm quen, hy vọng xây dựng mối quan hệ với quân đội, nhưng sự ít nói và xa cách của nàng khiến họ đành rời đi.
Như vậy cũng tốt.
Thiệu Vanh đơn giản gọi phục vụ mang cả chai rượu, một mình uống cạn.
“Đing~~”
Không khí dần nóng lên, Thôi Hòa gõ ly rượu, thu hút toàn bộ ánh mắt trong hội trường tập trung vào mình.
Sau đó nàng từ tốn bước lên trung tâm sân khấu, bắt đầu bài phát biểu.