Thôi Hòa đứng trên sân khấu, nói những lời cảm ơn, ánh sáng từ đèn trần chiếu xuống cơ thể nàng một cách hoàn hảo,
Khiến nàng như một nữ thần ngập tràn ánh sáng, trang nhã mà mạnh mẽ.
Chiếc váy trắng phản chiếu ánh sáng, rực rỡ đến mức Thiệu Vanh phải nheo mắt.
Bất kể trước đây giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì,
Thiệu Vanh cũng phải thừa nhận rằng Thôi Hòa là một Omega vô cùng xuất sắc và cuốn hút.
Thật ra, Thiệu Vanh không đồng tình với lời Thôi Hòa từng nói rằng các Alpha đều nhắm vào tập đoàn Thôi thị.
Phải nói thật rằng, không ai có thể không bị cuốn hút bởi chính con người Thôi Hòa.
Bởi lẽ, một Omega được bao người chú ý như vậy, không ai lại không yêu thích.
Thôi Hòa trên sân khấu chỉ vừa mở đầu bài phát biểu,
Còn Thiệu Vanh ở dưới đã tự mình uống đến say khướt.
Vốn là người không quen uống rượu,
Chỉ mới uống chưa nhiều mà đầu nàng đã choáng váng.
Thiệu Vanh không quan tâm mà lau mặt, mất hẳn hứng thú nghe Thôi Hòa nói,
Nhân lúc chưa say hẳn, nàng đứng dậy, đi về phía cánh cửa mà Mộ Nguyệt đã chỉ lúc nãy.
Đối với nàng, thương nhân đa phần chỉ theo đuổi lợi ích, mà bản chất của bữa tiệc này cũng không khác gì.
Những điều đó không có ý nghĩa với nàng.
Chi bằng làm những việc nàng cần làm.
Trên đường đến phòng chứa đồ, Thiệu Vanh nhắn tin cho Mộ Nguyệt.
Quả nhiên như Mộ Nguyệt đã nói,
Phòng chứa đồ rất kín đáo, bảng hiệu Cấm Vào treo rõ ràng trước cửa nhưng cửa lại không khóa.
Bên trong tối om, không gian hình chữ nhật hẹp, ngoài đống đồ lộn xộn chất đống bên cạnh, chỉ đủ chỗ cho bốn, năm người đứng chen chúc.
Thiệu Vanh cảm thấy không thoải mái, cởi bớt cúc áo, tháo chiếc áo khoác nặng nề ra để hít thở, đặt mũ sang một bên rồi lặng lẽ chờ người tới.
…
Vừa bước lên sân khấu, Thôi Hòa đã chú ý đến Thiệu Vanh ngồi trong góc.
Chưa kịp vui mừng, nàng đã thấy người đó ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Lông mày khẽ nhíu lại, nhưng ngay khi ánh sáng tỏa xuống, chúng đã giãn ra.
Nàng nở một nụ cười thỏa đáng đúng lúc.
Ánh mắt của nàng luôn dõi theo bóng dáng Alpha kia.
Trong tay nàng có danh sách,
Quân bộ sẽ đến hai người, một trong số đó chính là Thiệu Vanh.
Lời lẽ giao tiếp khéo léo chẳng mấy khó khăn,
Bài phát biểu này cũng chỉ là làm hình thức, mọi thứ thực sự cần thiết đã được sắp xếp từ trước.
Gọi là tiệc chào mừng các bên, nhưng với nàng, đây giống như một bữa tiệc ăn mừng thành công hơn.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi,
Chỉ chờ nhà máy đi vào hoạt động ổn định, nàng sẽ tập trung toàn lực để chiếm lấy Thiệu Vanh.
Nếu người này không đồng ý, nàng sẽ ở lại Đông Nguyên Thành, không quay về nữa.
Nàng đã suy nghĩ thấu đáo,
Điều kiện Đông Nguyên Thành tuy không bằng chủ thành, nhưng nơi đây có Thiệu Vanh, và quan trọng hơn, có tự do mà xúc tua của mẹ nàng không thể với tới.
Ánh mắt nàng vẫn dõi theo Alpha kia, bất chợt thấy người đó đứng dậy, đẩy cánh cửa bên hông rời đi.
Ban đầu, nàng không để ý.
Nhưng chỉ vài phút sau,
Lại có một người khác cũng bước vào cánh cửa ấy.
Thôi Hòa khẽ mở to mắt, tiếng chuông cảnh báo vang lên điên cuồng trong lòng. Trực giác mách bảo rằng mối quan hệ giữa hai người kia không hề tầm thường.
Cảm giác căng thẳng khiến nàng tăng tốc độ bài phát biểu, lược bỏ những lời không cần thiết, chỉ nhấn mạnh những nội dung quan trọng.
“Chúng ta hãy cùng nâng ly, với tâm trạng hân hoan, tận hưởng buổi tối tuyệt vời này.”
Nàng nhanh chóng kết thúc bài phát biểu, sớm hơn thời gian dự kiến,
Nhấc nhẹ váy bước xuống sân khấu, định đi về phía cánh cửa bên hông thì bị một nhóm người vây lại.
Thôi Hòa lòng nóng như lửa đốt,
Nhưng nhìn kỹ lại thì đó là vài vị khách mà mẹ nàng đã dặn cần đặc biệt tạo mối quan hệ.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, khéo léo ứng phó với họ, chỉ mong sớm kết thúc cuộc trò chuyện này.
...
Thiệu Vanh đã say đến mức nghiêng ngả, dựa vào tường phòng chứa đồ chờ mãi. Nàng cũng cởi thêm vài chiếc cúc trên cổ áo để dễ thở hơn.
“Kéttt~”
Cánh cửa có bản lề lâu ngày không được tra dầu phát ra tiếng kêu cót két.
Thiệu Vanh ngước mắt nhìn, chút ánh sáng len lỏi qua khe cửa rồi nhanh chóng bị chặn lại bởi bóng người.
Phải một lúc sau nàng mới nhận ra mình đang đứng ngay sau cánh cửa.
Khi người đó bước hẳn vào,
Thiệu Vanh liền đóng sầm cửa lại khóa trái. Ánh sáng duy nhất cũng biến mất hoàn toàn.
Nàng lập tức kéo người ấy vào lòng, vòng tay ôm chặt, cúi xuống cắn nhẹ lên dái tai lạnh buốt của đối phương, nơi vẫn còn đeo một chiếc khuyên tai.
“Chờ em lâu quá rồi.”
Chiếc váy bó sát làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Omega, nhưng đồng thời cũng khiến việc cử động trở nên khó khăn.
Thiệu Vanh chỉ có thể dụi đầu vào cổ đối phương, thân mật cọ nhẹ,
Sau đó xoay người kia lại, ép vào tường, cúi xuống hôn sâu.
“Ưm... Đợi đã... Đừng,...”
Dù đã say khướt, Thiệu Vanh vẫn nhớ rằng Mộ Nguyệt thích được hôn.
Nàng khom lưng, áp sát môi mình vào đối phương, chặn lại mọi lời phản đối bằng từng nụ hôn cuồng nhiệt.
Đôi tay không an phận trượt trên mặt vải váy, xoa bóp ngực mông mềm mại,
Rồi từ từ tìm đến chiếc khóa kéo phía sau lưng, nhẹ nhàng kéo nó xuống.
Có lẽ do rượu làm đầu óc mụ mị,
Động tác của nàng trở nên mạnh bạo hơn, vươn lưỡi liếm quét xâm phạm lưỡi Omega, vòng quanh đảo đảo, mút vào cánh môi mềm mại, trong mũi đều là hương khí của Omega.
Nàng vươn tay, thò vào trong khóa kéo.
Vòng eo thon bị nàng nắm trong tay, thậm chí có thể cảm nhận được đối phương đang run rẩy.
Nhưng không biết tại sao,
Có lẽ do nàng hơi mạnh tay.
Omega trong lòng bắt đầu giãy giụa, nâng tay lên đẩy vai nàng ra.
“Nào, Mộ Nguyệt ngoan, chị sẽ nhẹ tay một chút.”
Thiệu Vanh ngừng hôn, nhẹ nhàng trấn an,
Đồng thời nới lỏng để đối phương có chút không gian hít thở,
Nhưng tay vẫn tiếp tục kéo lớp váy chướng mắt kia xuống.