Thiệu Vanh ra khỏi văn phòng Hà Dĩ, quay đầu gặp phải một người mà nàng rất không muốn gặp.
"Ế, thượng tướng Thiệu Vanh đi đâu đây? Tin tức tố lại có vấn đề hẻ?"
Là thượng tướng Trịnh Thước,
Được thăng chức cùng lúc với nàng và cũng là đồng đội cũ của nàng,
Trịnh Thước, một trong ba thượng tướng.
Nhưng Thiệu Vanh rất chán ghét nàng ta, mày hơi nhíu lại, huých vai Trịnh Thước ra toan đi.
"Ê, ống nước bự, mùi O nồng quá nha......"
"Cầm ống nước đi đánh ai thế? O kia có đau không vậy?"
Nghe thấy nàng sỉ nhục mình và Mộ Nguyệt, cơn giận vô pháp ức chế trào ra trong lòng.
Thiệu Vanh dừng bước,
Quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trịnh Thước, "Ăn nói cho cẩn thận."
"Thì sao? Gọi cậu là ống nước cậu tức lắm à? Có sao nói vậy thôi, bây giờ không phải còn cương sao?"
Trịnh Thước vô lại hất cằm,
Ánh mắt nhìn hạ bộ Thiệu Vanh, "Đoán không sai mà, ống nước còn vểnh kìa, sao thế? O kia không thỏa mãn được cậu à?"
"Nói không chừng Alpha càng thích hợp cậu nha ~~"
Trịnh Thước không lãnh đạm như nàng, mặt mày xinh đẹp, tính cách vui tươi, ở trong quân đội càng như cá gặp nước, có thể hòa đồng với tất cả mọi người.
Cái bản mặt đáng ghét kia luôn làm ra những biểu cảm khoa trương sống động, lông mày nhướng lên ngả ngớn.
Trịnh Thước thấy Thiệu Vanh không nói, trực tiếp duỗi tay sờ hạ bộ nàng.
Trong chớp nhoáng, Trịnh Thước bị đè lên tường.
Người bị đè cười điên cuồng, nốt ruồi nơi khóe mắt cũng theo đó nhếch lên.
Một lọn tóc đen rơi xuống, mơ hồ che đi đôi mắt hơi nheo lại của Trịnh Thước.
Nàng nghiêng mặt, thể hiện mặt cường thế của Alpha trước mặt Thiệu Vanh.
"Chỉ có vậy mà đã không nhịn được?" Trịnh Thước ngẩng đầu, ý bảo nàng nhìn camera, cố ý nói, "Tôi không phản kháng, nếu cậu dám xuống tay thì chờ xử phạt đi!"
"Sao thế?"
"Ống nước của cậu không dùng được với Omega nên bây giờ muốn đổi sang Alpha à?"
Thiệu Vanh biết, rất nhiều người sau lưng thích kêu nàng là 'ống nước', đó là biệt danh sỉ nhục nàng.
Đặc biệt là quân đoàn 15 do Trịnh Thước chỉ huy, đám người đó luôn không ngần ngại lấy nó ra làm trò bỡn cợt trước mặt nàng.
Ngày xưa lúc còn là binh sĩ, chứng hỗn loạn tin tức tố chỉ vừa mới chớm.
Lúc nàng mặc đồ tác chiến bó sát người, vì không khống chế được thân thể, bị đồ tác chiến thít chặt giữa háng, nguyên cây ngơ ngác dựng lên tới trên rốn, vô cùng bắt mắt giữa một đám Alpha.
Lúc ấy, có đồng đội không rõ nguyên do đã lớn tiếng trêu chọc hỏi: "Thiệu Vanh! Sao cậu dắt cả ống nước trong quần thế!
Tính nhân lúc quân địch không để ý lén rút ra đánh người hả?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng,
Cảm giác xấu hổ hận không thể chui vào khe đất đời này khó quên.
Sau đó, Trịnh Thước thường xuyên kiếm chuyện với nàng.
Dùng câu "Alpha không khống chế được tin tức tố chính là phế vật", cãi nhau với nàng trong quân ngũ hết mấy lần.
Thậm chí lần nào gặp cũng gọi nàng là "ống nước".
Giữa Alpha luôn là như vậy, đại bộ phận đều là hormone quấy phá, ở chung không thuận liền chán ghét nhau, chống lại tin tức tố của nhau.
"Trịnh Thước, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy nhé, giáo huấn lần trước vẫn chưa tiếp thu à?"
Thiệu Vanh lạnh lùng nói, vặn hai tay Alpha, ngọn lửa vô danh trong người càng thêm bùng cháy.
"Lần trước! Con mẹ nó cậu còn dám nhắc tới lần trước!"
Thiệu Vanh một mình ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc, sau khi thăng chức, nàng được cấp một phòng có phòng tắm riêng, còn có một số vật dụng tiện ích khác cho nàng sử dụng.
Thăng chức làm nàng thấy cao hứng,
Vì không bao giờ phải lén lút đêm hôm khuya khoắt đi phòng tắm công cộng tắm rửa nữa.
Trịnh Thước lại đột nhiên xông vào, cả người mang theo mùi rượu, tùy tiện ngồi lên chiếc giường nàng đang sửa sang.
"Trịnh Thước, cậu có chuyện gì vậy?"
Người tới không có ý tốt, nhưng dù gì Trịnh Thước cũng được thăng chức, không lý do gì lại tới tìm nàng gây sự. "Chuyện? Tôi thì có chuyện gì được?"
Trịnh Thước say khướt, cặp mắt ngày thường đào hoa quyến rũ dường như che kín một lớp sương mù hơi mỏng.
Nếu không phải người này xấu tính, kỳ thật cũng coi như một đại mỹ nhân đẹp rạng ngời chói lóa.
Giờ phút này nàng nhàn nhã bắt chéo chân, như là khách tới mua vui.
"Nhanh lên, cậu thất thần làm gì? Cởi quần áo đi." Trịnh Thước thấy nàng vẫn không nhúc nhích, bất mãn nói,
"Mau cho tôi đụ một phát nào."
Thái dương Thiệu Vanh gân xanh bạo khởi,
Nàng nghe nói, Trịnh Thước tác phong bất chính, thay bồ như thay áo, sợ là đi nhầm phòng ngủ rồi.
"Trịnh Thước, cậu nhầm phòng, về phòng của mình đi."
Phòng của hai nàng ở cùng tầng lầu, rất gần nhau, nhưng bởi vì nhìn nhau không thuận mắt, bình thường nước giếng không phạm nước sông.
Trịnh Thước đứng lên, mùi rượu khó chịu phun lên mặt Thiệu Vanh, mở to hai mắt nhìn, tỉ mỉ đánh giá, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Đây không phải Thiệu Vanh trung tướng sao, mà không...... Bây giờ là thượng tướng rồi nhỉ."
"Thượng tướng thì sao, cũng cho tôi đụ một phát đi ~~ Thế nào? Dù sao ống nước của cậu cũng không dùng được, chứng hỗn loạn để đó tôi trị cho."