Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 111: Vô Cực Trọng Lực đạo cơ



Nếu như một tu sĩ dùng toàn lực thi triển công pháp, sức mạnh của linh lực và

tu vi của chính mình đều sẽ hoàn toàn bị lộ ra ngay, nhưng mà trong tình huống

vẫn chưa dùng hết sức lực để thi triển công pháp, sẽ rất khó làm bại lộ tu vi và

cảnh giới của chính mình.

Nhưng mà tu luyện xong Tứ Phương Quy Tức quyết thì không sợ sẽ bị bại lộ

nữa.

Chỉ có điều là.

Lần này Tiêu Phàm trở về, hắn căn bản không có thi triển công pháp, linh lực

cũng không hề thi triển, nhưng mà Tề Minh vẫn vừa nhìn đã nhận ra tu vi của

hắn.

Mà chính là Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh đã làm Tề Minh thay đổi.

Tề Minh đã trong lúc cảm ngộ âm thanh của đất trời, mà thông qua cảm nhận sự

thay đổi của trời đất, và thay đổi của âm thanh, có được năng lực thông qua hiện

tượng có thể nhìn thấy được bản chất.

Quả thật là không hề tầm thường.

“Vị sư thúc này của ngươi thật sự không hề đơn giản.”

Đan lão trong chiếc nhẫn lại bổ sung thêm một câu.

“Không cần nói nữa.”

Tiêu Phàm bĩu bĩu môi, không biết nên nói gì cho phải.

“Khá lắm, khá lắm.”

Tề Minh gật gật đầu: “Với thời gian hơn một năm, tu vi đã tăng lên đến Trúc Cơ

sơ kỳ rồi, tốc độ như thế này, quả thực là đã rất khá rồi.”

“Nếu như sư tỷ biết được, sẽ rất yên tâm và vui vẻ.”

“Sư thúc.”

Tiêu Phàm vung tay phải ra, thanh kiếm không có mũi nhọn trên lưng hắn đã rơi

vào trong tay, nắm chặt lấy chuôi kiếm, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tề Minh,

trực tiếp vào chủ đề chính nói: “Vẫn xin nhờ người dạy bảo.”

“Tên tiểu tử này lại tới nữa rồi…”

Nguyên Phượng lấy tay phải đỡ trán.

Đúng vậy.

Sở dĩ Nguyên Phượng nói Tiêu Phàm rất ngang tàng chính là ở điểm này, trên

cơ bản mỗi làn tới Lạc Vân Phong, đều sẽ khiêu chiến với Tề Mình, kết quả là

mỗi lần đều là gãy cánh quay về, những mà vẫn là một thân cơ bắp lên khiêu

chiến, căn bản là không thắng sẽ không thôi, hoàn toàn chính là tự tìm ngược.

“Ồ.”

Tề Minh cười rồi nói: “Ngươi đây là cảm thấy chính mình lại có thể rồi?”

“Tề sư thúc.”

Tiêu Phàm nói: “Thời gian một năm này, đệ tử ra ngoài luyện tập, trải qua nhiều

sinh tử, đã sớm phá kén thành bướm rồi, hơn nữa giống với Tề sư thúc người,

đúc được Thiên đạo đạo cơ.”

“Cho nên.”

“Vẫn mong Tề sư thúc dạy bảo.”

“Chậc chậc.”

Nụ cười của Tề Minh càng đậm: “Có chút thú vị, một đệ tử nội môn như ngươi,

lại có được tạo hoá như vậy, có thể đúc được Thiên đạo đạo cơ khó gặp.”

“Tiêu sư huynh là thiên đạo Trúc cơ rồi!”

Nguyên Phượng cũng rất ngạc nhiên, nàng gia nhập vào Thiên Khải Tông hơn

một năm, tự nhiên cũng không phải là người không hiểu gì về tu luyện của lúc

trước, vô cùng rõ ràng sức mạnh và sự đáng sợ của thiên đạo đạo cơ, vô cùng

đặc biệt, hơn nữa vô cùng khó để đúc thành.

Hiện tại.

Tiêu sư huynh thế mà lại thành công rồi.

Thiên tài thế mà lại ở ngay bên cạnh nàng?

Nguyên Phượng sững sờ.

“Được.”

Tề Minh gật gật đầu: “Nhìn thấy ngươi đã lên đếnThiên đạo Trúc cơ, cho ngươi

một phần thưởng vậy, sư thúc ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi, ra tay đi.”

“Sư thúc.”

Tiêu Phàm thở ra một hơi thật sâu nói: “Đắc tội rồi.”

Soàn soạt!

Trong tức khắc Tiêu Phàm biến mất khỏi chỗ cũ, chém thanh kiếm trong tay

xuống, dường như muốn chẻ Tề Minh ra thành hai nửa, nhưng mà chỉ là chém

trúng cái bóng của Tề Minh mà thôi

Người thật của Tề Minh sớm đã bước sang một bên rồi.

“Thật nhanh.”

Đồng tử của Tiêu Phàm co rút lại.

“Một lần nữa.”

Soạt! Soạt! Soạt!

Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, thân hình tựa như sấm chớp, vung thanh kiếm

không có mũi nhọn nặng tựa ngàn cân lên, cùng với sức mạnh có thể chém núi

vỡ đá, lại thêm tốc độ cực nhanh.

“Chậm quá rồi, quá chậm rồi.”

Tề Minh tuỳ ý tránh qua, đều né được mọi lần tấn công của Tiêu Phàm: “Nhanh

thêm chút nữa, ngươi vẫn còn có thể nhanh hơn nữa, ngươi vẫn chưa ăn cơm

hay sao? Sao tốc độ lại chậm như vậy?”

“Aaa!!!”

Tiêu Phàm gào lên, liều hết toàn bộ sức lực, nhưng vẫn là đến góc áo của Tề

Minh cũng không chạm vào được.

“Đây…Tiêu sư huynh lại sắp bị ngược rồi.”

Nguyên Phượng thật không nỡ nhẫn tâm, nhưng mà thực sự cũng đã thấy quá

quen rồi, uổng công lúc nãy nàng vừa nghe nói Tề sư huynh đã đúc được thiên

đạo đạo cơ, còn có chút hi vọng với thăng cấp của Tề sư huynh.

Nhưng hiện tại xem thì.

Hoàn toàn chính là nàng đã nghĩ quá nhiều rồi.

“Tề sư thúc, tiếp theo chính là pháp thuật Trúc cơ thần thông mà ta đúc Thiên

đạo đạo cơ đạt được.”

Tiêu Phàm hét lên nói: “Đây là một chiêu dùng hết sức mạnh của ta, người phải

cẩn thận đấy.”

Lời vừa nói xong.

“Sóng Vô Cực Trọng Lực!”

Oành!

Tiêu Phàm thét lên một tiếng, bộc phát toàn bộ sức mạnh, linh lực dâng trào, lại

che đậy tầng tầng lớp lớp Trọng lực, khiến Tề Minh có chút cảm nhận được một

chút áp lực.

Ầm ầm!

Ngay sau đó.

Thanh kiếm khổng lồ cùng với Sóng trọng lực vô hình ầm ầm bay về phía Tề

Minh.

“Rất khá.”

Tề Minh lúc này mới hài lòng mà gật gật đầu.

Sau đó.

Tề Minh chỉ ngón tay ra, lại điều động uy năng của Phá giới kiếm, linh lực tụ lại

trên đầu ngón tay, sau đó điểm về phía trước, dùng một tư thế dễ như trở bàn

tay, trực tiếp đánh tan lưỡi kiếm và Sóng trọng lực của Tiêu Phàm.

Ầm ầm!

Một tiếng vang cực lớn.

“Aa!”

Tiêu Phàm hét lên một tiếng rồi bịu hất bay ra ngoài.

Bay ra khoảng chừng ba mét, ngã ngồi trên mặt đất.

“Tên tiểu tử này hoàn toàn là một tên quái vật!”

Đan lão trong chiếc nhẫn giọng nói kinh ngạc nói: “Một chiêu tấn công vừa nãy,

hắn quả thật là sử dụng rất hoàn hảo, thiếu một chút sức lực thôi là sẽ không có

cách nào phá giải chiêu thức của ngươi, mà nếu dư một chút sức mạnh, thì sẽ

đánh ngươi bị thương.”

“Bây giờ.”

“Không thừa không thiếu.”

“Vừa đủ để có thể triệt để đánh tan chiêu thức của ngươi nhưng đồng thời cũng

sẽ không làm ngươi bị thương, chỉ làm linh lực của ngươi bị tiêu hao quá độ, đã

không có cách nào chiến đấu nữa.”

“Ta…”

Tiêu Phàm trong lòng thầm cười khổ một tiếng: “Thật ra ta chưa từng nghĩ có

thể thắng được sư thúc, chỉ là đang nghĩ bản thân đã đúc được Vô Cực Trọng

Lực đạo cơ rồi, chắc là có thể miễn cưỡng đánh tay đôi với Tề sư thúc, bây giờ

xem ra từ lúc bắt đầu, Tề sư thúc hoàn toàn đùa giỡn với chiêu thức của ta mà

thôi.”

“Đừng nghĩ nữa.”