Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 112: Đột phá! Kim Đan Đại Đạo Tiên Thiên Vô Cấu!



Đan lão trong chiếc nhẫn nói: “Vị sư thúc này của ngươi hoàn toàn không thể

lấy lẽ thường mà phỏng đoán được, hoàn toàn chính là một người hiếm gặp

trong trời đất, vốn cho rằng hắn sẽ là một đối thủ mạnh của ngươi, nhưng bây

giờ xem ra hắn sẽ là một người mà cả đời này ngươi cũng đều không có cách

nào vượt qua được.”

“Sư tôn, người không cần đả kích ta như thế đâu.”

Tiêu Phàm trong lòng tự nói.

“Không còn cách nào.”

Đan lão trong chiếc nhẫn cũng rất không biết làm sao, dường như nghĩ đến

những chuyện cũ của trước đây, nói: “Đối với những thiên tài mà nói, hắn chính

là không nói lí lẽ như thế.”

“Tiêu Phàm, ngươi đúc được thiên đạo đạo cơ gì?”

Tề Minh hỏi.

“Thưa sư thúc, đệ tử tu luyện Vô Cực Trọng Lực Chân Kinh, đã trải qua rất

nhiều nguy hiểm, trong tình cảnh cửu tử nhất sinh, đúc được Vô Cực Trọng Lực

đạo cơ.”

Tiêu Phàm lập tức trả lời: “Chỉ là không ngờ ta vẫn triệt để bại dưới tay sư thúc

như thế, ta còn nghĩ vẫn có thể kiên trì được vài chiêu, kết quả là một chiêu liền

đã bại rồi.”

“Ngươi vẫn còn kém xa đấy.”

Tề Minh nói.

Sắc mặt của Tiêu Phàm đông cứng lại.

“Nguyên Phượng.”

Tề Minh lúc này mới nhìn về phía Nguyên Phượng nói: “Hôn nay qua đây làm

gì? Có chuyện gì vậy?”

“Sư thúc.”

Nguyên Phượng lập tức khôi phục trở lại, nhìn Tiêu Phàm vừa nhận sự đả kích

một cái, trong lòng có một loại cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, sau

khi nghe thấy lời nói của Tề Minh, lập tức lấy Huyết Hầu tửu đã sớm chuẩn bị

từ trước ra, nói: “Đây là Huyết Hầu tửu mà đệ tử tìm được trên Huyết Hầu sơn,

đặc biệt đem Huyết Hầu tửu này đến đây hiếu kính sư thúc.”

“Ồ.”

Tề Minh nhướng mày, tiện tay lấy một bầu rượu.

Mở bầu rượu ra, có thể nhìn thấy bên trong là Huyết Hầu tửu màu đỏ tươi long

lanh óng ánh như thạch anh, có một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi.

Tề Minh không hề khách khí, trực tiếp lấy Huyết Hầu tửu rót vào miệng, mùi

trái cây khi vào miệng rất nồng, còn có từng cơn linh khí, và một vị rượu rất

ngon ngọt, không có một chút cảm giác hăng hay khó uống nào, mà lại vô cùng

nhẹ nhàng, dịu ngọt.

Hương vị vô cùng tuyệt mỹ.

“Được lắm, được lắm.”

Tề Minh liên tục gật đầu nói: “Quả thật là rượu ngon.”

“Sư thúc thích là tốt rồi.”

Khắp gương mặt Nguyên Phượng đều tràn đầy nụ cười.

“Lần này đi đến Huyết Hầu sơn đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Minh liếc nhìn Nguyên Phượng một cái, nói: “Bạo Vũ Lê Hoa Đồng mà ta

tặng ngươi chắc là đã dùng rồi đúng không?”

“Quả nhiên là không có gì qua được mắt của sư thúc.”

Nguyên Phượng gật đầu, nhanh chóng lấy con non của Huyết Hầu Yêu Vương

đang ôm chặt chẽ ở trong lòng ra, vẫn chưa mở mắt, liên tục phát ra những tiếng

kêu, chắc là bởi vì đã đói bụng rồi.

“Đây là...”

Đồng tử của Tiêu Phàm hơi co rút lại, ánh mắt dừng trên người con non của

Huyết Hầu Yêu Vương, trên mặt đã tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói với giọng ngạc

nhiên: “Con non của Yêu Vương Kết… Kết Đan cảnh! Cái này… Sư muội,

ngươi lấy từ đâu ra vậy?”

Tề Minh thản nhiên nhìn lướt qua, cũng không để ý quá nhiều nữa, thay vào đó

lại uống một ngụm Huyết Hầu tửu, mùi vị quả thật rất ngon, hơi giống rượu trái

cây ở trái đất, nhưng mùi vị vượt xa rượu trái cây, vị đọng lại nở rộ trong miệng

khiến người ta say mê.

Đây thực sự là một loại hưởng thụ.

“Chuyện này phải được nói từ hai ngày trước.”

Nguyên Phượng nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của Tiêu Phàm thì trong lòng rất

đắc ý, giọng điệu hơi chậm lại, nói ra tất cả về Bạo Vũ Lê Hoa Đồng và chuyện

xảy ra trên Huyết Hầu Sơn.

“Cái này… Cái này…”

Sau khi nghe Nguyên Phượng kể lại, ánh mắt của Tiêu Phàm đã trợn tròn, trong

lòng khó có thể tin được: “Làm sao có thể được? Sư thúc chỉ là Trúc Cơ kỳ, chỉ

dùng hơn mười phút luyện chế ra pháp bảo Trúc Cơ kỳ thế mà lại có thể giết

chết một con Huyết Hầu Yêu Vương Kết Đan cảnh?”

“Chuyện này thật quá khó tin.”

“Đó là sự thật.”

Nguyên Phượng nhún vai: “Nếu không chỉ bằng thực lực Luyện Khí tầng bảy

của ta thì làm sao có thể lấy được con non của Huyết Hầu Yêu Vương? Hơn

nữa, ta ừa ngươi làm gì?”

“Cho nên chỉ có thể nói, sư thúc quá lợi hại, quá trâu bò.”

“Cái này…”

Tiêu Phàm lập tức im lặng.

Trong lòng hắn khiếp sợ đồng thời, còn khá hâm mộ Nguyên Phượng.

Bởi vì Nguyên Phượng không đi ra ngoài lịch luyện, càng chưa từng trải qua

khảo nghiệm sinh tử, chỉ là dựa vào sư thúc cho một cái Bạo Vũ Lê Hoa Đồng

đã đạt được cơ duyên như thế.

Thực sự đáng ghen tị.

“Quả nhiên ngươi là một con quái vật.”

Đan lão trong giới chỉ của Tiêu Phàm không nhịn được nói: “Chỉ là tu vi Trúc

Cơ, ma đã là Khí kiếp cấp Trúc Cơ Luyện Khí sư, hơn nữa thủ pháp thuần thục

lão luyện như thế, chỉ dùng hơn mười phút thời gian, vẫn là tay không Luyện

Khí, mà đã luyện chế ra pháp khí có uy lực giết chết Yêu Vương Kết Đan

cảnh.”

“Vậy mà lại có một siêu thiên tài đáng kinh ngạc như vậy, ta sống lâu như vậy,

hôm nay xem như chân chính tăng kiến thức, đồ nhi, sau này ngươi phải cố

gắng tạo quan hệ tốt với sư thúc của ngươi!”

“Sư tôn.”

“Ngươi…”

Tiêu Phàm đã không biết nên nói cái gì cho phải.

“Huyết Hầu tửu để lại là được, hai người các ngươi từ nơi nào tới thì về nơi đó

đi.”

Tề Minh khoát tay áo.

“Sư thúc…”

Nguyên Phượng trông mong nhìn Tề Minh, nói: “Con non của Huyết Hầu Yêu

Vương này làm sao bây giờ? Ta… Ta lại không biết nên bồi dưỡng linh sủng

như thế nào, hơn nữa, đây chính là con non của Yêu Vương Kết Đan cảnh, ta sợ

ta không giữ được.”

“Khụ khụ...”

Tiêu Phàm ho nhẹ một tiếng, nói: “Sư muội, sư huynh nơi này có cách, ta có

pháp môn bồi dưỡng và thành lập liên hệ với linh sủng, hay là để sư huynh ta

đến giúp ngươi?”

“Ngươi sao?”

Vẻ mặt Nguyên Phượng tràn đầy nghi ngờ: “Hay là quên đi, ta cảm thấy sư thúc

càng đáng tin cậy hơn.”

“Hở!”

Trên trán Tiêu Phàm đầy vạch đen.

“Phiền phức.”

Tề Minh liếc nhìn Nguyên Phượng.

Và sau đó.

Vù! Vù!

Tề Minh hai tay bắt ấn, linh lực hội tụ, sau đó có đạo vận trong thiên địa dung

nhập mà vào, hóa thành hai đạo ấn ký như cỏ ba lá, phá không bay về phía

Nguyên Phượng và con non Huyết Hầu Yêu Vương.

Hai dấu ấn dung nhập vào trong.

Không bao lâu.

Lập tức dung hợp vào Nguyên Phượng và con non Huyết Hầu Yêu Vương.

“Á!”