Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 144: Lữ Thanh Nhan xuất quan



“Cho nên.”

“Đệ tử rất hoang mang.”

“Cái gì là chính đạo? Cái gì là ma đạo?”

“Sư thúc, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tiêu Phàm lại hỏi.

“Ngươi Kết Đan rồi sao?”

Tề Minh lắc đầu, không hề trả lời vấn đề của Tiêu Phàm, mà là hỏi ngược lại.

“Không…... vẫn chưa…...”

Tiêu Phàm có chút sửng sốt, “Một tháng trước ta mới đột phá đến Trúc Cơ hậu

kỳ”

“À”.

Tề Minh lại hỏi: “Ngươi khi nào thì dự định Kết Đan?”

“Cái này…...”

Tiêu Phàm không biết trả lời thế nào nữa.

Bởi vì.

Kết Đan lại không phải một chuyện dễ dàng, há là hắn nói khi nào Kết Đan thì

có thể Kết Đan khi đó? Loại chuyện này phải để ý cơ duyên.

Tiêu Phàm không trả lời được.

“Ngươi đang chuẩn bị ngưng luyện Cửu Phẩm Kim Đan hay là Bát Phẩm Kim

Đan? Hoặc là Thất Phẩm Kim Đan? Cũng không thể là Chân Đan chứ? Nếu là

Giả Đan thì hoàn toàn một phế vật.”

Tề Minh tiếp tục nói.

“Chuyện…... chuyện này…...”

Tiêu Phàm á khẩu không trả lời được.

Hắn có chút luống cuống.

Bởi vì hắn không có một chút đầu mối đối với việc Kết Đan, thậm chí ngay cả

việc chuẩn bị cũng chưa bắt đầu, cho nên đối diện với câu hỏi của Tề Minh, hắn

căn bản không biết trả lời thế nào.

“Không phải chứ.”

Một biểu hiện ta rất kinh ngạc của Tề Minh, “Ngươi ngay cả việc sắp kết đan gì

cũng không biết? Chẳng lẽ một chút manh mối ngươi cũng không có? Ngươi

thật vô dụng.”

“Về sau ngươi ra ngoài tuyệt đối không được nói với người khác ta là sư thúc

của ngươi, ta sẽ rất mất mặt.”

“Ta…... Ta…...”

Tiêu Phàm lập tức hô: “Ai…... ai nói thế, ta…... Ta sớm đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa

đã bắt đầu chuẩn bị rồi, ta muốn ngưng luyện Cửu Phẩm Kim Đan.”

“Đến lúc đó.”

“Ta cũng có thể trở thành đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong.”

“Vậy sao?”

Tề Minh tự tiếu phi tiếu hỏi.

“Đương nhiên.”

Tiêu Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Vậy thì ta sẽ chờ xem.”

Tề Minh cười cười. Sau khi hàn huyên thêm vài câu Tiêu Phàm thật sự là không

thể chịu thêm chút nào nữa, cáo lui với Tề Minh, bước nhanh xuống núi, nhưng

mà giữa đường xuống núi, trong lòng Tiêu Phàm điên cuồng liên lạc với sư tôn

Đan lão của hắn, “Sư tôn, sư tôn, ngươi mau ra đây đi.”

“Có chuyện gì?”

Giọng của Đan lão trong Nguyên Thần truyền đến.

“Sư tôn, ngươi cần phải nghĩ cách giúp ta, ta vừa rồi ở trước mặt sư thúc mạnh

miệng, nói muốn đúc thành Cửu Phẩm Kim Đan, nhưng mà ta một chút đầu mối

và việc chuẩn bị cũng không có, ta nên làm cái gì đây?”

Tiêu Phàm hỏi.

“À.”

Đan lão cười, rồi hỏi: “Bây giờ ngươi không nghĩ xem cái gì là chính đạo, cái gì

lại là ma đạo nữa sao?”

“Cái này…...”

Tiêu Phàm sửng sốt.

“Vị sư thúc kia của ngươi ấy à, mặc dù không có trả lời trực tiếp cho ngươi,

nhưng chỉ nói mấy câu, đã khiến cho ngươi tỉnh ngộ, thoát ra khỏi cảm xúc

không cần thiết.”

Đan lão tiếp tục nói: “Thật là khiến cho lão phu bái phục.”

“Cho nên nói, tên ngốc, ngươi bây giờ đã rõ chưa?”

Đan lão hỏi ngược một câu.

“Ta…. đã hiểu rồi.”

Tiêu Phàm trầm tư một hồi, nhẹ gật đầu, nói: “Đệ tử chẳng qua là một tu sĩ phổ

thông vừa mới Trúc Cơ hậu kỳ, Kết Đan còn chưa phải, lại suy nghĩ đến cái vấn

đề hư vô mờ mịt như cái gì là chính đạo cái gì là ma đạo này, thật sự là lãng phí

thời gian, phí hoài thời gian, vào khoảng thời gian này, còn không bằng ngẫm

lại làm như thế nào để mau chóng tăng thực lực lên.”

“Ta nghĩ sư thúc hẳn là có ý này nhỉ.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Đan lão hài lòng nhẹ gật đầu.

“Đi thôi.”

Đan lão lại nói: “Vi sư dạy ngươi pháp môn Kết Đan đúc thành Cửu Phẩm Kim

Đan, phương pháp này tên là: Cực Từ Huyền Nguyên Chân Kinh, có thể đúc

thành Cửu phẩm Cực Từ Kim Đan.”

“Vâng!”

Tiêu Phàm hết sức vui mừng.

Nhưng mà.

Bước chân hắn dừng lại.

Sau đó.

Tiêu Phàm đứng dưới chân núi,

Hành lễ chín mươi độ về phía đỉnh núi.

“Đệ tử cảm tạ sư thúc đã dạy bảo.”

Tiêu Phàm trịnh trọng nói.

Đỉnh núi.

“Tiểu tử này.”

Tề Minh tự nhiên cảm nhận được, “Coi như hiểu chuyện và thông minh, không

khiến cho ta phí lời.”

Ba ngày sau.

Lữ Thanh Nhan đã xuất quan.

Tu vi đột phá.

Phải biết.

Lần bế quan này của Lữ Thanh Nhan, là từ Nguyên Anh hậu kỳ đột phá lên

Xuất Khiếu sơ kỳ, là vượt qua cảnh giới lớn, tu vi càng thêm cao sâu.

Cho nên.

Vào thời điểm đột phá.

Xuất hiện dị tượng vô cùng tráng lệ, đã càn quét linh khí xung quanh hàng chục

dặm, tạo thành hiện tượng linh khí chân không, thậm chí còn có Cửu Thải hào

quang, tựa như cầu vồng, kết nối giữa trời với đất.

Hết sức tráng lệ.

Soát! Soát! Soát!!!

Cửu Hà Phong.

Từng vị trưởng lão nội môn của Thanh Vân Phong, và đệ tử chân truyền, còn có

mấy vị trưởng lão chân truyền, tất cả đều tới chúc mừng Lữ Thanh Nhan đột

phá tu vi.

Tề Minh cũng đặc biệt đi ra khỏi Lạc Vân phong.

Cửu Hà động phủ.

Có tầng tầng hào quang của cầu vồng.

Cửa chính của động phủ đã mở ra.

Sau đó.

Từng thân ảnh từ trong động phủ đi ra, những người này đều là thuộc hạ và

người hầu của Lữ Thanh Nhan, có nam có nữ, số người không ít, còn có yêu

tộc.

“Cung nghênh chủ nhân xuất quan.”

Những thuộc hạ và người hầu này xoay người cúi đầu, đồng thanh hô lớn.

Ngay sau đó.

Lữ Thanh Nhan đi ra từ bên trong động phủ.

Tề Minh quan sát.

Người đi tới trong tầm mắt chính là Lữ Thanh Nhan sư tỷ, nàng khoác lên mình

một bộ cung trang, khuôn mặt tinh xảo, dung mạo tuyệt thế, tư thái xinh đẹp, da

thịt trắng nõn, dung nhan thịnh thế.

Hơn nữa.

Sau khi tu vi đột phá, khí thế của Lữ Thanh Nhan mạnh mẽ hơn rất nhiều, tựa

như tiên nữ từ trên trời đi xuống trần gian.

“Chúc mừng Lữ trưởng lão công lực đại tăng, tu vi đột phá, đăng lâm xuất

khiếu.”

“Chúc mừng Lữ trưởng lão xuất quan.”

“Chúc mừng, chúc mừng.”

“.....”

Các vị trưởng lão nhao nhao chúc mừng.

Ngay sau đó.

Bọn họ dâng lên lễ vật.

Lữ Thanh Nhan bảo thị nữ của nàng nhận hết tất cả lễ vật của trưởng lão cùng

các đệ tử chân truyền.

“Sư tỷ.”

Tề Minh nở nụ cười, đưa lên lễ vật mà sớm đã chuẩn bị xong, “Chúc mừng tỷ

đã xuất quan.”

“Ừm.”

Lữ Thanh Nhan cười cười một cách ấm áp với Tề Minh, “Bản thân ngươi đến

đây là đủ rồi, cũng không cần tặng ta lễ vật gì cả.”

“Như vậy sao được chứ?”

Tề Minh lắc đầu, nói: “Sư tỷ xuất quan, tu vi tăng mạnh, đây là chuyện vui,

trưởng lão cùng các đệ tử chân truyền khác đến chúc mừng đều đã tặng lễ vật,

người sư đệ này như ta làm sao có thể ngoại lệ?”

“Vẫn mong sư tỷ nhận lấy.”

Tề Minh nói.

“Được rồi.”