Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 145: Lữ Thanh Nhan xuất quan (2)



Lữ Thanh Nhan gật nhẹ đầu, rồi nhận lấy lễ vật của Tề Minh, là một chiếc hộp

ngọc màu xanh tinh xảo, có pháp trận che giấu, cũng không biết bên trong chứa

cái gì.

Lữ Thanh Nhan ngược lại là có chút hiếu kỳ Tề Minh tặng sẽ thứ gì, nhưng nghĩ

đến Tề Minh vừa mới trở thành đệ tử chân truyền không lâu, tu vi cũng mới Kết

Đan, hẳn là sẽ không quá mức quý giá.

“Sư tỷ, nếu như ngươi hiếu kì, thì bây giờ có thể mở ra xem chút.”

Tề Minh nói.

“Không cần đâu.”

Lữ Thanh Nhan cười cười, nàng có chút bận tâm, nếu như ở đây mở ra, xung

quanh đều là trưởng lão nội môn, đệ tử chân truyền, còn có mấy vị trưởng lão

chân truyền.

Nếu là đồ không tốt.

Thì có thể sẽ làm cho sư đệ mất mặt.

Lữ Thanh Nhan cũng không muốn như vậy.

Xét từ góc độ của Lữ Thanh Nhan.

Tề Minh có thể đặc biệt đến thăm nàng đã rất tốt rồi.

Tặng hay không tặng lễ vật đều như thế.

Nói đến đây.

Trong số ba vị trưởng lão chân truyền đến trước, Phùng Tử Mục còn chưa tới,

hẳn là bởi vì có chuyện gì đó mà chậm trễ, nếu không, đệ tử của hắn đột phá lên

Xuất Khiếu kỳ, chuyện lớn như vậy, hắn hẳn phải ở đây.

Mà lần lượt ba vị trưởng lão chân truyền đến là: Xích Hà chân nhân, Ngọc Kim

chân nhân, và Vương lão.

Ba vị trưởng lão chân truyền này.

Xích Hà và Ngọc Kim đều có mối quan hệ rất tốt với Phùng Tử Mục.

Còn về Vương lão.

Thì tương đối bình thường.

“Ta cũng khá tò mò thứ Tề chân truyền tặng là gì.”

Lúc này.

Có một đệ tử chân truyền đi tới.

“Ngươi là?”

Tề Minh liếc qua.

“Tả Uy Hải đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong.”

Đệ tử chân truyền tự này giới thiệu mình: “Đệ tử của Phượng Hi tiên tử.”

“Phượng Hi tiên tử.”

Tề Minh trầm ngâm.

Ánh mắt quét qua.

Trong các đệ tử chân truyền, Tề Minh thấy được bóng dáng của Ngu Tuyết Lan,

sau khi Ngu Tuyết Lan chú ý tới ánh mắt của Tề Minh, nhẹ nhàng hành lễ với

Tề Minh.

“Tả Uy Hải.”

Ngay sau đó.

Lại có một vị đệ tử chân truyền lại gần.

Đệ tử chân truyền này dáng người vạm vỡ, khuôn mặt gồ ghề, bước đi nhanh

nhẹn, khí thế vô cùng bất phàm, “Chuyện này liên quan gì đến ngươi?”

“Phạm Trọng.”

Tả Uy Hải nhíu mày.

Không nhịn được.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhao nhao nhìn đến.

Cho dù nói thế nào.

Thanh Vân Phong ra một vị trưởng lão Xuất Khiếu kỳ, xem như là một việc lớn

rồi, tự nhiên sẽ có rất nhiều trưởng lão nội môn xuất hiện, trưởng lão chân

truyền cũng có ba người tới đây.

Có hơn mười mấy đệ tử chân truyền cũng tới đây.

“Sư đệ.”

Lữ Thanh Nhan giới thiệu với Tề Minh, nói: “Vị này là sư huynh Phạm Trọng

của ngươi, Phạm sư đệ bái nhập môn hạ của sư tôn sớm hơn ngươi ba mươi tám

năm, cũng là đệ tử chân truyền giống như ngươi.”

“Sư đệ Tề Minh bái kiến Phạm sư huynh.”

Tề Minh hành lễ.

“Ừm.”

Phạm Trọng khoát tay áo.

Hiển nhiên.

Đây thật ra chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

“Sư tỷ, thật ra ngươi có thể mở nó.”

Tề Minh nói.

“Có thật không?”

Lữ Thanh Nhan hỏi.

“Ừm.”

Tề Minh nhẹ gật đầu.

“Được.”

Bàn tay ngọc ngà của Lữ Thanh Nhan vung lên, lấy pháp lực xóa đi trận pháp

bên trên chiếc hộp màu xanh, lập tức thì có một cỗ dao động linh khí vô cùng

tinh thuần hiện lên.

“Cái này…...”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhan dị sắc liên tục.

Ngay sau đó.

Chiếc hộp tự động mở ra.

Xoạt!

Chỉ thấy.

Bên trong tuôn ra một mảnh ánh sáng cầu vồng lấp lánh, màu sắc rực rỡ, mỹ lệ

vô cùng, hơn nữa còn ẩn chứa linh khí tinh thuần cực kỳ dồi dào.

Khi ánh sáng và dị tượng tan biến.

Thu hút sự chăm chú của mọi người, nhìn thấy vật phẩm trong hộp ngọc, chính

là một con suối, tựa như vòng xoáy nước xoay tròn, hiện ra ánh sáng bảy màu.

Linh vật thiên địa: Thất thải linh tuyền.

“Đây…... Đây là Linh vật thiên địa á!”

“Lại là linh vật thiên địa, Tề Minh lại tặng bảo vật trân quý như thế.”

“Linh vật thiên địa thiên sinh địa dưỡng, mặc kệ là loại nào, đều là bảo vật hiếm

có, giá trị cực kì trân quý, Tề Minh cứ như vậy mà tặng đi.”

“Không hổ danh là Tề chân truyền.”

......

Xung quanh.

Các vị các trưởng lão liên tục kinh ngạc.

“Sư đệ, thứ này ta không thể nhận, cái này quá trân quý.”

Lữ Thanh Nhan lập tức đóng hộp, trả lại cho Tề Minh.

“Sư tỷ không đâu.”

Tề Minh lắc đầu, nói: “Ban đầu ở trong Thịnh hội Thiên Khải, nếu như không

phải sư tỷ liều mình cứu giúp, ta khả năng đã mất mạng ở hoàng tuyền rồi.”

“Lễ vật này ngươi nhất định phải nhận lấy, nếu không, chính là không nhận

người sư đệ này rồi.”

“Cái này…...”

Lữ Thanh Nhan không biết nên nói cái gì.

Trên thực tế.

Lữ Thanh Nhan tu vi vừa mới đột phá Xuất Khiếu kỳ, Thất thải linh tuyền vô

cùng thích hợp với nàng, có thể chữa trị triệt để pháp bảo bản mệnh của nàng

đồng thời nâng lên một tầng cao mới.

“Được rồi.”

Lữ Thanh Nhan nhận lấy.

“Tề Minh này.”

Tả Uy Hải nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Vậy mà có thể lấy ra bảo bối như

vậy, xuýt nữa thì bị hắn vả vào mặt rồi.”

“Tề Minh.”

Ngu Tuyết Lan cúi đầu trầm tư, trong lòng nàng càng cảm thấy tên Tề Minh này

vô cùng không đơn giản, có thể từ đệ tử tạp dịch lên đến trình độ này như bây

giờ, tuyệt đối phải có cơ duyên lớn.

Có lẽ có thể lợi dụng.

Ngay sau đó.

Lữ Thanh Nhan cử hành thịnh yến, chiêu đãi các vị trưởng lão đến đây chúc

mừng, còn có các đệ tử chân truyền, ba vị trưởng lão chân truyền cũng không

tham gia, chỉ chúc mừng vài câu rồi rời đi.

Ngày hôm sau.

Yến hội đã kết thúc.

Tề Minh hàn huyên với Lữ Thanh Nhan không ít chuyện, một mạch đến tận

trưa, sư tôn Phùng Tử Mục mới khoan thai tới muộn, lại mang cho đến một món

lễ vật cực kỳ trân quý cho Lữ Thanh Nhan.

Tên là: Thủy Ma Thú Yêu Đan.

Đây là một Thủ Ma Thú Xuất Khiếu hậu kỳ.

Hiển nhiên.

Phùng Tử Mục sở dĩ sẽ đến muộn, là vì săn giết Thủy Ma Thú Xuất Khiếu hậu

kỳ này, lấy Yêu Đan của Thủy Ma Thú để cho Lữ Thanh Nhan luyện lại pháp

bảo bản mệnh.

“Thất thải linh tuyền.”

Phùng Tử Mục nghe xong lời kể của Lữ Thanh Nhan, trên mặt hắn tràn đầy sự

kinh ngạc, nhìn về phía Tề Minh, nói: “Được lắm, tiểu tử nhà ngươi, lấy được

Linh vật thiên địa này từ đâu vậy?”

“May mắn có được, may mắn có được.”

Tề Minh trả lời.

Trên thực tế.