Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 163: Trận đấu không cùng đẳng cấp



“Khương Minh hẳn là đã tu thành Đạo Anh.”

Tử Tiêu chân nhân nói: “Về phương diện cảnh giới tu vi, tuy rằng hắn chỉ là

Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng thực lực của hắn không thể chỉ dùng cảnh giới tu vi

là có thể đánh giá được.”

“Vậy thì để chúng ta nhìn xem, Tề Minh thật sự có tư cách đứng nhất hay

không?” Dương Lệ nói.

Ngay lúc này.

Vù!

Quanh thân Khương Minh pháp lực bắt đầu khởi động, xuất hiện từng trận ánh

sáng xanh trắng, Đạo Anh ở đan điền phóng ra uy thế cực mạnh, áp bách về

phía Tề Minh.

Chẳng qua là trong cảm nhận của Tề Minh, uy thế Đạo Anh của Khương Minh,

chỉ giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mà thôi, hoàn toàn không có sức uy

hiếp nào.

“Giữa đệ tử chân truyền với nhau, cũng không cấm quyết đấu.”

Khương Minh nói: “Tiếp chiêu.”

Rắc!

Khương Minh ra tay, ánh sáng xanh trắng ngưng tụ, biến thành từng dòng tia

chớp, giống như lưới điện, nhanh chóng bao phủ Tề Minh, chặn luôn đường lui

của hắn.

Grít!

Lê Minh Ám Bức đại yêu từ đâu lao ra, gào lên một tiếng, sau đó phóng ra pháp

thuật sóng âm có dạng hình quạt, đánh tan lưới tia chớp của Khương Minh.

“Linh sủng Nguyên Anh hậu kỳ.”

Khương Minh hít sâu một hơi, quan sát Lê Minh Ám Bức đại yêu vài lần, thần

sắc chợt thoải mái hẳn đi: “Đáng tiếc, chỉ là cấp độ Giả Anh.”

Vừa nói dứt câu, tay phải Khương Minh vung lên, hắn lấy ra pháp bảo bản

mệnh. Đó là một cây trường thương có dòng điện hồ quang màu xanh trắng

quấn quanh, thân thương thon dài, khắc hoa văn hình rồng. Tên là Bàn Long

Thương.

“Nếu chỉ dựa vào linh sủng Giả Anh này, ngươi vốn không thắng nổi ta”.

Khương Minh cực kì tự tin nói.

“Trở về”. Tề Minh nói.

Soạt!

Lê Minh Ám Bức đại yêu nhanh chóng trở lại bên cạnh Tề Minh.

“Yên tâm đi.”

Tề Minh cười nói: “Ta vốn dĩ không tính dùng linh sủng đấu với ngươi. Mặc kệ

nói như thế nào, ngươi cũng là đệ tử chân truyền đầu tiên ta gặp trong trận tỷ thí

chân truyền này, và cũng là đối thủ đầu tiên của ta.”

“Vì lý do này, ta chuẩn bị đích thân ra tay, xem như tỏ lòng tôn kính đối thủ đầu

tiên.”

“Ngươi!!!”

Trên mặt Khương Minh lộ rõ sự tức giận, “Tề Minh! Ngươi quả thật là...., được

lắm, vậy hãy để ta xem bản lĩnh thật sự của ngươi.”

“Đánh đi!”

Soạt!

Tay Khương Minh nắm Bàn Long Thương, thân hình hắn như mũi thương lao

vút ra.

“Tên Tề Minh này, hắn lại dám nói ra những lời kiêu ngạo như thế, hắn muốn

đích thân ra tay? Chỉ với tu vi Kết Đan hậu kỳ như hắn, không có linh sủng, hắn

dựa vào đâu mà đòi đánh với Khương Minh?”

“Chẳng lẽ dựa vào miệng nói sao?”

“Tề Minh hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức như vậy, nhất định là có thủ đoạn gì

đó.”

“......”

Mọi người xung quanh nghị luận.

Keng!

Chỉ thấy, Tề Minh giơ một ngón tay lên, ở đầu ngón tay hiện ra một mũi kiếm

màu xanh tinh khiết. Đây là biểu hiện pháp lực ngưng tụ đến mức cực hạn.

Không chỉ như thế, nó còn ẩn chứa Kiếm Đạo vô cùng mãnh liệt, cùng với sự

gia trì của Thiên Địa Đạo Vận.

“Đây là....”

Khương Minh sững sờ, tay phải hắn nắm chặt Bàn Long Thương. Vừa rồi với

mũi thương cực kì sắc bén đâm tới, uy lực của nó rất mạnh, đủ để nổ tung một

ngọn núi. Thế mà lại bị Tề Minh dùng một ngón tay chặn được rồi.

Trường hợp như vậy.

Cảnh tượng như vậy.

Tình huống như vậy.

Không chỉ Khương Minh sửng sốt, mà tất cả trưởng lão đang xem trận đấu cũng

ngây ngẩn cả người.

“Đây là thủ đoạn gì vậy?”

“Tên tiểu tử này giỏi thật!”

“Tên Tề Minh này….”

“Ôi trời….”

“Hắn chỉ dùng một ngón tay là có thể đỡ được đòn tấn công của Khương

Minh.”

“Thật là khó tin!”

Các vị trưởng lão kinh ngạc, liên tục tán thán hắn.

“Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Đạo.”

Ánh mắt Dương Lệ có chút sắc bén, hắn nhìn Tề Minh, cẩn thận xem ngón tay

của Tề Minh, “Hắn đã nắm giữ được sức mạnh của Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm

Đạo.”

“Việc này….”

Đám người Thanh Long chân nhân nghe Dương Lệ nói xong, cũng hoảng sợ

rồi.

“Sư đệ!!!”

Ánh mắt Lữ Thanh Nhan sáng lên.

“Ha ha ha…”

Phùng Tử Mục liên tục cười to.

Thực hưng phấn!

Thực kích động!

Thực vui sướng!

Còn thực sảng khoái!

“Chuyện này không thể nào!”

Khương Minh điên cuồng hét lên một câu, hắn điều động lực lượng toàn thân,

pháp lực cuồn cuộn, uy năng của Đạo Anh phóng ra, ở sau lưng hắn hiện ra một

pho tượng lôi điện.

“Aaa…”

Bịch bịch bịch!

Trong phút chốc, không biết Khương Minh đã đánh ra bao nhiêu đòn công kích,

xuất hiện từng tia ảo ảnh, khắp trời đều là từng đường thương lôi điện bao

quanh.

Rất rực rỡ nhưng lại tràn ngập uy năng cường đại.

“Khương Minh!”

Các trưởng lão chân truyền Nhập Tiên Phong không nhịn được hô to.

Nhưng mà, đối mặt với đòn tấn công rực rỡ của Khương Minh, Tề Minh lại đưa

tay về phía trước, ẩn sâu bên trong có một sức mạnh vô hình, bao trùm bốn

phía, bắt lấy toàn bộ thương lôi điện.

Thương lôi điện bay tán loạn.

Keng!

Cuối cùng, Tề Minh búng tay, đánh trúng Bàn Long Thương, bên trong ẩn chứa

sức mạnh khổng lồ, trực tiếp tác động lên thân thể Khương Minh. Khương

Minh bị đau, hét lên, xương tay gần như bị gãy.

“A!”

Ngay sau đó, Khương Minh kêu đau thảm thiết, Bàn Long Thương trong tay

hắn bị Tề Minh đánh bay ra ngoài, rơi xuống ở một đoạn cách nơi đó rất xa.

“Ngươi còn muốn đánh nữa không?”

Tề Minh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thản nhiên nhìn Khương Minh.

“Ta… Ta…”

Tay trái Khương Minh ôm lấy tay phải, từng cơn đau ập đến. Hắn nhìn Tề

Minh, khuôn mặt đầy đau khổ, hắn dù sao cũng không nghĩ đến, chính mình lại

bị đánh bại triệt để như thế, còn không chịu nổi một đòn như thế.

Từ đầu đến cuối, Tề Minh ngay cả pháp bảo còn chưa lấy ra.

“Ta thua rồi…”

Khương Minh cúi đầu.

“Ừm.”

Tề Minh gật đầu.

Soạt!

Sau đó, Đằng Vân Giá Vụ xuất hiện.

Tề Minh đã xoay người rời đi, một câu cũng chưa nói.

“Tề...”

Khương Minh ngẩng đầu, muốn hô to giữ Tề Minh lại, nhưng lại không cách

nào mở miệng được, chỉ có thể ngắm nhìn bóng lưng Tề Minh. Qua được một

lúc, hắn mới hồi phục tinh thần, tìm về pháp bảo bản mệnh, nhanh chóng rời

khỏi nơi này.

Chẳng qua là, trải qua trận chiến này, Khương Minh đã hiểu rõ thực lực đáng sợ

của Tề Minh, hoàn toàn không thể dùng tu vi và cảnh giới để đoán định. Nếu

chỉ dựa vào tu vi và cảnh giới để đánh giá thực lực của Tề Minh, vậy thì hậu

quả chỉ có thua thôi.

“Quá mạnh rồi.”