Hay là cậu vượt thời gian đến đây là để cứu vớt cái “bản thân” đang quyết tâm muốn chết của mình?
Có những đêm ngủ không được Lâm Lạc Dương đã nằm nhìn trần nhà, tự hỏi rất nhiều điều. Mọi người không tin cậu, ai cũng chỉ đang diễn kịch chiều lòng cậu mà thôi.
Cậu mười tám tuổi rốt cuộc có thể làm gì đây…
Nói thật Lâm Lạc Dương cũng không hiểu gì cả, cậu chỉ biết rằng mình phải đi tìm, tìm một cái gì đó, nếu cậu muốn trở về – về mười năm trước, nhất định cậu phải làm thế. Đôi khi nửa tỉnh nửa mê cậu cứ nghe được một giọng nói thúc giục mình – tìm đi, nhanh lên, tìm câu trả lời nhanh lên, tìm cách để trở lại, mày không thuộc về nơi này.
Lý Xuyên ngồi lặng thinh đợi câu trả lời của cậu, Lâm Lạc Dương nhìn cậu ta, tâm sự chất chứa trong lòng bấy lâu đột nhiên vỡ òa.
“Cậu cũng nghe họ nói rồi đúng không?”
Cậu trai vẫn đang nhìn vết sẹo trên cổ tay cậu, có gì đó thâm trầm kín đáo không thuộc về tuổi đôi mươi ở cậu thiếu niên này. Rõ ràng đã nghe ra được sự xúc động trong giọng cậu nhưng cậu ta chỉ ngước lên hỏi: “Họ nói gì kia?”
“Thì họ bảo tôi cắt tay rồi bị hâm luôn chứ sao.” những lời thế này Lâm Lạc Dương tuyệt đối không nói với bọn Ngô Húc. Mấy người đó quá nhạy cảm với vết thương của cậu, nhưng Lý Xuyên thì khác, họ có điểm chung, những vết thương chung.
Lý Xuyên hơi nhíu mày.
Ở chung mấy ngày nay Lâm Lạc Dương phát hiện ra cậu ta không hề xấu, chẳng qua là gầy quá với da đen quá nên nhác trông khá quê mùa. Nếu chịu khó ngắm kĩ sẽ thấy mắt cậu ta rất sâu, sống mũi cao thẳng, tuy là mắt một mí nhưng không hề ti hí, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chỉ cần biết ăn mặc một tí thì đúng là kiểu thanh niên bụi bặm lạnh lùng rất được các cô gái ngày nay ưa chuộng. Ví như lúc này, vừa ngước nhìn lên cảm giác cậu ta gây cho cậu đã hoàn toàn thay đổi.
Dường như không vừa lòng với câu nói của Lâm Lạc Dương, cậu ta ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Tôi không thấy ai nói thế cả.”
“Thì đằng nào họ cũng nghĩ thế thôi.” Lâm Lạc Dương cãi.
Giỡn hoài, làm gì có chuyện cậu bị một thằng nhóc át vía chứ? Mặc dù cậu phản ứng thế này thì cũng không người-lớn cho lắm.
Lý Xuyên lại không hề định tiếp chiêu cậu, cậu ta chỉ thành thật đáp: “Tôi chẳng nói chuyện với ai khác trong viện cả.”
Lâm Lạc Dương sửng sốt hỏi lại, “Cậu cũng ở buồng một giường à?”
Lý Xuyên lắc đầu, “Ở bốn giường.”
Không đợi Lâm Lạc Dương hỏi, cậu ta đã nói luôn: “Họ không muốn nói chuyện với tôi.”
Nghe thế Lâm Lạc Dương mềm lòng ngay tức khắc.
Cậu có cái tính nhẹ dạ như thế, bình thường ở nhà cứ dăm bữa cậu lại nhặt chó mèo hoang về rồi lần nào cũng bị chị mắng. Ba mẹ thì nuông chiều Lâm Lạc Dương thành ra toàn là Lâm Nhược Liễu thay người lớn dạy bảo cậu.
Bây giờ tự dưng Lâm Lạc Dương lại nhìn Lý Xuyên bằng cặp mắt của một người lớn hơn hẳn, trong mắt cậu Lý Xuyên bắt đầu giống những con chó mèo hoang cậu từng nhặt về hồi đó. Ở nhà cậu luôn là người được chăm sóc, cậu chưa từng chăm sóc ai cả, cậu thiếu niên trước mặt này vô tình lại thành đối tượng đầu tiên cho cậu thực hành.
“Sao họ lại không muốn nói chuyện với cậu?” cậu nghiêng đầu, cặp mắt sáng long lanh phản chiếu cả hình ảnh Lý Xuyên trong ấy. Cậu hỏi nhưng không đợi câu đáp mà tiếp lời luôn, “Tôi sẽ nói chuyện với cậu.”
Lý Xuyên nhìn Lâm Lạc Dương rồi đột nhiên giơ tay vuốt tóc cậu, “Ừ, anh có lòng vậy là tốt rồi.”
Lâm Lạc Dương chợt thấy mừng râm ran, được hỏi được đáp thế này làm cậu thích ý vô cùng.
Cậu không phải người chịu được buồn chán, tính cậu vốn ưa náo nhiệt mà cả cái bệnh viện lớn thế này cậu chẳng tìm đâu được một người có thể bầu bạn với mình.
Lâm Lạc Dương không khỏi thấy mừng vì hôm trước lúc bắt gặp Lý Xuyên ngồi xổm bên cạnh phiến đá này hí hoáy vẽ cậu lại tò mò đến gần cậu ấy, để rồi được chiêm ngưỡng bức tranh một bông hoa nham nhở mọc trên bãi cỏ xám xịt.
Xấu muốn đui mắt.
Nhưng mà cậu vẫn bước lại, chỉ một bước lại gần ấy đã kéo họ đến cạnh nhau.
##
Lâm Lạc Dương vốn cũng thích vẽ lắm, cậu vẽ cho đến năm cấp ba mới ngừng.
Hồi bé ba mẹ cho cậu đi học vẽ, môn ký họa truyền thống cậu không thích mà chỉ thích vẽ bừa theo trí tưởng tượng của mình. Thầy giáo bảo cậu rất có năng khiếu nhưng lối vẽ tùy tiện này thì khó mà nên thành tích được.
Lâm Lạc Dương không thích bị trói buộc, tính tình cậu trái ngược hoàn toàn với người chị Lâm Nhược Liễu. Hồi bé có lần cậu nghi mình không phải con ba mẹ đẻ ra, cho đến khi cậu kéo đàn violon rồi kéo cả hàng xóm sang mắng vốn thì ý tưởng này đã độc chiếm luôn cái đầu non nớt của cậu. Cậu bé Lâm Lạc Dương lúc ấy cứ thế là vừa ôm cây đàn vừa khóc thảm thiết.
Sau đó ba mẹ phải nhịn cười để nịnh cậu rằng: không học được thì thôi, không ai bắt buộc con phải học, con muốn làm gì thì cứ làm.
Thế là từ đó Lâm Lạc Dương thỏa chí tung hoành, đến năm cấp ba tự dưng cậu bỏ học vẽ cũng không ai có ý kiến gì.
Người bình thường hẳn sẽ trăn trở một chút rằng môn nghệ thuật mình đã theo đuổi bao nhiêu năm chẳng lẽ nói bỏ là bỏ ư? Còn Lâm Lạc Dương thì chỉ nghĩ đâu phải bỏ là bỏ luôn, đâu phải cả đời cậu không bao giờ cầm cọ nữa? Với cậu đó là một sở thích, cậu không cố ép cho mình một mục tiêu nào cả, không có gì nhất định cậu phải đạt được, cậu cảm thấy như bây giờ cũng tốt lắm, có thể ngừng được thì ngừng thôi.
Bạn cùng cấp ba chê cậu không có chí lớn, Lâm Lạc Dương chỉ lười biếng nằm bò ra bàn, nắng chiều đổ xuống một bên má cậu… trẻ trung rực rỡ, vô tư ngang tàng. Đó là một chàng trai làm gì cũng vô lý, làm gì cũng hiển nhiên được bao dung nuông chiều.
Cậu rất thành thật đáp rằng: “Ừ phải đấy, tao chẳng có chí lớn gì cả.”
Giọng cậu có phần uể oải như một con mèo to xác đang muốn ngủ ngày, mớ tóc quăn quăn, đến cả lông mi cũng cong tớn đón nắng. Màu vàng sáng êm dịu rải trên vai cậu xen kẽ với bóng râm của song cửa sổ như phác riêng cho cậu một mảnh trời tự do.
Lâm Lạc Dương khi đó làm sao dám tưởng tượng hai năm sau mình sẽ gặp cảnh éo le mở mắt ra linh hồn đã bay đến mười năm sau, phải đối diện với thằng bạn thân tóc thưa già khọm, đối diện với “chính mình” chỉ muốn quyên sinh và bí ẩn lớn lao của cuộc đời mà không một ai chịu kể cho cậu biết.
Mà tại sao phải giấu cậu cơ chứ?
Lâm Lạc Dương nghĩ hoài không ra, và lại càng nghĩ không ra vì sao người trong viện lại có thái độ khó chịu với Lý Xuyên như vậy.
Qua mấy ngày ở chung cậu cảm nhận được rõ ràng Lý Xuyên là người rất tốt, cậu ấy trầm tính ít nói, thích lắng nghe, ngoại trừ thỉnh thoảng lại nhìn cậu bằng ánh mắt hơi quái lạ ra thì Lý Xuyên quả là một người anh em lý tưởng.
##
Tối hôm đó không ai vào thăm, Lâm Lạc Dương ngồi một mình trong phòng ăn táo.
Ngô Húc mang đến rất nhiều loại trái cây, chất đống trong phòng mà trời thì ngày càng nóng, sợ để lâu hỏng mất nên Lâm Lạc Dương đưa hết cho mấy cô hộ lý đi buồng mỗi ngày.
Cậu vẫn lén gọi mấy cổ là chị, kệ mấy cổ có ưng ý hay không. Nói chung há miệng mắc quai, mấy cô hộ lý ăn trái cây của cậu miết nên thỉnh thoảng họ sẽ rủ rỉ kể cho cậu nghe chuyện bí mật trong viện.
Ví dụ như ban đêm đi vệ sinh thì không nên soi gương, không được đi thang máy một mình lên tầng 18, người đi trước không được gọi tên người đằng sau…
Lâm Lạc Dương thì hoàn toàn không thích chuyện ma bệnh viện, lần nào mấy cô bắt đầu kể cậu cũng hết sức hí hửng lắng nghe rồi dần dần nụ cười của cậu sẽ héo đi, cuối cùng là mặt cậu ỉu như bánh đa nhúng nước.
Và rồi cậu ngộ ra đám hộ lý trong viện chỉ thích chọc cậu làm vui, họ coi cậu không khác gì “linh vật” của khoa.
Nhưng thỉnh thoảng thấy cậu thần người ngồi một mình các cô ấy lại chẳng dám đến gần chọc ghẹo nữa.
Hôm nay cậu ngồi khoanh chân trên giường cắn táo rôm rốp, cô hộ lý đi buồng hỏi: “Hôm nay tôi thấy anh đi về cùng Lý Xuyên nhỉ.”
“Vâng.” Lâm Lạc Dương đáp tỉnh bơ, rất có vẻ sẵn sàng xù lông vì huynh đệ, “Có làm sao không ạ?”
Cô hộ lý lắc đầu, “Không sao, đợt này tâm lý cậu ta ổn định rồi, hiếm lắm mới được như thế.”
“Đợt này á?” Lâm Lạc Dương bắt được ngay ý chính, “Nó hay vào đây lắm ạ?”
Cô hộ lý liếc nhìn cậu rồi đáp, “Ừ, bệnh nhân quen đấy.”
Cô hộ lý đi rồi Lâm Lạc Dương ném lõi táo vào thùng rác, tay dính dính nên cậu vào nhà tắm rửa tay.
Dù sao cũng chỉ là buồng bệnh nên không bật đèn phòng cứ tối om om, từ nhà tắm ra cậu đứng ngẩn cạnh giường một hồi, cuối cùng cậu ngã mình xuống giường rồi quơ tay tìm điện thoại. Mò mẫm thế nào cậu lại sờ thấy một thứ khác, Lâm Lạc Dương vớ cái hộp dài lên giơ trước mặt, đang định xem thì có tiếng gõ cửa “cộc cộc”.
Cậu run tay suýt nữa thì lại cho lỗ mũi ăn trầu. Cái kính trong hộp văng ra, cậu vội ngồi dậy.
Ai mà lại đi gõ cửa buồng cậu?
Lại còn giờ này nữa.
Lâm Lạc Dương nuốt nước miếng, khẽ hỏi, “Ai đấy?”
Ngoài cửa có tiếng trả lời: “Lý Xuyên.”
Lâm Lạc Dương sửng sốt rồi thở phào, “Cậu vào đi, cửa không khóa đâu, làm tôi sợ hết hồn…”
Cửa hé mở, Lý Xuyên đứng ngoài thò cổ vào nhìn cậu, “Sao không bật đèn lên?”
Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới nhớ ra phòng vẫn tối hù, cậu định dậy bật đèn thì Lý Xuyên đã nhanh tay làm trước. Bóng đèn tròn sáng choang làm cậu chói cả mắt.
“Cậu sang đây làm gì?” cậu ngạc nhiên hỏi.
“Thấy anh tắt đèn nên sang xem.” Lý Xuyên đáp.
Lâm Lạc Dương trố mắt nhìn cậu ta.
Lý Xuyên lại bảo: “Đùa thôi, bên phòng tôi có người lên cơn, hộ lý họ đè xuống giường tôi nên tôi phải ra ngoài.”
Lâm Lạc Dương nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn vỗ vỗ lên giường tỏ ý mời ngồi.
Lý Xuyên thản nhiên đi vào ngồi xuống rồi ngước lên nhìn cậu, vẫn ngậm tăm nhưng được cái ngoan.
Lý Xuyên ngập ngừng, “Bên buồng tôi… họ nhắc đến anh.”
“Hồi chiều cậu vừa bảo không thấy ai nói về tôi trong viện.”
Lý Xuyên đáp gọn lỏn: “Ừ, tôi nói dối mà.”
Lâm Lạc Dương cạn lời với thằng em này, cậu ngồi dịch đến bên cạnh cậu trai, “Không ăn trái cây thật à?”
“Không…” đang nói thì Lý Xuyên khựng lại rồi tự dưng hỏi Lâm Lạc Dương, “Anh muốn tôi ăn à?”
Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, “Muốn ăn thì ăn, không phải ngại tôi đâu.”
Cậu cứ tưởng là Lý Xuyên làm khách.
Lý Xuyên không định giải thích, cậu ngồi nhìn Lâm Lạc Dương đứng dậy lấy trái cây trên tủ.
“Có táo, dâu với xoài.” Lâm Lạc Dương ngoái đầu ra từ bên kia cánh tủ, “Cậu ăn gì?”
Lý Xuyên nhìn cậu, đáp, “Gì cũng được.”
“Tôi lấy hết ra, cậu cầm một ít về buồng ăn nhé?”
“Thôi khỏi, tôi có ăn mấy đâu.” Lý Xuyên nói xong thì tay chạm phải vật gì đó, cậu cúi xuống nhìn rồi cầm nó lên.
Lâm Lạc Dương thấy cặp kính trong tay cậu ta liền bảo, “À… của tôi đấy, vừa xong lỡ làm rơi.”
“Anh phải đeo kính à?” Lý Xuyên không đưa cặp kính lại cho Lâm Lạc Dương mà hờ hững cầm trong tay, “Anh có cận đâu nhỉ.”
“Ừ, hôm trước tôi đeo thử mà thấy chẳng khác gì không đeo.”
Lâm Lạc Dương đưa mớ trái cây cho cậu ta, bây giờ cậu mới nhận ra tay cậu ta cũng lớn hơn hẳn mình. Rõ ràng hai đứa cùng gầy nhẳng, thậm chí mặt mũi Lý Xuyên còn nhợt nhạt hơn cả cậu thế mà chiều cao với khung xương thì cậu bị áp đảo hoàn toàn. Mà cái này là trời sinh, Lâm Lạc Dương muốn cào bằng cũng không được.
“Thế thì thôi đừng đeo.” Lý Xuyên đưa lại cái kính cho Lâm Lạc Dương như trao đổi, đầu cậu ta luôn cúi nhưng hai mắt vẫn ngước nhìn Lâm Lạc Dương chăm chăm, “Anh không đeo kính thì đẹp hơn.”
Đây chẳng phải lần đầu tiên Lâm Lạc Dương được khen nhưng quả thật chưa bao giờ cậu nhận lời khen từ một người ít tuổi hơn mình nhiều như vậy. Mấy hôm trước Lý Xuyên nói chuyện còn nghẹn nghẹn nhưng giờ thì ổn hơn nhiều, giọng cậu ta lúc này trầm trầm rất dễ chịu, mà đặc biệt là nghe tiếng sẽ nhận ra người ngay.
Cậu thấy hơi mắc cỡ.
“Tôi có định đeo đâu… tại Triệu Thụy Tiêu nó cứ mang vào.” lúc này Lâm Lạc Dương cảm thấy Lý Xuyên quả là người bạn tâm lý nhất trên đời, chuyện gì cậu cũng muốn dốc ruột gan ra kể với cậu ta, “Thật ra tôi còn chẳng nhớ hồi trước mình có đeo kính.”
Đột nhiên Lý Xuyên hỏi: “Hôm trước anh cũng bảo không nhớ, thế anh không nhớ gì hết à?”
Lần này thì Lâm Lạc Dương không vội đáp ngay.
Nhận thấy thái độ của cậu, Lý Xuyên hỏi, “Anh không muốn kể với tôi à?”
Như người thường thấy thế thì sẽ thông cảm rồi nói kiểu thôi, anh không muốn thì thôi, nhưng Lý Xuyên đâu có hành động theo lẽ thường.
Kiểu này thì Lâm Lạc Dương không muốn kể cũng khó.
“Không phải là không muốn… nếu tôi bảo tôi chỉ có trí nhớ của năm mười tám tuổi trở về trước cậu có tin không?”