Phản Ứng Bản Năng

Chương 6



Lâm Lạc Dương nói: “Nếu tôi bảo tôi chỉ có trí nhớ của năm mười tám tuổi trở về trước cậu có tin không?”

Lý Xuyên đáp: “Tôi tin.”

Cậu ta đáp gọn quá làm Lâm Lạc Dương lại thấy hoang mang.

Lần này cậu khôn hơn, thay vì kể chuyện du hành thời gian cậu chỉ hỏi: “Tôi bị mất tròn mười năm trí nhớ, cậu có tin không?”

Lý Xuyên nhìn cặp kính trên tay cậu, ngón tay cậu chốc chốc lại mân mê gọng kính, ấy là thói quen phải có gì đó để cầm nắm mỗi khi căng thẳng của Lâm Lạc Dương.

“Tôi tin.” cậu đáp.

Lâm Lạc Dương lại càng nghi ngờ tợn.

Lý Xuyên bảo: “Hay mình đổi nhau nhé, tôi cũng kể chuyện của tôi cho anh nghe thử.”

Nói rồi cậu ta vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, giống hệt động tác của Lâm Lạc Dương mới nãy, ý là bảo cậu ngồi xuống đây nói chuyện.

Ơ kìa đây là phòng ai thế?

Lâm Lạc Dương hơi chần chừ một tí nhưng cái mông cậu đã kịp phản chủ, đáp luôn xuống đệm giường êm ái.

“Thật ra tôi cũng không nhớ nhiều chuyện lắm.” Lý Xuyên bảo.

Lâm Lạc Dương quay sang mới thấy Lý Xuyên đang nhìn cậu chăm chăm, con ngươi Lý Xuyên màu nâu sậm sâu hun hút, không một tia sáng nào lẩn khuất được trong đó giữa đêm tối này.

“Lần đầu mở mắt ra thấy mình trong bệnh viện tôi rút luôn kim truyền dịch rồi chạy ra hành lang, chạy mãi mới hiểu mọi người đang gọi ‘Lý Xuyên’ là gọi tên mình.”

Lâm Lạc Dương không khỏi nuốt khan.

Cảnh mở màn này coi bộ kịch tính hơn cậu nhiều.

“Qua mấy ngày tôi chỉ nhớ mang máng được một việc…” nói đến đây Lý Xuyên khẽ nhíu mày, một tay cậu đặt lên cánh tay kia.

Lâm Lạc Dương chợt nhớ đến những vết cào chằng chịt trên tay cậu ta, cậu lại liên tưởng đến lời của cô hộ lý đi buồng hôm nọ. Lý Xuyên là bệnh nhân quen, hẳn là cậu ta rất hay tự hại, thậm chí chỉ cần vết thương cũ lành sẽ có vết thương mới để trở lại đây.

“Ba mẹ tôi…” nói đến đây Lý Xuyên thoáng ngừng lại, “Họ ly hôn hồi tôi học cấp hai, hai người đều từ chối nuôi tôi. Cuối cùng tòa phán mẹ tôi phải nhận, sau này mẹ tôi tái hôn thì hai mẹ con không ở với nhau nữa. Bà ấy có gia đình mới rồi, năm nay còn đón cả thành viên mới nữa.”

Cậu ta kể rất thản nhiên, Lâm Lạc Dương ngồi nghe lại không được bình tĩnh như thế, cậu dè dặt nhìn Lý Xuyên, chốc chốc lại khẽ vỗ lưng cậu trai. Lý Xuyên gầy thực sự, chỉ đụng nhẹ thôi cũng thấy cột sống gồ lên trên lưng.

Lâm Lạc Dương không biết phải nói gì, những câu an ủi như “chuyện qua rồi, đừng buồn” cậu không cất thành lời được.

Gia đình của cậu rất hoàn hảo, ba mẹ hòa thuận, chị gái thì hết lòng quan tâm đến cậu. Với cậu mà nói Lý Xuyên như đến từ một thế giới khác, một thế giới mà đêm đen lấn át ánh mặt trời, cậu không hiểu làm sao một mình cậu ta có thể chống chọi được đến hôm nay.

Lý Xuyên lại nói: “Tôi chỉ nhớ được đến thế thôi, chuyện khác tôi quên hết rồi.”

Lâm Lạc Dương giật mình, Lý Xuyên liền bổ sung: “À không đến mức không nhớ gì hết nhưng trí nhớ tôi loạn lung tung cả. Anh cũng thế phải không?”

Lâm Lạc Dương lắc đầu, cuối cùng cậu lấy hết can đảm để thành thật nói: “Mọi người cứ bảo tôi bị sốc nên mất trí nhớ nhưng thật tôi không cảm thấy thế đâu.”

Nói ra là cậu chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị chế nhạo rồi.

Lý Xuyên lại chỉ nhìn cậu chăm chú rồi bình tĩnh hỏi, “Thế anh thấy thế nào?”

Thái độ thản nhiên của cậu ta lại khiến Lâm Lạc Dương thấy được cổ vũ rất nhiều.

Cậu bất giác nhích lại gần Lý Xuyên hơn khiến ranh giới an toàn giữa con người lu mờ dần, cậu thích dùng cách này để củng cố niềm tin cho chính mình.

“Bởi vì tôi nhớ rất rõ trước khi tỉnh lại tôi mới mười tám tuổi, thế mà ngủ một giấc mở mắt ra lại ở đây. Hỏi ra mới biết đã mười năm trôi qua rồi.”

Lý Xuyên hỏi: “Ý anh là… anh vượt thời gian à?”

Lâm Lạc Dương thật muốn mọc hẳn một cái đuôi để được vẫy điên đảo, trời đất ơi ở cái xó quái quỷ này cậu chịu nhịn bao nhiêu ngày cuối cùng cũng tìm được người hiểu mình rồi!!!

“Phải phải, đúng thế đấy!” cậu mừng húm.

Hai người lúc này đã gần như dính sát vào nhau nhưng Lý Xuyên không có vẻ định chấn chỉnh gì cả, cậu ta cứ mặc cho cậu nhào về phía mình.

“Dù nguyên lý thì hơi khó giải thích một tí nhưng cậu có đọc tiểu thuyết rồi đúng không?” Lâm Lạc Dương hỏi.

Lý Xuyên do dự đáp: “Tôi đọc ít lắm.”

Lâm Lạc Dương kinh ngạc hỏi lại, “Con nít thời nay sao vậy, sao lại không đọc tiểu thuyết?? Thế lúc rảnh thì cậu làm gì? Suy ngẫm về cuộc đời à?”

Lý Xuyên quyết định dẫn câu chuyện trở về trọng tâm, “Anh kể tiếp đi, tôi nghe hiểu được mà.”

Lâm Lạc Dương bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học huyền bí cho cậu ta: “Có loại tiểu thuyết chuyên viết về du hành thời gian rồi chết đi sống lại các thứ ấy, cậu biết kiểu đó không?”

“Ừ.”

Lâm Lạc Dương trỏ vào ngực mình, “Đây, chính tôi, nhưng mà người ta toàn đi về quá khứ chẳng hiểu sao tôi lại đến tương lai thế này.”

Trông thái độ như rất mong đợi được hưởng ứng của Lâm Lạc Dương, Lý Xuyên nghĩ nghĩ một lát rồi bình luận: “Xui xẻo quá nhỉ.”

“Quá xui đi ấy chứ!” Lâm Lạc Dương gào tướng lên, lúc này cậu đã hoàn toàn coi Lý Xuyên là bạn cùng lứa với mình. Cậu nắm tay cậu ta lắc lắc, chẳng thèm để tâm cậu ta có đồng ý hay không, “Này cậu bảo tôi của hai tám tuổi có trôi về mười năm trước không nhỉ?”

“… tôi không biết.”

Thình lình Lâm Lạc Dương buông tay ra, cậu nhìn Lý Xuyên lom lom, “Cậu không tin tôi đúng không?”

Hàng mi Lâm Lạc Dương cong tự nhiên khiến cặp mắt cậu càng thêm long lanh sinh động, chỉ cần cậu làm ra vẻ mặt ấm ức một chút thì hiếm ai lại không mủi lòng. Lâm Lạc Dương vốn là chuyên gia làm nũng ba mẹ, mà chẳng cứ ba mẹ, bình thường với ai cậu cũng phải tận dụng ưu thế bề ngoài để ăn gian tí chút. Bây giờ trưởng thành rồi lại có thêm vóc dáng gầy tong để hoàn thiện hình tượng ốm yếu đáng thương.

Lý Xuyên có vẻ hơi choáng váng, cậu ta nói ngay: “Tôi có bảo không tin đâu, chẳng qua chuyện của anh huyền bí quá phải từ từ tôi mới tiêu hóa được.”

“Không tin thì thôi, đừng có xạo nữa, bọn họ cũng đâu có tin tôi.” Lâm Lạc Dương thu mình lại, rồi sực nhớ ra tuổi tác của mình lúc này cậu húng hắng ho mấy tiếng chữa ngượng.

Lý Xuyên đột nhiên đưa tay nắm cổ tay cậu, không phải bên tay bị thương nhưng cậu ta vẫn chỉ nắm rất khẽ. Mà dù nắm khẽ vẫn khiến Lâm Lạc Dương có ảo giác bị vây hãm không lối thoát.

“Thế nên tuổi thật của anh chỉ mới mười tám phải không, thế là anh nhỏ hơn tôi một tuổi rồi.”

Lâm Lạc Dương nghĩ một hồi thấy cứ sai sai, “Có lộn không? Dù sao tôi cũng ra đời trước cậu chín năm lận, lúc tôi mười tám cậu chỉ mới chín tuổi nha.”

Lý Xuyên: “…”

Thái độ quái dị của Lý Xuyên làm Lâm Lạc Dương không nhịn được phì cười: “Tôi lớn hơn cậu nhiều thế đáng ra cậu phải xưng em mới đúng.”

Lý Xuyên nhìn nhìn cậu, “Anh muốn tôi xưng thế hả?”

“Gì vậy, làm như tôi thèm thuồng lắm ấy, cứ đúng mà xưng thôi.” Lâm Lạc Dương tự dưng nổi hứng đùa dai.

Lý Xuyên đột nhiên nói: “Em đây, anh.”

Lâm Lạc Dương: “…”

Lý Xuyên xưng ‘em’ tỉnh như không làm Lâm Lạc Dương chẳng cảm nhận được tí đắc ý nào của cái sự “bắt nạt” nữa.

Lý Xuyên lại hỏi: “Thế trước khi đến đây anh làm gì?”

“À, đang… thức đêm đọc tiểu thuyết.” nói ra thế này cũng ngại, Lâm Lạc Dương lại sực nhớ ra một điều, “Đúng ra hôm sau là anh đến trường nộp hồ sơ đấy.”

“Thế là đúng đêm trước khai giảng à?”

“Ừ, đúng một đêm trước khai giảng đại học. Tính ra anh vẫn chưa được học đại học ngày nào.” Lâm Lạc Dương càng khó chịu nhưng chỉ sau một thoáng cậu lại tươi tỉnh ngay, “Nhưng không sao, chỉ cần tìm cách quay lại là được.”

Lý Xuyên hơi trầm giọng, “Quay lại là sao? Quay về đâu kia?”

“Về mười năm trước ấy, anh có phải người ở đây đâu, đương nhiên anh phải về rồi.”

Lý Xuyên nhìn cậu, “Anh định về bằng cách nào?”

“Giờ thì chưa biết được, nhưng mà có chuyện này anh khá chắc chắn…” Lâm Lạc Dương nói chắc như đinh đóng cột, “Trước tiên phải tìm được lý do anh tự sát đã!”

Buồng bệnh đột ngột lặng phắc, không phải là ảo giác mà chắc chắn sự im lặng nặng nề đã ngự trị trong một vài giây, quá ngắn ngủi đến mức người ta dễ dàng bỏ qua nó.

Luồng mắt Lý Xuyên lại rời đến vết thương trên cổ tay Lâm Lạc Dương, cái lằn xấu xí đó mấy tháng nữa chắc vẫn còn là vết sẹo ngoằn ngoèo. Nhưng cậu không nên nhìn Lâm Lạc Dương bằng ánh mắt phức tạp này, xét cho cùng họ giống nhau.

Cơn đau đột ngột từ cổ tay nhói lên làm trái tim Lâm Lạc Dương thắt lại.

Thỉnh thoảng cậu vẫn bị ảo giác đau đớn như vậy, đang uống nước mà thình lình tay giật bắn làm rơi cả cốc xuống sàn, đang gặm dở trái táo cũng run tay đánh rớt. Cậu không dám kể với mấy người Lâm Nhược Liễu, chỉ sợ mình lại phải nằm viện thêm một tháng nữa.

Cậu không thích chỗ này, giống như không thích ánh mắt Lý Xuyên đang nhìn mình bây giờ.

“Anh không hiểu vì sao anh của tuổi hai tám lại muốn chết… mà chắc gì “anh” đã muốn, thế nhưng chuyện thành thế này.” Lâm Lạc Dương chủ động giơ vết thương ra trước mắt cậu thiếu niên, lúc này cơn đau đã chỉ còn âm ỉ, chính xác là nhờ tâm lý cậu chỉ đạo như thế, “Anh muốn biết tại sao mình làm thế.”

Lý Xuyên nhìn chằm chằm vết thương, cuối cùng cậu ta chỉ im lặng.

##

Cô hộ lý trực vừa trở về bàn, thấy Lý Xuyên từ phòng 406 đi ra cô ta rất ngạc nhiên nhưng chưa kịp nói gì thì Lý Xuyên đã đi thẳng về phía dãy hành lang tối tăm nọ.

Đây là khoa Tâm Thần, hiển nhiên bệnh nhân nội trú đều là những người có vấn đề về tâm lý. Thông thường người bệnh không được phép đi lại tự do trong khoa như vậy.

Nhưng Lý Xuyên là trường hợp khá đặc biệt. Chứng trầm cảm và rối loạn lưỡng cực của cậu vốn không thể điều trị tận gốc, chỉ có cách uống thuốc để kiểm soát triệu chứng. Lúc không phát bệnh bệnh nhân không khác gì người bình thường nên trừ những giai đoạn cấp tính họ sẽ không phải nhập viện.

Đây là lần thứ hai Lý Xuyên vào viện trong tháng này, cậu không những cào cấu bản thân mà còn tự uống thuốc quá liều. Cứ tưởng không thể cứu kịp ấy thế mà nhờ sức trẻ thần kỳ thế nào cậu vẫn sống sót.

Người mẹ xinh đẹp của Lý Xuyên có tới một lần, chuyện thế này đã xảy ra không dưới chục bận, sau những lần đầu hoảng loạn dường như người phụ nữ ấy đã trơ lì. Bà ta nộp một cục viện phí và chỉ hỏi thằng bé có chết không, không chết thì chữa, nằm viện một tháng là lại khỏe như voi.

Thật ra bà ta nói không hề sai, lần nào Lý Xuyên cũng vượt qua được, dường như đường sinh mệnh của cậu đẹp như tranh vẽ, cậu sống dai còn hơn gián. Hộ lý ở tầng này hầu như đều quen mặt cậu, nói đi cũng phải nói lại, mấy ai ra vô bệnh viện như cơm bữa mà mãi không chết được như Lý Xuyên.

Lúc này tình trạng của Lý Xuyên ổn định hơn rất nhiều, cậu không tự hại mình và cũng không còn cố tình làm bị thương người khác nữa. Mỗi lần bị cột chân tay để làm kiểm tra cậu không hề chống cự kịch liệt, hộ lý định đút thuốc cho cậu thì cậu bảo tôi có thể tự uống. Đương nhiên là không ai dám tin lời cậu cả.

Cứ thế qua mấy hôm các y bác sĩ nhận ra đúng là cậu đang hợp tác với họ, có cô hộ lý trẻ tuổi mới gặp cậu đôi lần còn hỏi: “Sao lúc này cậu ngoan thế?”

“Vì có người tôi phải đi gặp.” cậu đáp như vậy.

Cô hộ lý cũng đã nghe chuyện cậu vừa tỉnh lại đã giật kim truyền chạy mất làm bác sĩ hú vía. May sao sau đó cậu tự quay về buồng bệnh, lúc bị đưa lên giường cũng có vẻ bớt kích động hơn, nghe nói cậu chỉ hỏi bác sĩ hai câu.

“Hôm đó chạy ra ngoài cậu đã gặp chuyện gì thế?” cô hộ lý tò mò hỏi.

Lý Xuyên bị trói nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, “Chẳng gặp gì cả.”

Hộ lý nghĩ cậu không muốn trả lời nên treo bình truyền dịch cho cậu xong thì đi ra.

Nói chung bây giờ tình trạng của cậu rất ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện được. Mấy cô hộ lý cũng không bao đồng đến mức bắt cậu phải ở yên trong phòng.

Lý Xuyên quay về buồng bệnh bốn người của mình, người đàn ông nằm giường ngoài cùng tự dưng hỏi, “Lại đi thăm người ta à.”

Lý Xuyên hơi nhíu mày nhưng không nói gì, cậu đi thẳng về phía giường mình.

Người nọ lại vịn vào thành giường, nhoài cả người ra nói tiếp, “Suốt ngày nhìn người ta.”

Lý Xuyên vẫn làm như không thấy, cậu mở ngăn kéo lấy ra cái gói giấy màu trắng đựng thuốc viên.

“Dạo này cu cậu ngoan thế.” ông kia chưa thôi lải nhải, “Thèm gặp người ta quá nên thuốc độc cũng dám uống.”

Rốt cuộc Lý Xuyên cũng quay sang nhìn ông ta, người đàn ông đang cười nham nhở, nước dãi ứa cả ra cằm.

Lý Xuyên nhét thuốc vào miệng, vị đắng lập tức ngấm vào đầu lưỡi, cậu uống ực một hớp nước để hòa tan bớt cái vị khó chịu. Cậu cầm quả dâu tây Lâm Lạc Dương nhét cho lúc ra về, trái không to lắm, cắn miếng đầu hơi chua mà càng nhấm nháp càng thấy ngọt ngào.

Lý Xuyên chăm chú ăn, khi cậu nuốt hết miếng dâu cuối cùng, giọng nói lạnh nhạt mới vang lên trong buồng bệnh, “Ừ, vì tôi muốn gặp người ấy đấy.”