Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 65: "Đại nhân, dám hỏi ngài một câu"



Edit: Ryal

Nửa đêm, trong ngục.

Tiểu Thúy trốn thật sát góc tường, dùng chiếu bọc quanh cơ thể đang run bần bật. Em lắng tai nghe tiếng đánh nhau ngoài song cửa – đây đã là lần ẩu đả thứ tư trong ngày.

Tiểu Thúy không biết những người này do ai phái tới, nhưng em cũng loáng thoáng hiểu được, câu chuyện của mình không còn là một vụ án bắt cóc bình thường nữa. Em đã bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực của những kẻ bề trên.

Có người muốn em chết, muốn em mãi mãi im lặng. Cũng có người muốn em sống để lợi dụng em.

Không sao – em thầm nghĩ, chỉ cần tên đầu sỏ phải đền tội, chỉ cần chị Hoa không phải chết oan. Đó là mục tiêu để em cố gắng chịu đựng đến tận bây giờ.

Chẳng rõ từ khi nào mà vụ ẩu đả đã đi tới hồi kết. Có tiếng bước chân lại gần trong bóng tối.

Tiểu Thúy co người lại, chỉ mong kẻ đó không trông thấy mình. Tiếc là người này lại tới vì em.

Những cai ngục nằm la liệt trên đất. Kẻ bịt mặt kia lấy chìa khóa từ bên hông thi thể, mở cửa phòng giam, bước thẳng tới chỗ Tiểu Thúy rồi bóp cổ em và nhấc bổng em dậy.

"Giao sổ sách ra đây".

Tiểu Thúy cố giãy giụa bằng cơ thể yếu ớt gầy gò: "Tôi, tôi không biết... Sổ, sách, gì cả...".

"Đừng có giở trò dối trá, giao ra đây hoặc ta sẽ giết ngươi". Kẻ bịt mặt nói bằng giọng độc ác, bàn tay đang bóp cổ Tiểu Thúy siết càng lúc càng chặt.

Mặt Tiểu Thúy đỏ bừng, em hít vào mà không thở ra được, hai chân quẫy đạp lung tung rồi yếu ớt rũ xuống. Đôi mắt em đầy tuyệt vọng: "Ở, ở trong ngực áo tôi".

Kẻ bịt mặt làm theo, đúng là có tìm được một cuốn sổ. Gã ta quăng Tiểu Thúy xuống đất, lật giở vài trang, gật đầu, tiếp đó lại nhìn Tiểu Thúy bằng ánh mắt hung hăng như chuẩn bị ra tay sát hại.

Tiếng bước chân gấp gáp cùng tiếng vũ khí leng keng bỗng vang lên giữa nhà ngục tăm tối. Nha nội đã phát giác và đang kéo đến đây.

Kẻ bịt mặt không dám chần chừ thêm nữa, gã ta vội quay người bỏ chạy.

Chỉ còn Tiểu Thúy nằm sõng soài nơi đó, đôi mắt vô hồn, nhịp thở gấp gáp, trông chẳng có vẻ gì là vui sướng khi vừa tai qua nạn khỏi.

Chẳng bao lâu sau, quan binh tới. Người dẫn đầu chính là Tống Tri châu mà không phải ai khác.

Thấy Tiểu Thúy vẫn an toàn, Tống Tử Khiêm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi sai người dọn sạch những thi thể xung quanh.

Y một mình bước tới chỗ phòng giam: "Hồ Thúy Nương, cô thế nào rồi?".

Tiểu Thúy lảo đảo đứng dậy, lại ngã xuống, cuối cùng chỉ nằm đó cong môi: "Bẩm đại nhân, dân nữ vẫn còn sống".

Tống Tử Khiêm cụp mắt: "Chuyện đã đến nước này, cô vẫn muốn tố cáo sao?".

"Vẫn tố cáo chứ, tại sao dân nữ phải bỏ cuộc?". Tiểu Thúy nôn ra một ngụm máu. "Dân nữ đã thề với bản thân, chưa chết thì sẽ chưa ngừng".

Phòng giam u ám vắng vẻ, chỉ có gió thổi vào từ cửa sổ mang theo những hạt mưa lành lạnh. Một hạt mưa rơi trên mặt Tiểu Thúy, em chớp chớp đôi mi đã gần như cứng lại, dưới đáy mắt là sự kiên định không chút lay chuyển.

"Đại nhân vẫn không tin dân nữ phải không? Liệu ngài có bằng lòng nhìn những bát cơm dưới chân ngài?".

Tống Tử Khiêm nhìn xuống cạnh song cửa, quả thực có hai bát cơm, hẳn là bữa trưa và bữa tối. Một bát vẫn còn đầy, bát kia có hai con chuột chết nằm bên cạnh.

"Có người muốn hạ độc dân nữ, có người muốn giết chết dân nữ. Đây là những gì đại nhân có thể tận mắt thấy được. Còn nhiều lần khác mà đại nhân không chứng kiến, họ muốn lấy mạng dân nữ, nếu dân nữ không động chạm đến uy quyền của những kẻ trên cao thì cớ đâu mà họ lại cố sức trừ khử cái mạng quèn của dân nữ đến vậy?".

Tiểu Thúy lại ho ra thêm một ngụm máu, giọng em đầy phẫn hận: "Lúc còn ở nhà, dân nữ từng tới tìm những người bị mất tích để xin họ cùng lên công đường làm chứng. Thế mà họ lại hốt hoảng đuổi dân nữ đi! Nhất định có người đã cảnh cáo họ, đại nhân có đoán được là ai chăng?".

Đuôi mày Tống Tử Khiêm khẽ giật, y im lặng một lúc lâu rồi nói: "Hôm nay ngươi nói ngươi có bằng chứng chứng minh mỏ muối kia sản xuất muối và buôn muối ra bên ngoài".

"Phải, nhưng tình cờ là nó vừa bị cướp mất". Tiểu Thúy nhìn chằm chằm vào mắt y.

Dưới ánh đuốc mờ tối, Tống Tử Khiêm cau mày thật chặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, cảm giác âm u tỏa ra từ khắp người y lập tức tan biến.

Y luôn ngụy trang rất cẩn thận, khiến những kẻ khác chẳng thể nhìn thấu được mình.

Tống Tử Khiêm nói: "Vài ngày nữa ta sẽ thả cô đi. Hãy rời khỏi Dương Châu rồi tìm nơi nào đó sống một cuộc đời yên ổn".

Nói xong, y xoay người.

"Đại nhân!". Tiểu Thúy bỗng gọi.

Tống Tử Khiêm quay đầu, chỉ thấy em lảo đảo đi tới góc phòng giam rồi lấy ra một cuốn sổ.

"Cuốn bị cướp mất ban nãy là giả thôi".

Tống Tử Khiêm chầm chậm nheo mắt: "Có ai dạy cô làm thế này phải không? Sổ sách cũng là do kẻ ấy đưa cô?".

Tiểu Thúy gật đầu: "Dân nữ không biết người đó là ai. Người đó nói rằng nếu có ai muốn giết dân nữ thì hãy giao cuốn sổ giả ra để kéo dài thời gian, đợi ngài tới cứu".

Xem ra vẫn còn một bàn tay đang thao túng mọi chuyện từ trong bóng tối. Là ai? Thái tử? Đối thủ chính trị của Tam Hoàng tử? Hay một kẻ vô danh nào đó ẩn nấp ở nơi họ không thấy được?

Hai mắt Tống Tử Khiêm tối lại, cõi lòng đầy toan tính.

Y tự tay nhận lấy cuốn sổ rồi nhìn Tiểu Thúy: "Sao cô lại tin ta?".

Y nhậm chức đã được bốn năm mà chưa có thành tựu nào đáng kể. Số lượng những vụ án mất tích trong thành dần tăng lên, dân có báo quan nhưng chẳng ích gì, quan phủ cứ như vật trang trí, và Tri châu trong mắt họ có lẽ cũng chỉ là một kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi mà thôi.

Tiểu Thúy im lặng. Mãi sau, em đáp: "Thưa đại nhân. Trẻ con ba tuổi cũng biết bách tính sẽ tìm đến thanh thiên đại lão gia khi có oan khuất cần được giãi bày".

Tiểu Thúy nhìn cuốn sổ nằm trong tay Tống Tử Khiêm, dường như sức lực trong em đã cạn sạch. Em ngã xuống đất nhưng vẫn ngẩng cao đầu, đôi mắt rưng rưng lệ nhìn thẳng vào mắt y.

Từng tiếng nói khàn khàn chứa đầy hi vọng, như thể mỗi chữ em thốt lên là một lần cổ họng em rướm máu.

"Đại nhân, dám hỏi ngài một câu: Dương Châu này còn thanh thiên chứ?".

Tống Tử Khiêm đứng chắp tay trước cửa ngục, ngoài kia mưa như trút, ánh sáng mờ ảo khiến cái bóng của y bị kéo ra thật dài.

Bỗng một tia sét ngoằn ngoèo rạch ngang những tầng mây, xé nát đêm mưa u ám, chiếu rọi đôi mắt lạnh căm căm. Vậy nhưng cơ thể y vẫn chìm trong bóng tối.

Mãi sau, y cất tiếng bảo phụ tá đang bung ô đứng cạnh: "Truyền lệnh mật. Ta muốn gặp Vu Hồng".

Phủ họ Dương.

Dung Ngọc giật mình tỉnh giấc, mắt vằn tia máu, ngực phập phồng.

"Công tử sao thế? Em sợ tiếng sấm sao?". Sở Đàn ôm lấy cậu từ phía sau, vén gọn những sợi tóc dính bết trên vầng trán, đặt một nụ hôn xuống gò má rịn đầy mồ hôi của Dung Ngọc: "Hay em mơ thấy ác mộng?".

Nghe được giọng nói đầy biếng nhác kia, vẻ kinh hoàng trong mắt Dung Ngọc dần tan biến. Cậu lườm Sở Đàn: "Thắp nến lên".

"Hừm... Công tử chờ chút nhé". Hắn cau mày đáp, khẽ nhích người ra sau.

Một tiếng "póc" bất chợt vang vọng giữa đêm đen, Dung Ngọc trợn mắt, cơ thể mỏi nhừ muộn màng phản ứng lại – thì ra tên khốn nạn kia cắm dương v*t trong người cậu mà ngủ!

"Cái đệch mẹ ngươi...". Cậu còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi mắng chửi đã thấy Sở Đàn trần trụi bước ra, thắp từng cây nến bên mép giường.

Ánh sáng cam vàng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng, cũng làm hiện lên những vết cào đỏ tươi do cậu tạo ra đang nhấp nhô theo từng thớ thịt trên lưng hắn.

Dung Ngọc giơ tay sờ ngực. Cậu không còn nhớ cơn ác mộng kia là gì nữa, nhưng cảm giác thấp thỏm và hoảng hốt mãi chẳng chịu vơi.

Hình như dạo gần đây cậu thường xuyên mơ thấy ác mộng. Có phải vì trời mưa chăng?

Ngoài kia mưa vẫn đang rơi tí tách. Cơn mưa này đã kéo dài rất lâu, lâu tới nỗi lòng người run sợ.

Cậu cần, rất cần một điều gì đó có thể làm dịu đi trái tim đương bất an vô cùng.

"Ly Hối".

Sở Đàn vừa đáp vừa quay đầu nhìn. Cậu thiếu niên vén chăn, để lộ cơ thể đầy vết tích ân ái, mời chào hắn bằng thái độ hoan nghênh cởi mở.

"Ta không ngủ được. Làm tình đi".