Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 66: Tại ta vô dụng



Edit: Ryal

Cậu thiếu niên nghiêng người, ánh nến chảy xuôi trên làn da mịn màng như lớp mật sóng sánh, vị ngọt thấm tận tim gan.

"Ta không ngủ được. Làm tình đi".

Dung Ngọc chống tay, cặp mắt hoa đào cong cong như câu lấy hồn phách hắn.

Sở Đàn chớp mắt, trần truồng đứng đó, dương v*t đã nửa mềm dần ngóc đầu dậy bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nhanh chóng biến thành hình dạng mà Dung Ngọc rất quen, dương oai diễu võ giữa không trung một cách vô liêm sỉ.

"Thấp kém, bại hoại". Cậu cười xùy một tiếng. "Qua đây".

Sở Đàn nhanh chóng bước sang, đệm một tay dưới lưng cậu, cơ thể cường tráng hình tam giác ngược phủ kín lên người cậu thiếu niên như đang ôm lấy một đám mây mềm, cái ôm vừa mạnh mẽ lại vừa nâng niu.

Hắn hôn cổ cậu, phủ những dấu hôn mới toanh lên làn da vốn đã đầy vết đỏ.

"Ta thấp kém ư?".

Từng câu từng chữ khàn khàn thốt ra theo yết hầu rung động, khiến màng nhĩ cậu tê rần, cõi lòng ngứa ngáy. Dung Ngọc không kìm được mà cong mắt cười, vừa cười vừa trốn ra sau: "Phải".

"Ta biết em thích mà". Sở Đàn lại nói.

Hắn ngậm lấy vành tai cậu, đầu lưỡi nóng như lửa dần trượt dọc xuống, cảm giác kích thích ấy khiến Dung Ngọc run lên. Cậu vươn tay ôm cổ Sở Đàn, hỏi ngược lại: "Ta có biết không?".

Sở Đàn dời môi lưỡi xuống cổ cậu, thằng em cứng rắn cọ vào bắp đùi cậu như đang ám chỉ.

Hắn ngước lên nhìn thẳng vào mắt Dung Ngọc, đôi ngươi thăm thẳm như xoáy nước cuốn cậu xuống thật sâu. "Ta sẽ cho em biết".

Dung Ngọc cong môi, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt từ gò má xuống lồng ngực, suồng sã vuốt ve từng tấc da thịt cường tráng: "Nhanh lên nào".

Sở Đàn cười khẽ, cúi người.

Hắn tách hai chân cậu sang hai bên, nhìn thẳng vào đóa hoa đã rỉ mật ngọt, giơ tay khảy nhẹ rồi cảm thán: "Ướt thế này".

"Nói nhảm ít thôi". Có lẽ là bởi trước khi ngủ họ vừa quấn lấy nhau, nên hiện giờ cơ thể của Dung Ngọc vẫn vô cùng nhạy cảm. Chỉ một cái chạm khẽ như vừa rồi là đủ để cậu run lên bần bật.

"Không cho nói thì ta làm vậy". Sở Đàn cúi xuống. Hơi thở nóng rực phả vào giữa hai chân, Dung Ngọc vô thức căng cứng cả người, thế nhưng nụ hôn ẩm ướt trong suy nghĩ của cậu lại không hạ xuống đóa hoa kia mà được đặt lên hai bắp đùi trắng muốt.

Thịt đùi đầy đặn bị bàn tay mạnh mẽ kia bóp lấy, ngấn thịt tràn giữa kẽ tay, làn da mịn như nhung óng ánh vì nước bọt.

Từng dấu hôn nở rộ tựa mai đỏ trên nền tuyết trắng. Sở Đàn liếm rồi lại cắn dọc theo hai bên đùi, nhưng tuyệt nhiên không chạm tới đóa hoa gần trong gang tấc.

Vách trong không ngừng co lại như đang sốt ruột thèm thuồng, nhả ra từng giọt mật trong suốt và dinh dính, chảy dài như tơ. Dung Ngọc cau mày, cắn mạnh vào môi dưới vì không muốn phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, vậy nhưng những âm thanh tràn qua kẽ răng nghiến chặt lại đầy khẩn thiết mong chờ.

Sở Đàn ngắm nghía gương mặt ấy, khóe môi thích thú cong lên – hắn thích một Dung Ngọc thế này, hệt như chú thiên nga cao ngạo với bộ lông trắng muốt rơi vào vũng bùn dục vọng bẩn thỉu, và nó vẫn đang cố giãy giụa để không chìm sâu vào trong vũng bùn ấy.

Càng cao ngạo kiêu sa thì khi được chơi chín lại càng trở nên diễm lệ vô cùng.

Mật ngọt từ đóa hoa chảy xuống đáy chậu, lại men xuôi theo khe rãnh. Sở Đàn banh hai chân Dung Ngọc ra rộng thêm một chút để chiêm ngưỡng cái miệng bé nhỏ đang náu mình bên trong.

Chất dịch lóng lánh chảy ướt đẫm cả những nếp gấp. Sở Đàn giơ tay chạm vào nó, khiến nó co rúm lại.

Chỉ mới vài phút trước, thằng em của hắn vẫn còn vùi mình nơi đây. Cửa hang ướt và mềm nhũn, ngón tay vừa đưa vào bên trong đã bị quấn lấy thật chặt.

"Dùng cả đêm rồi mà vẫn còn khít". Sở Đàn chỉ đâm nhẹ mấy lần rồi rút ra, thay bằng đầu lưỡi.

Cái lưỡi nóng rực trùm kín lối vào, dường như có một dòng điện mãnh liệt từ xương đuôi lan ra khắp cơ thể. Hai mắt Dung Ngọc mở to, cậu không kìm được nữa, một tiếng rên ngắn ngủi mà cao vút tràn ra từ trong họng.

Thứ linh hoạt kia liên tục lướt qua lối vào, tiếng nước vang lên, thấm đẫm sắc dục. Dung Ngọc rên thành tiếng, đưa tay che mắt, như thể động tác ấy sẽ giúp cậu giấu đi bao nhiêu phản ứng đáng hổ thẹn khắp cơ thể mình.

Thế nhưng sắc đỏ diễm lệ đã ửng lên trên làn da trắng nõn, vòng eo mảnh khảnh liên tục run run, hai bắp đùi dang rộng, đón nhận mọi sự xâm phạm của gã thanh niên ấy.

Dung Ngọc không biết rốt cuộc nơi đó hấp dẫn đến đâu mà Sở Đàn lại liếm mút say mê như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, nhưng độ mẫn cảm của cậu đã vượt quá giới hạn mất rồi. Cửa sau co rúm, hơi thở nóng rực luồn vào vách trong, nóng tới nỗi mồ hôi rịn ra khắp người cậu.

"Ly Hối...". Dung Ngọc chịu thua trước nỗi khát khao nằm sâu trong cơ thể. "Cắm vào đi".

Đầu lưỡi Sở Đàn lại khiêu khích miệng hang, hắn ậm ừ đáp: "Cắm rồi mà".

"Ta, ta thích cái to hơn".

Sở Đàn vờ như không hiểu: "Gì cơ? Công tử phải nói rõ ra chứ".

Dung Ngọc nghiến răng, giọng điệu cứ như đang ra lệnh cho hắn: "Ta thích thứ chó má của ngươi! Cắm vào mau lên!".

Sở Đàn cau mày, nửa người trên chồm tới như một con báo khỏe mạnh, phô bày mọi đường nét, chiếm trọn tầm mắt cậu. Hắn cười cợt nhả: "Cắm vào đâu? Công tử có hai lỗ mà ta chỉ có một dương v*t, phải làm sao bây giờ?".

Dung Ngọc lườm hắn: "Tại ngươi vô dụng".

"Ta vô dụng?". Sở Đàn bật cười thành tiếng. "Ừ, tại ta vô dụng, không mọc ra nổi hai dương v*t để thỏa mãn hai lỗ dâm của công tử".

Hắn hạ eo, quy đầu thô to kề trên miệng đóa cúc, đẩy vào thật mạnh nhưng cũng thật chậm rãi.

Vách ruột trống rỗng cuối cùng cũng được lấp kín bởi dương v*t, Dung Ngọc sướng run cả người, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Sở Đàn cũng sướng tới nỗi nheo mắt lại, thong thả đôi giây rồi bắt đầu vận sức. Hắn nâng chân Dung Ngọc dậy, bụng dưới phẳng lì va vào cặp đùi mềm nhũn, âm thanh da thịt chạm nhau không ngừng vang lên.

Cơ thể Dung Ngọc liên tục xóc nảy, thằng em đáng thương nơi bụng dưới cũng chật vật biết bao, chất dịch rỉ ra từ đầu đỉnh kéo dài như một sợi chỉ bàng bạc.

Sở Đàn bèn dùng một tay giúp cậu giữ lấy.

Hiển nhiên sự kích thích từ trước đó đã đẩy Dung Ngọc đến giới hạn. Những khớp tay có vài vết chai mỏng bao quanh những đường gân mềm mại, bụng ngón tay thô ráp cọ qua quy đầu, mang lại khoái cảm mãnh liệt đủ để cậu run lên và nhanh chóng đầu hàng chỉ sau thoáng chốc.

Chất dịch đục màu trắng sữa trào ra tay Sở Đàn, hắn thè cái lưỡi đỏ liếm sạch từng ngón tay, sắc dục cuộn trào trong đôi mắt đen nhánh và nụ cười ngả ngớn bên môi khiến trái tim Dung Ngọc bỗng chốc rộn ràng. dương v*t vừa bắn lại lần nữa ngóc đầu dậy.

Cậu giơ tay xoa ngực hắn, những ngón tay thanh mảnh mơn trớn bắp thịt căng đầy. "Ngươi gợi cảm quá".

Sở Đàn cong môi, mái tóc đen như mực xõa tung theo từng động tác. Hắn ngày càng giống một con quỷ đẹp đẽ đến kì dị.

"Còn em thì quá thô bạo". Hắn cúi người, đầu lưỡi vẫn còn vương chút gì mằn mặn luồn vào trong miệng cậu càn quét, lại sờ hai gò má đỏ ửng rồi khàn giọng nói: "Bóp nhẹ thôi".

Hơi thở của Dung Ngọc dần gấp gáp hơn, cậu níu lấy tóc Sở Đàn, nồng nhiệt hôn hắn.

Hai người mút lưỡi nhau, chiếm giữ khoang miệng nhau như cuồng phong bão táp, chẳng được mấy dịu dàng, chỉ có dục vọng và khát khao mãnh liệt như muốn nuốt trọn người kia để lấp đầy trái tim trống rỗng.

Không khí bị cướp mất, Dung Ngọc gần như không thở nổi, nhưng cậu biết một thứ khoái cảm khác lạ đang sục sôi khắp cơ thể mình. Cậu lưu luyến buông Sở Đàn ra, đôi môi sưng đỏ khẽ hé, thở dốc từng nhịp.

Hắn cụp mắt liếm môi Dung Ngọc, lại lần nữa thúc eo, dương v*t hung hãn đâm xuyên vách ruột chặt khít.

"A ưm... To quá... Sướng chết đi được...". Dung Ngọc nhắm chặt mắt, hàng mi ứa lệ run run, khóe mắt ửng lên như được thoa một lớp son kiều diễm, đầu lưỡi đỏ tươi thoắt ẩn thoắt hiện giữa hàm răng trắng ngà.

"Công tử, em không biết gương mặt em bây giờ dâm đãng thế nào đâu". Da đầu Sở Đàn tê dại vì khung cảnh quyến rũ trước mắt, hắn thở ra một hơi thật trầm, lại tăng thêm sức lực.

Khoái cảm kéo đến như thủy triều nhấn chìm cả người Dung Ngọc, cậu vừa rên rỉ vừa siết chặt chiếc áo gấm dưới thân, đầu ngón tay chuyển sang sắc trắng.

"Quá dâm". Sở Đàn nghiến răng, mồ hôi trượt dài trên cơ ngực, chảy xuống theo từng múi bụng rõ ràng, biến mất tại vị trí giao thoa bí ẩn.

Tiếng nhóp nhép hòa cùng tiếng rên của Dung Ngọc.

"Ha, ưm... Vậy sao...". Cậu mở mắt nhìn hắn, đôi mắt sóng sánh dục tình. "Ta biết ngươi thích mà".

Cậu lặp lại câu nói của Sở Đàn ban nãy.

Hắn thoáng sửng sốt rồi cười to – Sở Đàn chưa bao giờ cười thích thú đến vậy trong suốt cuộc đời, đôi mắt đen thăm thẳm cong cong như vầng trăng non, trên sống mũi thẳng tắp vẫn còn một giọt mồ hôi đọng lại.

"Ừ, ta thích". Hắn cúi xuống ôm Dung Ngọc, kéo cậu thiếu niên mảnh mai yếu ớt vào lòng.

Cơ bắp trên tay hắn căng phồng, chỉ mình Dung Ngọc hiểu cái ôm ấy dịu dàng ra sao, nâng niu biết mấy, như thể hắn sợ cậu chạy mất, cũng sợ mình sẽ tổn thương cậu.

"Ta thích mà". Sở Đàn cứ mãi lặp lại. "Dung Ngọc, ta thích em".

Giá như câu nói ta thốt lên cả trăm ngàn lần có thể in sâu trong trái tim người, khiến người nhớ mãi mà chẳng thể quên được lòng ta.

Dung Ngọc giơ tay ôm bả vai hắn, áp mặt vào cần cổ đầm đìa mồ hôi của gã thanh niên. "Ta biết".

Ngay trong khoảnh khắc này, mọi cảm giác sợ hãi và bất an đều dịu bớt.