Dung Ngọc rơi vào một giấc mơ dài và hỗn độn. Cậu thấy như có ai đang sờ lên má mình. Cậu mở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần biến thành khuôn mặt của một người rất quen. Của Sở Đàn.
"Hóa ra ta mơ thấy ngươi sao?". Dung Ngọc tự hỏi bằng giọng rất khàn.
Sở Đàn cau mày, miết khẽ đuôi mắt đỏ ửng: "Sao em uống nhiều rượu thế?".
"Vì ngon". Dung Ngọc cười, đôi mắt nheo nheo sóng sánh. Cậu vươn tay, Sở Đàn cũng thuận thế kéo cậu dậy rồi ôm cậu vào lòng.
Dung Ngọc tựa đầu trên vai hắn, hai tay ôm eo gã thanh niên, vẻ lưu luyến hiện lên trên gương mặt cậu: "Giờ thì đúng rồi".
Sở Đàn thấp giọng hỏi: "Gì cơ?".
Người trong lòng hắn chẳng đáp, chỉ lẳng lặng thở ra từng hơi thấm đẫm hương rượu.
Sở Đàn nhìn gương mặt đã ửng hồng và sợi dây đỏ trên cần cổ trắng nõn, chợt cau mày: "Ngọc bài ta tặng em đâu?".
Cậu cười khẽ: "Vứt rồi".
"Vứt rồi?". Mặt Sở Đàn sầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cậu. "Sao lại vứt?".
Dung Ngọc mỉm cười thờ ơ: "Quá xấu, quá lạnh, quá nặng, không thích. Muốn vứt thì vứt thôi".
"Đó là mẹ ta để lại cho ta". Sở Đàn nghiến răng, giọng lạnh lẽo.
"A. Thế ngươi đưa ta làm gì?".
"Mẹ nói sẽ tặng ngọc bài cho thê tử của ta. Em là thê tử của ta". Khi nói những lời này, đuôi mắt hắn dịu dàng không sao tả xiết. Gương mặt lạnh lùng bỗng hiện vẻ ngây thơ.
Dung Ngọc thấy buồn cười, đúng là trong mơ thì bất cứ chuyện gì kì quặc cũng xảy ra được.
"Ngươi nghĩ thì hay lắm. Một con chó thấp hèn mà dám coi chủ nhân như thê tử của mình sao?". Cậu kiêu ngạo dùng ngón tay nâng cằm hắn.
Sở Đàn nhìn thật sâu vào mắt cậu, ánh nhìn có đôi phần hung hãn. "Đã làm tình bao nhiêu lần rồi, em không phải cũng thành phải".
Dung Ngọc cười, giơ tay xoa mặt hắn: "Vậy ngươi có yêu ta chăng?".
Men rượu hun viền mắt cậu đỏ ửng, nụ cười như thoa son điểm phấn, khóe mắt đuôi mày quyến rũ hút hồn người.
Sở Đàn thấy như mình cũng say theo, hắn kìm lòng không đặng mà đặt một nụ hôn lên giữa mi tâm cậu, nghiêm túc thổ lộ: "Ta yêu em".
"Thế ngươi nói thử xem ngươi yêu ta đến mức nào". Khóe môi Dung Ngọc cong cong.
Sở Đàn đáp: "Ta có thể vì em mà chết".
Có thể vì ta mà chết? Dung Ngọc thấp giọng cười thành tiếng. "Vậy tại sao ngươi lại rời bỏ ta?".
Sở Đàn giật mình.
"Tại sao đã rời bỏ ta mà còn xuất hiện trong giấc mơ của ta". Dung Ngọc vuốt vành tai hắn, mơn trớn gò má hắn, mân mê cần cổ hắn, từng động tác dịu dàng lưu luyến như đang ve vãn người tình.
Một giây sau, sắc mặt cậu bỗng dưng biến đổi. Cậu tát vào gương mặt hắn thật mạnh.
Cái tát ấy khiến Sở Đàn sửng sốt, da mặt hắn tê rần, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ áo đã bị xốc lên.
"Ngươi dám xuất hiện trong giấc mơ của ta!". Dung Ngọc hung hãn đẩy hắn xuống giường.
Sở Đàn bất ngờ bị đè xuống. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt ngẩn ngơ xen chút tò mò, hai tay vẫn đỡ hờ bên eo cậu vì sợ cậu ngã sấp.
Dung Ngọc không còn dịu dàng như ban nãy, dường như có lửa bùng lên trong mắt cậu. Cậu hung tợn nhìn hắn, hệt như đã biến thành một con người hoàn toàn khác chỉ trong phút giây ngắn ngủi.
"Đệch mẹ, ngươi giày vò ta suýt chết mà còn dám quay lại kiếm chuyện với ta?". Giọng cậu khàn đến tội nghiệp, lại ẩn chứa cơn giận dữ điên cuồng. "Ai cho ngươi cái gan chơi ta chán rồi bỏ đi mất? Ta đã bảo khi tỉnh giấc ta sẽ đánh ngươi một trận cơ mà, hử?".
Sở Đàn ngơ ngác. Tiểu thiếu gia giận vì hắn không từ mà biệt sao? Có phải ba ngày nay cậu vẫn luôn nhớ hắn? Có phải cậu cũng thích hắn, dù chỉ là một chút ít?
Bỗng dưng Sở Đàn thấy nhẹ nhõm lạ thường, hắn giơ tay vén những lọn tóc rơi xuống trên vầng trán cậu: "Ta còn vài việc cần làm, đợi đến khi...".
Lời còn chưa dứt, Dung Ngọc đã đấm thẳng vào khóe môi vừa thoáng cong lên.
"Ngươi cười gì cơ chứ, ngươi đang cười nhạo ta sao? Ngươi thấy ta nực cười lắm đấy à?".
Dung Ngọc đấm Sở Đàn thật mạnh, cậu ghét nhất là việc Sở Đàn lúc nào cũng ra vẻ ta đây, dường như hắn hoàn toàn không đặt cậu vào mắt. Hắn nghĩ cậu không có tính uy hiếp hay sao?
Rốt cuộc hắn coi rẻ cậu đến mức nào mà trong mơ cũng chẳng thèm để tâm đến cậu, rốt cuộc hắn coi rẻ cậu đến mức nào mà lại cứ thế bỏ đi, không nói một lời?
Chẳng lẽ là vì hai chân cậu đã hỏng nên hắn coi cậu như một tên vô dụng cần bảo vệ?
Ba ngày nay, mỗi giờ mỗi phút, cậu luôn tự chất vấn chính mình.
Cậu vô dụng đến thế sao, không đáng tin đến thế sao?
Cậu lại mơ thấy cha mẹ ở kiếp trước. Cậu từng là thiên tài, từng là niềm tự hào của họ. Sau này cậu mất đôi chân, lại mắc bệnh tâm lí, cậu trở thành một thứ không toàn vẹn trong mắt những phần tử trí thức như cha và mẹ, cậu là món hàng thất bại đã khiến họ nhục nhã, bị đưa vào viện tâm thần.
Năm hai mươi mốt tuổi, cậu tự sát. Đó cũng là khi cậu biết mình có một đứa em trai năm tuổi.
Là bảo vệ ư? Hay là vứt bỏ?
Gương mặt của Sở Đàn và gương mặt của cha mẹ trong kiếp trước lần lượt hiện lên.
Đầu cậu đau như sắp nổ tung, trái tim rơi xuống vực sâu lạnh lẽo – nơi ấy đầy những tiếng rít gào chói tai, dường như chúng đang giễu cợt cậu không biết lượng sức mình, mỉa mai cậu vì đã quá tự cao tự đại.
Có phải vì cậu bệnh nên xứng đáng bị vứt bỏ thêm một lần nữa?
"Ngươi cũng muốn vứt bỏ ta sao?". Dung Ngọc đau đớn nhìn Sở Đàn.
Rõ ràng cậu là người đang hung hăng đè hắn xuống, cũng là người đang đánh hắn, nhưng tại sao trông cậu lại yếu ớt đến vậy? Cứ như thể chỉ một giây sau cậu sẽ vỡ tan.
Trái tim Sở Đàn nhức buốt: "Ta sẽ không vứt bỏ em. Chỉ là ta vẫn còn một chuyện phải hoàn thành, em hãy chờ ta, ta sẽ sớm về với em".
"Ngươi có chuyện gì?".
Đôi môi Sở Đàn thoáng giần giật, hắn bèn mím môi.
"Ngươi không nói ta cũng biết". Dung Ngọc lại rũ bỏ nét mặt đầy đau đớn, cậu nở một nụ cười quái dị, vỗ vỗ lên má hắn. "Ta biết hết".
"Em biết cái gì?".
Dung Ngọc bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn nói ra tất cả.
Dù sao cậu cũng đang ở trong mơ, chắc chắn người ngoài sẽ không biết được. Nào là xuyên không, sống lại, vai chính và vai lót đường, trận lũ đã xảy ra, bệnh dịch chưa tới... Tại sao một mình cậu phải nắm giữ chừng ấy bí mật?
Chẳng bằng dứt khoát nói ra cho nhẹ lòng!
Nhưng khi Sở Đàn nheo cặp mắt đen, cảm giác ớn lạnh bò lên dọc sống lưng lại khiến Dung Ngọc không nói nổi.
"Ta biết". Truyện Hài Hước
Cặp mắt đỏ ửng đối diện với đôi đồng tử đen nhánh. Dường như Dung Ngọc không cam lòng chịu thua, cũng muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, thế nên cậu lần nữa lặp lại: "Ta biết hết".
Có vẻ Dung Ngọc đang tức giận. Tính cách cậu vốn vui giận thất thường, khi cười khi khóc, giờ lại có dáng dấp của một kẻ điên.
Sở Đàn không hỏi gì thêm nữa. Hắn ôm má cậu, nhẹ giọng đáp: "Ta hiểu mà. Em đừng sốt ruột, cứ thả lỏng đi".
Nhưng nghe ngữ điệu dịu dàng như đang dỗ trẻ con ấy, Dung Ngọc lại càng thêm bực bội. Cậu uất ức nói: "Ngươi không biết gì hết!".
"Không, ngươi có biết mà". Dường như cậu chợt nhớ ra điều gì. "Chẳng phải ngươi đã lấy đi một mảnh giấy có chứa phương pháp làm muối tinh ư? Sao, có tác dụng không, có kiếm được nhiều tiền không?".
Sở Đàn cau mày: "Có tác dụng".
Ánh mắt hắn đầy suy tư. Hắn không ngạc nhiên vì Dung Ngọc biết mình đã lấy mảnh giấy đi, hắn chỉ tò mò tại sao cậu lại đoán được rằng hắn sẽ dùng phương pháp đó để kiếm tiền, tại sao cậu lại tin rằng hắn có thể qua mắt triều đình mà buôn muối trót lọt, tại sao cậu lại nghĩ hắn có đủ nhân lực và vật lực để đáp ứng đủ các điều kiện của phương pháp đó.
Xem ra những gì Dung Ngọc biết còn vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
"Có tác dụng thì tốt! Ta còn nhiều lắm!". Bỗng Dung Ngọc trở nên phấn khích lạ thường. "Ngươi biết thuốc nổ không? Là pháo hoa ấy, nó sẽ tạo ra vụ nổ lớn gấp ngàn gấp vạn lần so với pháo hoa... Chỉ cần nén thuốc nổ vào trong một quả cầu có kích thước bằng nắm tay rồi ném đi, nó sẽ nổ tan xác quân địch!".
"Cả súng nữa! Không phải thứ vũ khí lạnh ngươi đang dùng [1]. Mà là loại vũ khí có thể tấn công ngươi từ cách đó cả trăm thước, chỉ cần một viên đạn mà thôi". Dung Ngọc dùng tay trỏ vào mi tâm Sở Đàn. "Pằng... Dù ngươi có mặc loại áo giáp kiên cố nhất thì cũng không ngăn được đạn, nó sẽ đi xuyên qua nội tạng của ngươi, thậm chí ngươi còn chẳng biết được hướng súng, ngươi sẽ chết ngay chỉ trong nháy mắt".
[1] Trong tiếng Trung, súng và thương đều là cùng một chữ. Súng là vũ khí nóng, thương là vũ khí lạnh.
"Chẳng phải các ngươi thường nói chỉ một dũng sĩ chân chính mới có thể lấy đầu tướng địch giữa vạn quân thù hay sao? Có súng, ngay cả trẻ con bảy tuổi cũng thành dũng sĩ được". Dung Ngọc cúi sát vào mặt Sở Đàn, đôi mắt cậu vằn đỏ vì phấn khích, giọng điệu đầy mê hoặc. "Có súng, ngươi có thể huấn luyện được cả một đội quân dũng sĩ. Sao nào? Muốn không?".
Thấy nét mặt Sở Đàn càng lúc càng lạnh, cuối cùng Dung Ngọc cũng mỉm cười thỏa mãn.
Thấy chưa, ta đâu có vô dụng, ta lợi hại thế này, sao ngươi lại dễ dàng rời bỏ ta?
"Ta còn có...".
Sở Đàn che miệng Dung Ngọc lại, giọng hắn rất trầm: "Em đừng nói nữa. Và tốt nhất đừng kể những chuyện này cho bất kì ai khác".
Thực ra hắn không hiểu được nguyên lí của những vật Dung Ngọc vừa nhắc tới, nhưng có thể đoán được đại khái uy lực chúng gây nên.
Không phải họ không có thuốc nổ, nhưng thứ nhất, sức nổ không đủ mạnh để áp dụng trên chiến trường, thứ hai, rất khó để kiểm soát. Nhưng nếu nén thuốc nổ lại bằng một quả cầu có kích thước bằng nắm tay và đồng thời khuếch đại sức nổ lên gấp ngàn vạn lần thì nó quả thực sẽ là một thứ vũ khí vừa mạnh lại vừa rất gọn nhẹ.
Còn cả "súng" mà cậu vừa nhắc tới, có lẽ những cây cung tốt nhất của họ cũng không thể sánh bằng về tốc độ và quyền uy.
"Em đừng kể những chuyện này cho bất cứ ai ngoại trừ ta, à không, cũng đừng kể cho ta".
Đôi mắt đen của Sở Đàn sẫm xuống, nét mặt hắn đanh lại.
Ngay cả hắn cũng nảy sinh chút tâm tư đê hèn khi nghe về những vũ khí kia.
Dung Ngọc cầm tay hắn: "Sao, ngươi không muốn à? Chẳng phải ngươi đã lấy mảnh giấy ghi phương pháp làm muối tinh ư? Bây giờ ngươi giả vờ làm gì nữa?".
Sở Đàn lắc đầu, khác nhiều lắm.
Lúc trước hắn tò mò nên mới cầm mảnh giấy kia đi để Thái Thư và những người khác nghiên cứu, xem có thực là làm ra được sản phẩm tương tự hay không. Huống hồ mảnh giấy ấy chỉ phục vụ cho mục đích kiếm tiền, dù thiếu nó thì hắn cũng có thể kiếm tiền bằng nhiều cách khác, nó có thể thay thế được. Nhưng những gì Dung Ngọc nói hôm nay đã phá vỡ bức tường nhận thức trong suy nghĩ của hắn.
Đó là thứ vũ khí có sức sát thương quy mô lớn, là thứ vũ khí mà con người ta không thể chống lại.
Bất cứ kẻ nào chiếm được chúng sẽ dễ dàng trở thành bá chủ của thiên hạ giang sơn. Cám dỗ lớn lao đến mức ngay cả hắn cũng động lòng.
Tuy mới nghe đến lần đầu tiên, nhưng hắn tin Dung Ngọc có khả năng tạo ra chúng.
Cũng chính vì niềm tin ấy nên hắn mới từ chối cậu.
Hắn muốn chiếm ngôi vị Hoàng đế, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà lợi dụng tất cả những gì hắn có thể lợi dụng. Duy chỉ có Dung Ngọc là ngoại lệ mà thôi.
Việc tiếp cận Dung Ngọc với mục đích không trong sạch lúc đầu đã khiến Sở Đàn cảm thấy bản thân thật hèn hạ không chịu nổi. Nực cười làm sao, một kẻ gánh trên vai máu tươi và thù hận lại muốn bảo vệ một tình yêu trắng trong thuần khiết giữa thế giới bẩn thỉu tối tăm thuộc về mình.
Nhưng Dung Ngọc càng thêm phẫn nộ vì sự cự tuyệt của hắn: "Sao ngươi lại lắc đầu? Ngươi không muốn ư? Chỉ cần ngươi nói muốn, ta sẽ cho ngươi".
Sở Đàn im lặng. Hắn vẫn lắc đầu.
Cơn giận xộc lên, cắt đứt cả sợi dây lí trí trong đầu Dung Ngọc. Tai cậu ong ong. Cậu lại nghe thấy những tiếng thét gào và cười nhạo vọng lên từ đáy vực sâu thăm thẳm.
Cậu bóp cổ Sở Đàn, thở gấp vì kích động, vành mắt đỏ ửng. Dung Ngọc khàn giọng hét to: "Ngươi nói muốn đi, nói muốn đi!".
Nếu ngay cả những thứ này cũng không thể thu hút Sở Đàn thì cậu phải làm gì để giữ hắn lại đây?
Dung Ngọc thấy khủng hoảng và luống cuống, mu bàn tay nổi gân xanh, càng lúc cậu càng bóp chặt.
"Nói đi!!".
Sở Đàn không kháng cự. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, dường như cũng đang nhìn thấu những xúc cảm cậu không thể nói ra thành lời.
Mãi đến khi gò má lành lạnh và ươn ướt, hắn mới thấy Dung Ngọc mở to mắt, những giọt mắt rơi xuống như mưa.
Hình như mọi sức lực của Dung Ngọc cũng trôi đi theo những giọt nước mắt ấy.
Cậu ngã vào lòng hắn, rõ ràng thái độ thì cứng cỏi nhưng cơ thể lại mềm nhũn không tưởng tượng được.
Sở Đàn ôm lấy Dung Ngọc: "Em không cần giữ ta lại. Em ở đâu, ta sẽ quay về nơi đó".
Chẳng biết Dung Ngọc có nghe được những lời này hay không – có lẽ có, có lẽ không.
Nhưng cậu im lặng một lúc. Đến khi Sở Đàn cụp mắt nhìn xuống, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn hôn lên hàng mi ướt đẫm: "Ta sẽ không để em phải chờ đợi quá lâu".