Vừa về đến cứ điểm ở thành Tây, Sở Đàn đã bị Khương Tề ngăn cản.
Khương Tề nhìn dấu bàn tay trên má hắn và vết thương nơi khóe miệng kia, lúc đầu còn giật mình hoảng hốt, nhưng chỉ cần ngẫm lại một chốc cũng đủ để hiểu ra vấn đề. Cậu ta vừa cười hì hì vừa hỏi: "Ơ, chẳng phải Thế tử đây sao? Sao mới có nửa ngày không gặp mặt mà người đã bị đánh thế?".
"...". Hai mắt Sở Đàn sầm xuống, hắn yên lặng rút đao.
Khương Tề lập tức nhảy dựng lên rồi làm động tác kéo khóa miệng.
Thái Thư đứng cạnh đó quở cậu ta một câu: "Không biết tôn ti trật tự là gì".
Khương Tề bĩu môi.
Sở Đàn không nhìn cậu ta nữa, hắn quay sang hỏi Thái Thư: "Thái Thư, ngươi đã tìm được cách chữa cho Dung Ngọc chưa?".
Thái Thư hỏi lại: "Thế tử muốn hỏi về chứng bệnh thể xác hay tâm bệnh của cậu ấy?".
"Cả hai".
"Nếu là vế trước, thuộc hạ đã tìm được một vài phương thuốc bồi bổ, chỉ cần cho cậu ấy sử dụng lâu dài, dù không thể đảm bảo chắc chắn cậu ấy sẽ khỏe mạnh như người thường nhưng ít nhất cũng không mắc nhiều bệnh vặt nữa. Còn vế sau...". Thái Thư hơi dừng lại. "Thuộc hạ nghĩ ta vẫn cần biết khúc mắc của cậu ấy là gì".
Khúc mắc? Rốt cuộc khúc mắc của Dung Ngọc là gì?
Sở Đàn ngẫm nghĩ, trong suốt khoảng thời gian ở phủ họ Dung hắn cũng biết được rất nhiều chuyện của Dung Ngọc. Dường như cậu bắt đầu đổi tính đổi nết từ ngày Dương thị qua đời và đánh mất đôi chân.
Có lẽ khúc mắc của Dung Ngọc chính là đôi chân cậu.
"Ngươi có chữa được chân cho em ấy không?". Hắn hỏi.
Thái Thư cau mày. "Lần trước thuộc hạ đến khám bệnh ở phủ họ Dung, cũng đã tiện thể xem qua hai chân cậu ấy. Đầu gối của Dung Tam lang đã hoàn toàn biến dạng, nếu muốn điều trị thì phải tiến hành đập gãy phần xương bây giờ rồi nối lại thêm một lần nữa. Nhưng độ khó của phương pháp này rất cao. Thuộc hạ không dám chắc".
Sư phụ của Thái Thư từng là thần y nổi danh khắp Đại Chu, sau này mai danh ẩn tích để được thoải mái du ngoạn.
"Sư phụ ngao du tứ xứ, không có nơi ở cố định, thuộc hạ cũng khó mà liên lạc được với ông. Có điều nếu sư phụ ra tay thì chín phần mười là chân của Dung Tam lang sẽ được chữa khỏi".
Thái Thư là người thận trọng, chín phần mười của hắn ta chẳng khác nào đang nói chuyện đã thành.
Cõi lòng Sở Đàn dậy sóng, hai mắt hắn sáng rực: "Nghĩ cách liên lạc với sư phụ ngươi đi".
Thái Thư đáp: "Thuộc hạ sẽ cố gắng. Nhưng không phải Thế tử không biết, sư phụ của thuộc hạ vốn gàn dở, mỗi lần chữa bệnh... ông ấy sẽ đưa ra một số yêu cầu rất khó khăn".
"Chỉ cần mời được ông ta đến, yêu cầu gì ta cũng sẽ chấp thuận". Sở Đàn khẽ mím môi, giọng nói kiên định lạ thường.
Thấy hắn đã bị quấn chặt bởi tơ tình, Thái Thư khẽ thở dài một tiếng rồi tuân lệnh.
Sau một khoảng lặng, hắn ta nói tiếp: "Thế tử, chiều nay người đi vội quá, chúng ta vẫn còn một số chuyện chưa bàn bạc xong".
Nói đến công chuyện, nét mặt Sở Đàn lại lạnh lẽo như thường. Hắn ngồi xuống ghế: "Chuyện Dung Nguyệt và Tam Hoàng tử xuất hiện ở Phiêu Hương Lâu".
"Phải. Họ xuất hiện vào thời điểm trùng khớp, thế nhưng hôm nay lại đúng là ngày Phiêu Hương Lâu khui rượu Quỳnh Hoa nên rất nhiều người trong thành đổ xô kéo đến, sự xuất hiện của họ cũng được hợp lí hóa theo".
Ba ngày trước, Sở Đàn nhận được tờ giấy kia. Hắn không định tới gặp mặt nhưng cũng muốn biết rốt cuộc kẻ đứng sau màn là ai, bèn sắp xếp một thám tử nấp ngoài Phiêu Hương Lâu đợi sẵn. Hắn còn phái vài thuộc hạ cải trang làm khách mời để trà trộn vào bên trong nghe ngóng tin tức.
Không ngờ những người được phái đi lại trông thấy Dung Nguyệt và Tam Hoàng tử, còn cả Dung Ngọc và Dương Hoài Diệp nữa.
Kẻ quay lại bẩm báo nói rằng Dung Nguyệt đã cố tình tới khiêu khích Dung Ngọc, còn nói Dung Ngọc uống đến mức say mèm, được Dương Hoài Diệp cõng ra khỏi Phiêu Hương Lâu.
Sở Đàn vừa nghe xong đã không thiết gì nữa, lập tức chạy về phủ họ Dương. Ban đầu hắn ghen, thầm nhủ rằng mình phải xử lí nhóc bợm kia mới được, phải hỏi cậu xem vì sao lại uống rượu nhiều đến mức để tên đàn ông khác cõng về nhà, cuối cùng còn chưa kịp chất vấn câu nào đã bị người ta đánh.
Sở Đàn liếm khóe môi, tiểu thiếu gia xuống tay rất mạnh, vết thương vẫn còn hơi nhoi nhói.
"Hay thuộc hạ bôi ít thuốc cho Thế tử đã nhé?". Thái Thư hỏi.
Sở Đàn xua tay: "Nói tiếp đi".
Thái Thư gật đầu. "Người báo tin cũng kể lại rằng Dung Nguyệt cố tình khiêu khích Dung Tam lang là để thử xem Thế tử còn ở cạnh cậu ấy hay không. Xem ra kẻ đứng sau tờ giấy kia rất có thể là Tam Hoàng tử, tuy chúng ta không biết mục đích hắn muốn hẹn gặp người".
"Ai thèm quan tâm xem chúng có mục đích quái gì, chắc chắn không phải chuyện hay ho". Khương Tề không nhịn được mà xen mồm. "Ta bảo nhé, hay là đêm nay chúng ta lẻn vào chỗ chúng rồi giết quách cái tên Dung Nguyệt gì gì đó đi cho hắn đỡ sinh sự. Dám nói năng lỗ mãng với Thế tử phi nhà mình, nhất định ta sẽ...".
Bị Thái Thư lườm cảnh cáo, cậu ta không cam lòng đến mấy cũng phải ngậm miệng.
Nhưng ánh mắt Sở Đàn nhìn Khương Tề thì lại bớt lạnh lẽo hẳn đi, có thêm đôi phần khen ngợi, chẳng biết câu nào của cậu ta khiến hắn vừa lòng.
"Tam Hoàng tử mang theo rất nhiều ám vệ và môn khách, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ". Thái Thư nhắc nhở Khương Tề lần nữa. "Không được phép khinh địch".
"Biết rồi biết rồi". Khương Tề gật đầu hờ hững.
"Còn một điểm kì lạ nữa". Thái Thư nói. "Mỏ muối và xưởng sản xuất Thần Tiên Túy lần lượt bị phá hủy, sòng bài cũng bị tra xét, nhưng Tam Hoàng tử và Công chúa Lâm Ngu lại không có động tĩnh gì. Nay Tống Tử Khiêm đã bắt tay với Vu Hồng để âm thầm tìm chứng cứ định tội, họ cũng không ngăn cản, quả thực rất bất thường".
Sở Đàn cụp mắt trầm tư: "Hẳn chúng có chỗ dựa".
"Chỗ dựa gì cơ chứ? Nếu chuyện này bại lộ, nhất định Hoàng đế sẽ nổi trận lôi đình và giáng tội cả Tam Hoàng tử lẫn nhà mẹ đẻ của hắn".
Sở Đàn chớp đôi mắt đen nhánh: "Ta không rõ. Nhưng nếu ta là hắn, ta sẽ chọn cách tốt nhất để tự cứu bản thân khỏi tội danh đã được định sẵn này – lấy công chuộc tội".
Tại phủ họ Dương.
Dung Ngọc tỉnh lại từ trong giấc mộng, cả người mềm nhũn. Cậu mở mắt, nằm thừ ra một lúc lâu rồi mới khẽ hoạt động cổ tay nhức mỏi.
Bỗng dưng cậu nhìn sang tay phải mình. Da Dung Ngọc trắng nên rất dễ in hằn dấu vết – và những khớp ngón tay cậu lúc này lại đỏ rộp lên bắt mắt vô cùng, cảm giác đau nhức ùa tới.
Cậu nhớ lại giấc mơ đầy chân thực kia, hai mắt trợn tròn.
Thì ra không phải mơ, Sở Đàn thực sự đã đến!
Nét mặt Dung Ngọc liên tục biến đổi, trong mắt cậu đầy vẻ hoang mang, giận dữ, đau đớn, ngượng ngùng... và mãi sau chỉ còn là phẫn nộ.
Cậu nghiến răng, cầm gối ném mạnh vào tường. Thế nghĩa là sao? Bố thí à? Hắn thương hại cậu phải không?
Nếu đã đi, sao không đi luôn cho trót?
Đi rồi lại xuất hiện, về rồi lại chỉ thốt ra vài lời nói suông, hắn nghĩ cậu sẽ mang ơn hắn ư? Chẳng lẽ hắn còn đòi cậu phải thủ tiết vì mình?
Mơ đi!!
Đương lúc tức giận, Dung Ngọc nhìn thấy ngọc bài mình cất dưới gối. Cậu cầm nó lên rồi quăng thẳng xuống đất.
Thứ rác rưởi, cậu không cần, ai thèm làm thê tử của cái tên tiểu nhân biến thái thấp hèn vô sỉ kia!
Trên đất được trải thảm thật dày, ngọc bài rơi xuống giữa lớp lông mềm mại, trông đến là tội nghiệp lẻ loi.
Mặc Thư vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng ấy, nó vội vàng nhặt ngọc bài lên đặt vào tay Dung Ngọc.
"Ca nhi dậy từ bao giờ thế? Có chuyện gì vậy ạ?".
Dung Ngọc lại ném ngọc bài xuống giường, hai tay bám chặt lấy đầu giường, thở dốc. Mồ hôi rịn ra sau gáy và trên chóp mũi cậu, những sợi tóc lòa xòa dính khắp đôi gò má, lại thêm ánh mắt âm u, nom có vẻ sát khí đằng đằng.
Mặc Thư thầm hoảng hốt, bệnh của ca nhi lại tái phát rồi sao?
Nhưng Sở Đàn không còn ở đây nữa. Ai có thể trấn an công tử bây giờ?
May là Dung Ngọc vẫn chưa điên đến thế, cậu chỉ lườm nó bằng ánh mắt lạnh như băng. "Ngươi đã đi đâu?".
"Em thấy ca nhi sắp tỉnh nên xuống bếp giục họ làm cơm". Mặc Thư dè dặt ngước lên. "Ca nhi có muốn ăn không ạ?".
Dung Ngọc lạnh giọng đáp: "Không. Giờ nào rồi?".
"Vừa qua giờ Hợi ạ".
"Ngươi vẫn luôn ở trong phòng ta sao?".
Mặc Thư gật đầu: "Vâng, em vẫn luôn hầu cạnh giường ca nhi".
"Chưa một lần chợp mắt?".
"Ơ... Em có ngủ một lúc ạ". Mặc Thư ngượng nghịu gãi đầu.
Hẳn rồi, tên chó má chết tiệt, hắn tưởng nơi này là nhà hắn hay sao? Thích đi thì đi, thích về thì về!
Ngực Dung Ngọc phập phồng, cậu cố đè lại những xúc cảm đang dần không thể kiểm soát, mu bàn tay trắng trẻo nổi gân xanh.
Mặc Thư lo lắng nhíu mày: "Ca nhi không sao chứ ạ? Có chuyện gì ư?".
"Không có gì". Dung Ngọc nhắm mắt, lại quay đi toan nằm xuống.
Dung Ngọc tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ngửa đầu uống cạn bát thuốc. Mặc Thư lại nói: "Ca nhi ơi, hồi chiều phía cụ lớn báo tin phủ Công chúa có thiệp mời. Ba ngày nữa Công chúa sẽ mở tiệc thưởng hoa, muốn mời tất cả mọi người trong phủ mình cùng đến dự".
Cậu mở mắt: "Ta cũng phải dự sao?".
"Vâng ạ". Mặc Thư có vẻ lúng túng. "Công chúa còn dặn thêm rằng nghe nói Nhị công tử với ca nhi là anh em ruột nên mời ca nhi đến để cùng ngài ấy trò chuyện".
"Ha". Dung Ngọc vuốt mái tóc rối tung, nở một nụ cười không rõ ý tứ. Dưới đáy mắt cậu là âm u xen lẫn điên cuồng, sát khí như ẩn như hiện.
Chẳng trách Dung Nguyệt nói họ sẽ sớm gặp lại nhau. Thì ra y đang đợi sẵn.
Dung Nguyệt thực sự nghĩ cậu không hiểu được ý đồ của y sao? Được thôi, dám khiêu khích cậu hết lần này đến lần khác, nếu cậu không phá tan kế hoạch của y thì đúng là uổng công thụ chính khổ sở tìm đường vào chỗ chết mà.
Ryal's note: Đoạn chữa bệnh mọi người đọc cho vui thôi nha.
Mình vừa mua raw tiếp đến chương mới nhất thì tác giả đang viết ngoại truyện ABO đó ФωФ
Spoil một đoạn ngắn: "Vệ Kinh Đàn, 19 tuổi, Alpha nam, chiều cao 191cm, sinh viên năm nhất ngành Tài chính Đại học Bắc Kinh. Cha mẹ đã qua đời, em gái 12 tuổi mắc bệnh tim bẩm sinh, đang điều trị tại Bệnh viện Nhân dân số Ba Bắc Kinh".
Alpha sinh viên nghèo kiêm nghề shipper kiếm tiền chữa bệnh cho em gái x Omega thiếu gia nhà giàu 👈(゚ヮ゚👈)