Công chúa Lâm Ngu vừa tiễn Cù Thải Lan đang khóc sướt mướt ra về, nàng ngồi trên ghế, day trán đầy mệt mỏi.
Đúng lúc ấy Tam Hoàng tử bước vào, trên mặt là nụ cười mỉm chi. Hắn ta thấy Công chúa em mình sầu não thì hỏi: "Có chuyện gì vậy?".
Vẻ ung dung của Tam Hoàng tử khiến nét mặt sầu não của Công chúa Lâm Ngu chuyển thành phiền muộn, giọng điệu nàng cũng chẳng chút kiên nhẫn: "Ca ca còn hỏi được nữa, chuyện gì là chuyện gì? Dĩ nhiên là chuyện của Cù Hồng Triết!".
Tam Hoàng tử cau mày thất vọng: "Gã? Gã cùng lắm cũng chỉ là con trai một nhà lái buôn, chết thì chết thôi, có gì đáng để muội phiền lòng?".
"Ca ca!". Công chúa Lâm Ngu cao giọng. "Cù Hồng Triết là đứa em trai duy nhất của Thải Lan, Thải Lan lại là bạn tốt của muội, huynh, huynh... Ôi, sau này muội còn mặt mũi đâu mà gặp Thải Lan nữa".
Tam Hoàng tử bất mãn ra mặt: "Lâm Ngu, muội đang trách ta sao? Chẳng lẽ muội không biết lí do ta phải làm vậy?".
"Muội hiểu ca ca muốn ép nhà họ Dương phục tùng. Nhưng đâu phải không còn cách khác? Sao ca ca nhất định phải giết Cù Hồng Triết làm gì?".
Chuyện đêm qua bỗng dưng ập tới, Công chúa Lâm Ngu phải hỏi Yến Minh Huyên mới biết anh mình muốn giở trò ném đá giấu tay.
Hắn ta muốn vu cho Dung Ngọc cái tội giết hại Cù Hồng Triết. Nhà họ Dương nâng Dung Ngọc như trứng, hứng Dung Ngọc như hoa, nếu Dung Ngọc thực sự bị khép tội bỏ tù thì chắc chắn họ sẽ chạy vạy khắp nơi để xin cứu cậu. Sau đó hắn ta chỉ cần từ chối, cuối cùng vờ như nể mặt Dung Nguyệt mà thả Dung Ngọc ra, cho cậu một con đường sống, không sợ nhà họ Dương không chịu bỏ tiền.
Dù nhà họ Dương có phát hiện ra sự thật thì đã sao, dù ban đầu nhà họ Dương có không cam lòng thì đã sao? Chỉ cần giữa hai bên tồn tại một giao dịch nghĩa là tất cả đã cùng hội cùng thuyền, cuối cùng tiền bạc sẽ chảy về Sơn Tây nơi đang nuôi dưỡng năm mươi ngàn quân sĩ tinh nhuệ.
Bất cứ ai dính líu đến chuyện này, dù ít hay nhiều, cũng đều chỉ còn đường chết. Trừ phi họ chịu đồng hành đến khi mọi thứ đã kết thúc, khi Yến Minh Huyên được hộ tống lên ngai vàng, chỉ khi ấy họ mới được dùng công lao phò tá thiên tử để lấp liếm tội lỗi mưu nghịch.
Mục đích của họ là sự ủng hộ từ nhà họ Dương, hay nói chính xác hơn, là sự ủng hộ về tiền tài từ nhà họ Dương.
Gia tộc thương nhân truyền đời đã kéo dài hơn trăm năm ấy nắm giữ một khối tài sản khổng lồ không ai lường được, khiến kẻ khác phải thèm thuồng. Nếu có thể chiếm được sự ủng hộ từ nhà họ Dương thì nghiệp lớn của Yến Minh Huyên nhất định sẽ suôn sẻ hơn gấp bội.
Nhưng nhìn Cù Thải Lan khóc như đứt ruột, Công chúa Lâm Ngu lại thấy khó chịu vô cùng. Cù Thải Lan đau đớn khôn nguôi, xin nàng trừng trị hung thủ để báo thù giúp đứa em trai mệnh bạc, cô ả đâu ngờ hung thủ thực sự lại đang ở ngay trước mắt.
Ngoài miệng Công chúa Lâm Ngu an ủi Cù Thải Lan, thực ra trong lòng nàng nửa như thương hại mà nửa như áy náy, sự chột dạ hiển hiện nơi đáy mắt, càng nói càng thêm rõ rệt, vậy nên nàng đành vội vã tiễn cô ả ra về.
Nàng quả thực không còn mặt mũi nào mà gặp Cù Thải Lan được nữa. Nơi mi tâm kiều diễm phủ kín nét u sầu, Công chúa Lâm Ngu thở dài một hơi: "Ít nhất ca ca cũng nên nói với muội một tiếng chứ, đó là em ruột bạn tốt của muội, sao muội nỡ xuống tay?".
Yến Minh Huyên vỗ vai nàng, dịu giọng: "Lâm Ngu à, người làm chuyện lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết. Chúng ta đang bước đi trên một con đường tột cùng hung hiểm, chẳng bằng rũ bỏ tạp niệm còn sót lại, cũng rũ bỏ cả những mối quan hệ tình nghĩa không mang lại lợi ích gì, chỉ lợi dụng những thứ cần lợi dụng mà thôi. Nếu lúc nào cũng lo lắng buồn phiền thì tất sẽ lo trước lo sau mà chùn chân sợ hãi, không nên chuyện được".
Câu cuối cùng vừa dứt, giọng điệu của Yến Minh Huyên cũng trở nên nghiêm nghị. Đôi ngươi hắn ta lạnh lẽo, nét mặt nham hiểm độc ác, dù có đang nhìn đứa em gái ruột thịt cũng chẳng dịu dàng được bao.
Công chúa Lâm Ngu rất hiểu anh trai nàng. Hắn ta luôn tỏ vẻ hiền lành nho nhã, nhàn tản thong dong, thực ra lại là kẻ máu lạnh nhất. Nàng biết rõ một điều – nếu nàng gây cản trở cho nghiệp lớn của hắn ta, nhất định hắn ta sẽ bỏ rơi nàng mà không mảy may do dự.
Đột nhiên nàng thấy lòng mình đau đớn khó tả.
Yến Minh Huyên dời mắt, đứng ra trước cửa, chắp hai tay sau lưng. Phía trước là ánh nắng chói chang, phía sau là cái bóng méo mó và đen kịt, hệt như dã tâm ngày một lớn dần mà hắn ta đang giấu kín.
Lâm Ngu nhìn bóng lưng anh mình, môi mấp máy. Chợt nàng hỏi: "Ca ca, huynh bảo muội rũ bỏ những mối quan hệ tình nghĩa không mang lại lợi ích gì. Vậy còn ca ca với Dung Nguyệt thì sao, mối quan hệ giữa hai người là gì? Huynh cũng rũ bỏ được chứ?".
Yến Minh Huyên lập tức quay đầu, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Hắn ta nhìn Lâm Ngu bằng đôi mắt sắc như dao. Lâm Ngu bình tĩnh nhìn lại, nhưng đôi tay nàng đã siết chặt làn váy.
Yến Minh Huyên nói: "Muội biết".
"Ca ca đừng coi nhẹ trực giác của phụ nữ. Từ ngày đầu tiên hai người đến đây, muội đã thấy có gì đó không được bình thường". Những đầu ngón tay của Công chúa Lâm Ngu trắng bệch. "Chính y đã đề xuất kế hoạch sát hại Cù Hồng Triết và vu oan cho Dung Ngọc phải không? Huynh tin y quá rồi. Dung Trắc phi là chị ruột của y, Dung Ngọc lại là em trai của y, đến cả người thân ruột thịt mà y cũng phản bội và hãm hại không chớp mắt, khó có thể đảm bảo mai này...".
"Câm miệng!".
Yến Minh Huyên lạnh giọng ngắt lời nàng, hắn ta không chịu nổi việc người mình yêu bị bôi bác sỉ nhục, dù là em gái hắn ta cũng không được phép làm thế. "Đừng để ta nghe thấy những lời này lần thứ hai".
"Ca ca!".
Lâm Ngu không tin nổi – địa vị của Dung Nguyệt trong lòng anh trai nàng đã lớn đến thế rồi sao? Nàng buồn, nàng giận, suốt mấy ngày nay chỉ có mình nàng âu sầu ảo não, còn người chỉ lo âu yếm với nhân tình là ai? Chẳng phải chính Yến Minh Huyên đấy à?!
"Dù ca ca có trách muội thì muội cũng phải nói! Dạo gần đây cả ngày lẫn đêm muội đều không thể ngon giấc, muội chỉ nghĩ đến một việc, nếu tất cả bại lộ thì phải làm sao bây giờ? Vu Hồng là người thuộc phe Thái tử, lão ta có nhúng tay nghĩa là Thái tử cũng để tâm đến sự việc lần này, còn ca ca, ca ca đã không nghĩ cách đề phòng thì thôi đi, đằng này ca ca lại nghe theo những lời vô căn cứ của Dung Nguyệt. Liệu huynh trưởng luôn thận trọng cảnh giác của muội có hành xử như thế!?".
Công chúa Lâm Ngu gằn giọng, đối diện với ánh mắt sắc bén và lạnh nhạt của Yến Minh Huyên. Hôm nay nàng không trang điểm, khuôn mặt nhợt nhạt hơn thường ngày.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi: đầu tiên là vườn trồng nguyên liệu làm Thần Tiên Túy bị đốt, sau đó lại đến xưởng chế tạo cháy thành tro, sòng bài bị bao vây, mọi thứ nối đuôi nhau lộ diện trước mắt người ngoài. Đương nhiên tổn thất nghiêm trọng nhất của họ là mỏ muối Thanh Hà bị thiêu trụi trong một trận hỏa hoạn lớn, cũng đồng nghĩa với việc kho vàng kho bạc để nuôi quân bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nuôi binh sĩ tốn rất nhiều của cải, số tiền họ kiếm được lúc này không thể sánh được với số tiền đang hao phí.
Quan trọng hơn, chuyện này đã đến tai Vu Hồng. Vu Hồng là con chó săn trong tay Thái tử. Lão và người tiền nhiệm của Tống Tử Khiêm một văn một võ, quyền lực tương đương, đôi bên trấn áp lẫn nhau, đối chọi gay gắt.
Nỗi lo lớn nhất của nàng là có lẽ Tống Tử Khiêm đã có lòng không phục, bắt tay với Vu Hồng.
Nàng biết đến tận bây giờ mình vẫn chưa chiếm được trái tim của Tống Tử Khiêm. Suốt bốn năm nay, ngày nào cũng thế, kẻ chung chăn chung gối với nàng luôn nghĩ cách giết chết nàng.
Còn ca ca nàng thì sao? Vì một tên thư sinh ẻo lả tưởng mình thông minh, cố làm ra vẻ thần bí mà hắn ta đặt tính mạng của tất cả mọi người trên một ván cược đầy nguy hiểm.
Nàng không hiểu bản thân nàng đang kiên trì vì điều gì? Vì điều gì cơ chứ?
Những cảm xúc ngổn ngang chất chồng, nhịp tim nàng nặng nề như tiếng búa tạ, xót xa không gì sánh nổi. Lâm Ngu khịt mũi, mấy hôm nay nàng không thể ngủ ngon, bọng mắt tím xanh, vành mắt đỏ ửng, đôi môi trắng bệch.
Cặp mắt phượng giống hệt với Yến Minh Huyên của Công chúa Lâm Ngu trợn trừng nhìn hắn, nét mặt nàng hung hãn mà cố chấp, lại có cảm giác yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng vỡ tan. Hẳn nhiên nàng đã bị những sự việc liên tiếp xảy ra dồn đến bên bờ vực thẳm.
Yến Minh Huyên im lặng một lúc lâu rồi thở dài, hắn ta xoa đầu Lâm Ngu, gọi nhũ danh của nàng: "Tiểu Dư à, ca ca biết mình có lỗi vì dạo gần đây không để tâm tới muội. Nhưng Dung Nguyệt, đệ ấy... Đệ ấy là người rất quan trọng với ta. Ta thực sự không mù quáng vì tình yêu, mà chính đệ ấy đã chứng tỏ rằng đệ ấy đáng giá để ta tin tưởng. Muội cũng nên tin vào đệ ấy".
Hắn ta lần nữa dịu giọng: "Tiểu Dư, ta biết muội rất đau khổ, nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua thôi. Đợi đến ngày ca ca muội được ngồi lên vị trí ấy, muội sẽ là Trưởng công chúa cao quý nhất, sẽ không còn bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì có thể khiến muội phiền lòng được nữa".
Những lời hứa hẹn của Yến Minh Huyên không hề khiến Lâm Ngu bình tĩnh lại. Nỗi lo trong lòng nàng thậm chí còn nặng nề hơn trước.
Nha môn.
Tống Tử Khiêm ngồi trong thư phòng xử lí các văn kiện. Quá trình điều tra mỏ muối và sòng bài đã bước vào giai đoạn mấu chốt.
Căn cứ theo những gì mà Tiểu Thúy cung cấp và kết quả Vu Hồng thu được khi lục soát sòng bài, lại thêm Thần Tiên Túy, xâu chuỗi tất cả lại với nhau, mọi vị quan của Dương Châu có liên quan tới chuyện này đều lần lượt nổi lên khỏi mặt nước.
Từng người một được ghi vào danh sách, chỉ chờ thời cơ vạch mặt.
Nhưng trước mắt, Tống Tử Khiêm không thể không giải quyết vụ án "mưu sát" này.
Dân chúng xúm xít quanh cổng nha môn, tò mò nghển cổ, vừa đợi Tri châu đại nhân xuất hiện vừa xôn xao bàn tán.
"Mấy hôm nay đúng là càng lúc càng nóng! Nóng như cái lò than!". Một người đàn ông trung niên cởi trần, dùng chiếc áo vá chằng vá đụp lau mồ hôi trên cổ.
"Công nhận đấy, thà cứ mưa như lúc trước còn hơn, ít ra không nóng thế này. Mặt trời chói chang cứ như thể muốn nướng sống tôi vậy!".
"Ối giời ơi, thôi!". Có người chen miệng. "Mãi lũ mới rút, đừng có mà mưa nữa. Đợt lũ này nhiều người chết lắm!".
"Phải đấy, dì tôi sống ở ngoài thành kể lại, trong làng của dì ấy có một xóm nọ bị lũ ập vào giữa đêm, cả xóm đều đang ngủ nên không ai chạy kịp, cuối cùng chết hết!".
"Chết hết còn đỡ, chứ người còn sống cũng đâu vui vẻ gì. Cái hôm lũ rút ấy, mấy huyện có Trường Giang chảy qua toàn những người đi vật vờ xung quanh cả, cha mẹ tìm con, con tìm cha mẹ. Xác chết la liệt trên đất, mặt mũi tróc cả ra vì ngâm nước quá lâu, còn phân biệt được ai với ai nữa chứ? Tôi về nhà mẹ đẻ thăm người thân, cách đó cả mười dặm mà vẫn nghe được tiếng khóc vang trời".
Người vừa nói là một người đàn bà trung niên, mụ nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, không kìm được mà dùng tay áo lau khóe mắt: "Tôi thì ít chữ nghĩa, không biết địa ngục được mô tả trong sách thế nào. Nhưng có lẽ cũng chẳng hơn trần thế này là bao".
Mọi người đều thở dài, gật gù đồng ý.
Chẳng bao lâu sau, lại có người thấp giọng đổi sang đề tài khác: "Nhắc mới nhớ, các ông các bà đã nghe gì chưa? Ngoài thành có bệnh dịch".
"Bệnh gì thế?".
"Đau miệng đau lưỡi, ho khan, cuối cùng thổ ra máu rồi chết".
"Ông đừng có mà nói nhảm!". Mọi người xung quanh nói, dù sao họ ở trong thành cũng đâu nghe ngóng được gì.
"Tôi cũng biết chuyện này, hình như có một làng chết tận mười mấy người rồi thì phải!".
"Im lặng!".
"Thăng đường!".
Hai tiếng hô to cắt ngang câu chuyện, những người dân cùng nhìn về phía công đường.
Trên công đường, "nghi phạm" đang ngồi trên xe lăn, nét mặt lạnh lẽo. Khổ chủ đứng ở phía đối diện nhìn cậu bằng ánh mắt đầy căm hận.
"Cù Hưng Tài!". Tống Tử Khiêm gõ kinh đường mộc. "Hãy thuật lại từ đầu chí cuối mọi oan khuất của ông".
"Vâng thưa đại nhân". Cù lão gia vội dập đầu bái lạy, lão lật mặt rất nhanh, những giọt nước mắt chảy dài. "Đại nhân, con tôi là Cù Hồng Triết đã chết thảm ngay tại nhà đêm qua, nó bị hơn mười con rắn độc cắn chết! Tất cả là do nó đã đắc tội cái tên Dung Ngọc độc ác thâm hiểm này!".
Cù lão gia chỉ tay vào Dung Ngọc. "Trong bữa tiệc ở phủ Công chúa ngày hôm qua, con tôi đã dùng rắn không có độc để trêu y một chút, cuối cùng bị y đánh gần chết, máu me đầy người. Nhưng không ngờ y lại độc ác tới vậy! Y vẫn chưa hả giận nên dùng rắn độc hại con tôi chết thảm để trả thù!".
"Chỉ thương cho con tôi vừa tròn hai mươi hai tuổi, nó đã thi đậu cử nhân, chuẩn bị sang năm lên kinh ứng thí. Đại nhân, con tôi là trụ cột mai sau của Đại Chu này, thế mà nó bị tên tiểu nhân độc ác kia hãm hại! Đại nhân, xin ngài hãy giải oan giúp con tôi bằng cách trừng trị tên hung thủ giết người!".
Cù lão gia ngồi bệt xuống, hai tay đấm đất thùm thụp, khóc đứt ruột đứt hơi.
Ông chủ Cù xưa nay lúc nào cũng cao cao tại thượng, tỏ vẻ ta đây, thế mà giờ lại khóc lóc thê thảm, trông khốn khổ không chịu được. Dân chúng xung quanh nhìn cảnh ấy mà choáng váng, lại tin lời lão thêm đôi chút.
"Không ngờ biểu thiếu gia của nhà họ Dương lại độc ác đến thế, đã đánh đập tàn nhẫn còn dùng rắn độc hại người!".
"Phải đấy, đúng là xấu xa thật!".
"Cù Hồng Triết cũng đâu phải người tốt! Cậu ta chết chưa hết tội!".
"Thôi mấy anh chị đừng nói nữa. Hôm qua tôi nghe tiên sinh kể chuyện ở quán trà bảo rằng vị biểu thiếu gia kia là con trai trưởng trong nhà một ông quan lớn tít tận kinh thành, hồi còn ở đó cậu ta đã làm bao nhiêu chuyện ác, thường hay đánh chết người, nổi danh tàn bạo quái đản, tiếng xấu đồn xa!".
Dương Hoài Diệp và Dương Hoài Cẩn được bà cụ ở nhà phái đến trông chừng Dung Ngọc, nghe thấy những lời bàn tán kia thì liếc mắt sang. Ánh mắt họ lạnh lẽo đến mức kẻ vừa lên tiếng không còn dám hó hé thêm một câu nào nữa.
"Im lặng!". Tống Tử Khiêm lạnh giọng quở trách. "Cù Hưng Tài, ông hãy nói chuyện cho tử tế. Công đường há phải nơi để ông khóc lóc om sòm như chốn đầu đường xó chợ?".
Cù lão gia run rẩy, cuống quýt quỳ xuống.
Tống Tử Khiêm lại nhìn Dung Ngọc: "Dung Ngọc, cậu có lời gì để nói về đơn kiện của Cù Hưng Tài hay không?".
Dung Ngọc ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên phần tay vịn xe lăn, nét mặt bình thản: "Thảo dân chỉ muốn nói một điều. Nếu muốn định tội thảo dân thì xin hãy trình chứng cứ lên quan đi đã".