Tống Tử Khiêm cũng phải xem xét bằng chứng rồi mới được phép bắt giữ thủ phạm. Y phất tay, trợ tá đứng một bên bèn nâng khay chứng cứ bước đến chỗ Dung Ngọc.
"Dung Ngọc, cậu có nhận ra vật này hay không?". Tống Tử Khiêm hỏi.
Dung Ngọc cụp mắt, trên khay là một chiếc trâm gỗ, trông khá quen, nhưng cậu không nhớ mình đã nhìn thấy nó ở nơi nào.
Tống Tử Khiêm nhìn cậu: "Không nhớ ra à? Thế thì bổn quan sẽ giúp cậu. Dẫn kẻ ấy vào đây!".
Y vừa dứt lời, hai nha dịch đã áp giải một người bước đến. Dung Ngọc nhìn sang, đồng tử khẽ co lại: "Mặc Thư".
Vừa thấy Dung Ngọc, Mặc Thư đã kích động nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới. Nó xác nhận cậu bình an rồi mới mở miệng: "Công tử không sao thì em yên tâm rồi".
Dung Ngọc nhìn búi tóc đã xổ tung và bộ quần áo xộc xệch trên người nó, gương mặt bình thản cuối cùng cũng biến sắc. Cậu cau mày, lạnh giọng hỏi Tống Tử Khiêm: "Đại nhân đã tra tấn người hầu của ta?".
"Vẫn chưa, ta chỉ thẩm vấn theo cách thông thường". Tống Tử Khiêm hờ hững đáp. Chỉ có quan xấu quan ác mới để thuộc hạ tự ý lạm dụng tư hình, còn y đã tuyên bố thẳng với các nha dịch trong nha môn từ ngày đầu tiên nhậm chức rằng không được phép tra tấn nghi phạm để tránh trường hợp định tội sai.
Mặc Thư bị nha dịch ghì chặt xuống đất nhưng vẫn trấn an Dung Ngọc: "Ca nhi cứ yên tâm, em không sao, chưa bị đánh đòn!".
Nét mặt của Dung Ngọc chẳng hề dịu xuống. Cậu nhìn cây trâm gỗ kia, dường như ý thức được điều gì, đôi đồng tử sẫm lại.
Quả nhiên Tống Tử Khiêm cất lời ngay sau đó: "Mặc Thư, ngươi có nhận ra cây trâm này hay không?".
Mặc Thư đã bị thẩm vấn một lần, dĩ nhiên nó hiểu những gì Tống Tử Khiêm muốn nói. Nó đáp thẳng: "Tiểu nhân đã trả lời đại nhân một lần, cây trâm này thuộc về tiểu nhân, thế nhưng tiểu nhân đã làm mất nó từ ba ngày trước".
Nó dứt lời, Cù lão gia lập tức hô to: "Mi nói láo! Nếu cây trâm đã mất thì sao nó có thể xuất hiện trong phòng con trai ta? Rõ ràng chính mi đã thả rắn độc vào phòng con ta, khi chạy trốn thì hoảng hốt làm rơi cây trâm này!".
Mặc Thư cũng không chịu yếu thế, nó lập tức mỉa mai: "Ông chủ Cù nói cứ như thể ông đã tận mắt chứng kiến vậy. Nếu tôi có võ nghệ cao cường đến mức dám nghênh ngang xông vào nhà họ Cù để hại người, sau đó bình yên vô sự thoát ra, thì tôi giờ này đã thành Đại tướng quân chứ việc gì phải ở đây làm nô tài hầu người khác?".
"Mi! Mi, mi...". Cù lão gia cứng họng, lão giận đến nỗi râu tóc trợn ngược lên, chẳng thể làm gì hơn là trỏ vào Mặc Thư rồi lắp ba lắp bắp. Mãi sau lão mới nói: "Dù mi có biện hộ thế nào cũng vô dụng thôi, cây trâm là của mi, sao mi có thể chống chế được!".
Mặc Thư lớn tiếng: "Tôi không phủ nhận cây trâm là của tôi, nhưng tôi đã làm mất nó! Nhất định có người đã trộm cây trâm để vu oan giá họa cho tôi!".
Cù lão gia vừa định nói thêm đã bị tiếng gõ kinh đường mộc của Tống Tử Khiêm ngắt lời. "Im lặng! Công đường là nơi để các người gây gổ hay sao?!".
Cù lão gia ngượng ngùng ngậm miệng, Mặc Thư vẫn cứng đầu cứng cổ, nét mặt quật cường.
Tống Tử Khiêm hỏi: "Mặc Thư, ngươi nói có kẻ khác đã trộm mất cây trâm của ngươi từ ba ngày trước. Chẳng lẽ kẻ trộm đã tiên đoán được rằng công tử nhà ngươi và Cù Hồng Triết sẽ nảy sinh mâu thuẫn nên mới trộm cây trâm để tiện bề vu oan giá họa?".
Không hổ là người đứng đầu một châu, ánh mắt của Tống Tử Khiêm rất sắc, ngôn từ cũng rất sắc. Chỉ trong thoáng chốc mà y đã tìm được lỗ hổng trong lời nói của Mặc Thư để nghiêm nghị chất vấn.
Mặc Thư cứng họng, nó biết lời mình nói là vô lí, cũng chẳng rõ nên phản bác thế nào. "Tiểu nhân thực sự đã làm mất cây trâm từ ba ngày trước, lại càng chưa bao giờ đến phủ nhà họ Cù để giết người, tiểu nhân đâu có bản lĩnh đến vậy!".
"Không ai có thể làm chứng cho ngươi sao?". Tống Tử Khiêm lại hỏi.
Mặc Thư há miệng, quay sang nhìn Dung Ngọc: "Hôm qua tiểu nhân đã gác đêm cho công tử, chưa từng rời xa công tử nửa bước".
Dung Ngọc cau mày, không lên tiếng. Cậu biết lời của bản thân không có tác dụng trong tình hình hiện tại, có nói cũng chẳng ai tin.
Quả nhiên...
"Không tính!". Cù lão gia nổi giận. "Chủ tớ các ngươi cùng một giuộc, dĩ nhiên y sẽ không nói thật!".
Tống Tử Khiêm cũng phán: "Dung Ngọc là nghi phạm, lời của cậu ta không thể làm chứng cho ngươi".
Mặc Thư nuốt nước bọt, cẩn thận suy nghĩ rồi bình tĩnh nói: "Đại nhân có thể hỏi ông Lý gác cổng, ông ấy có thể chứng minh suốt đêm qua tiểu nhân không ra ngoài".
"Không được!". Cù lão gia lại tức điên lên, lớn giọng bác bỏ. "Đều là người của phủ họ Dương, chắc chắn chúng cũng thông đồng với nhau, ai mà tin được cơ chứ!".
"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được! Chẳng lẽ chỉ có những người mà ông chủ Cù đích thân tìm đến mới đáng tin?!".
Mặc Thư bị vu oan đã đủ bực lắm rồi, đằng này lại thêm bị Cù lão gia bác bỏ ba lần bảy lượt, nó giận đến mức trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ. Nó trợn đôi mắt đỏ vằn, trông như có thể xông vào choảng nhau với Cù lão gia ngay lập tức.
"Không tin được thì ta nói là không tin được, ngươi cứ hỏi đại nhân mà xem!". Cù lão gia quay đầu nhìn Tống Tử Khiêm đang ngồi trên công đường, nét mặt cung kính, thầm mong Tri châu đại nhân sẽ cho lão chỗ dựa.
Tống Tử Khiêm lại chẳng thèm nhìn Cù lão gia, chỉ cụp mắt nghĩ ngợi chốc lát rồi gõ kinh đường mộc xuống bàn: "Người đâu, đưa nhân chứng ở phủ họ Dương vào đây!".
Cù lão gia đảo mắt, lão hô to: "Tôi cũng muốn mời nhân chứng thưa đại nhân, tôi cũng có nhân chứng!".
Tống Tử Khiêm nhìn lão, trước đó Cù Hưng Tài chưa từng nhắc đến nhân chứng nào. Y lại nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Trong lúc đợi nhân chứng đến, dân chúng đã vây kín nha môn, tiếng bàn tán xôn xao không ngừng vọng tới, đại đa số mọi người đều chỉ trích Dung Ngọc và tin chắc rằng cậu chính là hung thủ.
Chẳng biết vì sao mà mấy hôm nay các tiên sinh kể chuyện trong quán trà đều nói về một chủ đề chung là những "chiến tích vĩ đại" của Dung Ngọc thời còn ở kinh đô. Kinh đô cách Dương Châu ngàn dặm, vậy mà danh hiệu độc ác vẫn bám theo cậu một lần nữa.
Sắc mặt của Dương Hoài Diệp và Dương Hoài Cẩn đứng giữa biển người lại càng thêm xám xịt, nhất là Dương Hoài Cẩn, chàng không giỏi che giấu cảm xúc, gương mặt đã đen sì.
Dương Hoài Diệp nhéo nhẹ vào cổ tay chàng để trấn an, bỗng y trông thấy một bóng dáng quen thuộc giữa đoàn người đông đúc.
"Dung Nguyệt". Dương Hoài Diệp nheo mắt, đôi môi mỏng khẽ mím, vô thức thốt ra hai chữ này.
Dương Hoài Cẩn cũng nhìn sang. Kẻ kia vận quần áo màu lục nhạt, gương mặt tuấn tú, gợi cảm giác mát mẻ giữa nắng hè chói lọi, khiến tất cả mọi người xung quanh phải ngoái nhìn.
Hẳn Dung Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt của hai anh em nhà họ Dương, y khẽ nghiêng đầu, bên môi là nụ cười hờ hững nhã nhặn, nhưng với Dương Hoài Diệp thì đó là khiêu khích.
Dường như y muốn nói – chẳng phải các ngươi rất thương Dung Ngọc ư? Để xem lần này các ngươi sẽ bảo vệ Dung Ngọc thế nào?
Hai mắt Dương Hoài Diệp sầm xuống, nhưng trong lòng bình tĩnh đến lạ. Dung Nguyệt đắc ý thế kia, chẳng khác nào y đang thừa nhận mình có liên quan đến sự việc lần này. Nếu Dung Ngọc thực sự bị oan thì chắc chắn họ sẽ tìm ra chứng cứ. Điều quan trọng nhất là không được hoảng.
Dương Hoài Diệp nhẹ giọng nói với Dương Hoài Cẩn: "Nhị ca, huynh hãy về hỏi xem dạo gần đây có những ai ra vào trong viện của biểu đệ".
Thời điểm Mặc Thư đánh mất cây trâm cài tóc quá trùng hợp, cứ như thể kẻ địch đã tính sẵn âm mưu. Chỉ cần tìm ra danh tính của kẻ đã trộm cây trâm là có thể hiểu rõ ngọn ngành, bắt thóp kẻ giật dây, rửa oan cho Dung Ngọc.
Dương Hoài Cẩn gật đầu, chàng liếc Dung Nguyệt một cái rồi lạnh mặt bỏ đi.
Dương Hoài Diệp lại nhìn về phía Dung Ngọc.
Dù xung quanh có ồn ào đến đâu thì Dung Ngọc vẫn ngồi im lặng, sống lưng thẳng tắp, nhẹ nhàng vuốt ve noãn ngọc khảm trên tay vịn xe lăn.
Cậu cụp mắt nhìn "bằng chứng" – cây trâm thuộc về Mặc Thư.
Cây trâm này có kiểu dáng rất bình thường, chẳng khác gì những cây trâm gỗ được bán đầy trong các hàng quán: mặt ngoài được quét một lớp dầu trẩu để chống mối mọt, trên đầu trâm có khắc hoa văn đơn giản.
Nhưng quan sát kĩ, cậu trông thấy một đốm trắng rất nhỏ ở mũi trâm.
"Đại nhân, thảo dân cầm cây trâm này lên xem thử được chứ?". Dung Ngọc hỏi.
Tống Tử Khiêm nhìn cậu: "Được thôi".
Dung Ngọc bèn lấy khăn tay ra từ trong ngực áo, dùng nó làm vải lót để cầm cây trâm lên. Đốm trắng nhỏ kia thực sự rất mờ, cậu giơ tay, soi nó dưới ánh mặt trời mà nhìn thật kĩ.
Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi cử chỉ bất thường ấy của Dung Ngọc, Cù lão gia khịt mũi, tỏ vẻ coi khinh: "Giả vờ giả vịt".
Dung Ngọc không để tâm đến lời lão nói, cậu phát hiện đốm trắng nhỏ ấy gồ lên như thể được tạo thành từ chất gì đó đọng lại, bèn đưa lên mũi ngửi, tiếp đó ngẫm nghĩ đôi giây rồi cau mày, chút bực bội thoáng hiện lên trong mắt.
Nguyên chủ và chính bản thân cậu đều có chung một đặc điểm là khứu giác vô cùng nhạy bén. Nguyên chủ liên tục cho người đốt hương và xông quần áo cũng là để xua tan mùi thuốc Đông y đắng ngắt.
Cậu vừa ngửi đã biết ngay thứ kia chính là sáp nến, mùi rất hôi, thuộc loại có chất lượng cực kì thấp.
Thấy Dung Ngọc dường như đã phát hiện điều gì, Tống Tử Khiêm bèn dò hỏi: "Cậu có nhận ra điều gì hay chăng?".
Dung Ngọc chậm rãi đặt cây trâm xuống, lại gấp khăn để sang bên cạnh, cuối cùng mới thong thả đáp: "Đại nhân, thảo dân xin được hỏi ông chủ Cù vài câu".
Tống Tử Khiêm đồng ý: "Cứ hỏi".
Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn Cù lão gia, trông còn ung dung bình thản hơn ban nãy. Cậu ngả lưng tựa vào xe lăn, hỏi thật chậm: "Ông chủ Cù đã tìm được cây trâm này ở nơi nào thế?".
"Dĩ nhiên là ta nhặt được trong phòng con ta". Cù lão gia đáp, lão còn cố ý nhấn mạnh để tăng thêm tính xác thực trong lời mình nói. "Chính tay ta nhặt được!".
Dung Ngọc cau mày: "Nếu ông chủ Cù tự tay nhặt được thì chắc ông đã bảo quản nó rất kĩ, không để bất kì ai khác chạm vào, phải không?".
Giọng điệu chất vấn của cậu khiến Cù lão gia khó chịu vô cùng. Lão cho rằng cậu muốn tìm sơ hở để thoát tội, bèn giận dữ nói chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên! Ta đã gói kín nó ngay sau khi tìm được, luôn mang theo bên mình, trừ ta ra không một ai được phép chạm vào nó!".
Lão lại thêm thắt vài chi tiết nhỏ để tăng tính xác thực.
Nghe xong những lời ấy, Dung Ngọc lại càng ung dung, thậm chí bên môi cậu còn nở một nụ cười kín đáo không ai phát hiện được.
Những ngón tay trắng nõn nà gõ nhẹ lên noãn ngọc khảm trên tay vịn gỗ. Chủ nhân của chúng nói với Tống Tử Khiêm: "Đại nhân, thảo dân cho rằng có người cố ý đặt cây trâm này tại hiện trường vụ án".
Cậu vừa dứt lời, xung quanh đã dậy lên những tiếng xôn xao. Cù lão gia không kìm được mà quát to: "Không thể nào! Ngươi đừng có bịa chuyện!".
Tống Tử Khiêm lại gõ bàn để ra lệnh cho tất cả yên tĩnh, y nhìn Dung Ngọc, nét mặt tuồng như đang nghiền ngẫm điều gì: "Cậu có chứng cứ không?".
Dung Ngọc giơ tay chỉ vào đầu trâm, ngón tay mịn màng chạm nhẹ vào đó, khiến cây trâm rẻ tiền thô kệch trở nên đặc biệt và khác thường.
"Trên cây trâm này có sáp nến". Cậu nói. "Đại nhân có thể tìm người xác nhận".
Tống Tử Khiêm kinh ngạc, lập tức cho mời người am hiểu về lĩnh vực này vào. Một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện, run rẩy dùng que gỗ vót nhọn khảy nhẹ giọt sáp nến, nghiền nát vụn sáp bằng ngón tay rồi cẩn thận ngửi ngửi.
Một lúc lâu sau, ông ta gật đầu với Tống Tử Khiêm: "Bẩm đại nhân, đây đúng thực là sáp nến".
Mặc Thư trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn Dung Ngọc. Nó biết nhất định công tử sẽ tìm ra cách mà.
Nhưng Cù lão gia không hiểu, những người khác cũng không hiểu, dù có là sáp nến thì sao? Mặc Thư cũng chỉ là một tên hầu, rất có thể sáp nến đã dính vào cây trâm trong lúc cậu làm việc, phát hiện này chứng minh được gì cơ chứ?
Tống Tử Khiêm cau mày nghĩ ngợi.
Đối diện với những ánh mắt tò mò xung quanh, Dung Ngọc khẽ cắn môi, chút tự phụ hiện lên trên gương mặt tinh xảo: "Đại nhân, đến người hầu trong phủ còn không dùng loại nến chất lượng thấp thế này nữa là viện của tiểu nhân".
Mặc Thư bình tĩnh bổ sung: "Công tử nhà tôi rất mẫn cảm với mùi hương, trong phòng công tử chỉ đốt nến thơm đặc chế được mang theo từ kinh thành, mỗi cây năm lượng bạc, những loại nến rẻ tiền không thể sánh bằng được đâu".
Hai chủ tớ khiến mọi người chết lặng, Cù lão gia há hốc miệng, không thốt nổi chữ nào.
Lão nói chính tay mình đã nhặt được cây trâm rồi bọc kín nó lại, giờ mà bịa chuyện thêm thì chắc chắn không ai tin tưởng.
Nhãn cầu của lão trợn trừng như sắp rơi khỏi tròng mắt – thì ra câu hỏi vừa rồi của Dung Ngọc không phải để thử, mà là để chặt đứt đường lui của lão. Thằng ranh con nham hiểm xảo quyệt này!
Tống Tử Khiêm cũng mở to mắt, y thực sự ngạc nhiên, cũng ý thức được một điều – nếu sáp nến không dính vào cây trâm trong viện của Dung Ngọc thì chỉ có thể là do kẻ trộm trâm đã để lộ sơ hở.
Dương Hoài Diệp đứng giữa đám đông nghe được từng lời từng chữ, cũng rất ngạc nhiên. Chợt một bóng đen dần dần hiện ra trong kí ức.
Trong lúc dân chúng xung quanh đang tặc lưỡi trước lối sống xa hoa của Dung Ngọc, các nha dịch lần lượt đưa nhân chứng của hai phe tới.
Phía Dung Ngọc là ông Lý gác cổng phủ họ Dương, phía Cù lão gia là một người đàn ông trung niên gầy gò.
Dương Hoài Diệp nhìn kẻ kia, mở to hai mắt, bóng đen trong đầu hoàn toàn trùng khớp với gã.