Van của lọ thủy tinh chứa dung dịch axit mạnh bị mở ra.
Dòng nước trong suốt rơi thẳng đứng xuống dưới tầm mắt của nhiều người. Lâm Chi Chi nằm ngửa trên mặt đất, trên mặt lộ ra cực kỳ sợ hãi, chăm chú nhìn chằm chằm cái ống mảnh mai treo trước mắt, đồng tử run rẩy theo đường đi của chất lỏng chậm rãi di chuyển chảy xuống. Cô bất lực nhìn chất lỏng trong suốt mà Hình Việt đã miêu tả, đủ để khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, dòng chất lỏng đã rơi vào miệng cô.
Hoài Giảo sợ hãi đến toàn thân run lên, ngón tay lạnh buốt.
Âm thanh hít thở phập phồng rất lớn, giống như một chiếc ghế gỗ bị kéo lên kéo xuống, xen lẫn với tiếng thét bất lực mà không thể phát ra.
Lúc đầu cô còn có thể phát ra âm thanh mơ hồ nghèn nghẹt, nhưng Hoài Giảo không khống chế được, sắc mặt tái nhợt bịt tai lại. Cậu không biết phải làm sao, cho dù chỉ là trò chơi thì đây cũng là lần đầu tiên cậu đối mặt với cái chết một cách chân thực đến thế.
Quay mặt sang một bên nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy thân thể Lâm Chi Chi đang co giật, móng tay giật giật, cào xước thảm.
Hoài Giảo nhắm chặt mắt lại, cậu chưa bao giờ sợ hãi như vậy, thậm chí ngay cả khi ở lầu ba bị thứ gì đó chạm vào cũng chưa hoảng sợ như bây giờ.
Lúc này, thực thể đó dường như dễ dàng được chấp nhận hơn so với cảnh chết chóc của người thật trước mặt.
Bản edit thuộc về Cresent Munn.
Những âm thanh giãy giụa và tiếng kêu mơ hồ dần dần lắng xuống.
Khi đại sảnh yên tĩnh trở lại, Hoài Giảo nhắm chặt mắt lại, hồi lâu không dám mở ra.
Không biết qua bao lâu, cậu tựa hồ nghe được mơ hồ thanh âm của một người đàn ông cùng đồ vật bị kéo lê, cọ xát, cậu từ từ mở mắt, quay đầu lại, liền nhìn thấy chủ nhân căn nhà gỗ kỳ quái đang nâng ghế ngồi phía dưới Lâm Chí Chi, người đàn ông dùng cả hai tay nắm lấy lưng ghế, kéo ra ngoài, như thể đang định phi tang thi thể.
Hình Việt nhìn hắn, nói: "Dọn dẹp đi."
Người đàn ông cúi đầu đáp lại, người phụ nữ tóc dài còn sống hai phút trước giờ đang nằm bất động trên ghế, đã tắt thở, dòng máu đặc chảy dọc theo chân ghế dưới người cô, để lại dấu vết trên sàn nhà, khi bị kéo đi để lại vết máu trên thảm.
Người đàn ông xử lý thật thô lỗ, thậm chí còn vô tình đụng phải Trác Dật khi kéo xác qua lò sưởi.
Sắc mặt Trác Dật cũng có chút tái nhợt, cau mày, lộ ra vẻ mặt có chút chán ghét.
Cánh cổng biệt thự đã đóng chặt sau khi người đàn ông ở căn nhà gỗ rời đi.
Bên ngoài nhà tối quá không nhìn rõ được gì, lửa kêu lách tách và xen kẽ với âm thanh của con lắc đồng hồ treo trên tường.
Lúc này, trong đại sảnh rộng lớn của biệt thự chỉ còn lại Hình Việt, Lục Văn, Trác Dật và Hoài Giảo.
Tấm thảm vẫn còn dính máu đen, dụng cụ sửa ống nước bị vứt bừa bãi sang một bên. Trong bầu không khí này, Hình Việt bình tĩnh nói với bọn họ như không có chuyện gì xảy ra: "Các người có muốn tiếp tục trò chơi không?"
Mấy người trầm mặc, một lúc lâu sau, Lục Văn Tài khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc mày muốn thế nào?"
Trong giọng điệu của y vô thức lộ ra sự mệt mỏi "Bởi vì tai nạn ngoài ý muốn, nhất định phải thủ tiêu sạch bọn này sao?"
Hình Việt nghe thấy những lời đó cười khẩy: "Tao còn chưa nói rõ suy nghĩ của tao với mày sao?"
"Sự thật về cái chết của Thẩm Thừa Ngộ đâu chỉ đơn giản như vậy."
Lúc này Trác Dật đột nhiên nói: "Chỉ cần biết chân tướng, mày sẽ thả bọn tao đi sao?"
"Có thể." Một câu trả lời mơ hồ.
Trác Dật mím môi.
Đứa nào reup sủa gâu gâu.
Khi mấy người lại im lặng, Hình Việt mới nói: "Các người cho rằng có thể chôn vùi sự thật mãi mãi được sao? Lâm Chi Chi chẳng phải người tốt đẹp cho cam, nhưng ít nhất cô ta cũng hiểu rằng giấu tao sẽ không có kết quả tốt."
"Cô ta hẳn không dám nói dối về thuốc ngủ và ly sữa. Nhưng cô ta cũng chẳng thành thật lắm, chắc cô ta không ngờ tao đã đoán được ai bỏ thuốc ngủ vào sữa."
Hoài Giảo gật đầu một cái.
Hình Việt đứng cách đó không xa, nhìn cậu: "Ngay cả tao cũng có thể hiểu được Hoài Giảo, em ấy chỉ là bị khờ mà thôi." Người đàn ông nói lời này vẻ mặt lạnh lùng, giống như không phải đang nói về cậu.
"Dễ bị lừa, dễ tin người, nhưng không xấu xa."
Bốn năm trước, sau khi chơi trò chơi, Hoài Giảo – tuy là bạn trai trên danh nghĩa nhưng lại bị Thẩm Thừa Ngộ đối xử lạnh lùng, vậy nên nửa đêm cậu đã chuẩn bị sữa cho Thẩm Thừa Ngộ, chỉ vì sợ bị người yêu mình ghét bỏ, không yêu mình. Khi cậu đang do dự, tình cờ lại gặp Lâm Chi Chi và Tần Lệ cũng đang đi đến nhà bếp.
"Hai người họ, vừa lừa gạt Hoài Giảo nói sẽ giúp cậu ấy hòa giải với Thẩm Thừa Ngộ, vừa ở trước mặt Thẩm Thừa Ngộ nói dối để khiến anh ta cảm thấy tội lỗi mà chịu uống ly sữa bò đó.
Khi Hình Việt thuật lại sự việc này, hắn thậm chí còn có thể suy ra từng chi tiết một.
Hoài Giảo cảm thấy kỳ lạ, Hình Việt nói chuyện quá cẩn thận, giống như chính mắt hắn nhìn thấy vậy.
"Vậy tại sao mày nghĩ họ nên chết?"
Im lặng mấy chục giây, Trác Dật mới hỏi: "Làm sao mày lại biết? Chuyện nội tình rõ ràng chi tiết như vậy. Bốn năm trước rõ ràng mày không có mặt ở hiện trường, vậy tại sao mày lại biết những chuyện này?"
Trác Dật nhìn thẳng vào Hình Việt, thẳng thừng nói: "Hay là mày chỉ đơn giản kết án mọi người bằng cách dựa vào suy đoán?"
"Hả?" Hình Việt kinh ngạc thốt ra một âm tiết ngắn.
Hắn vẻ mặt kỳ quái, lúc Trác Dật cau mày, đột nhiên nói: "Vậy là Hoài Giảo chưa kể hết cho mày nghe sao?"
Ba người sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó, Trác Dật và Lục Văn đồng thời quay đầu nhìn Hoài Giảo
Hoài Giảo bối rối trước ánh mắt không rõ ràng của họ, cậu vội vàng giải thích với khuôn mặt tái nhợt: "Không, tôi không biết gì cả."
Trác Dật biết Hoài Giảo đang khẩn trương, chỉ liếc hắn một cái, sau đó cau mày nói với Hình Việt: "Có chuyện gì thì cứ nói toẹt mẹ đi. Chỉ còn lại ba người bọn tao thôi, không cần phải lòng vòng tạo ra mâu thuẫn."
"À, vậy là do tao hiểu lầm, tao cứ tưởng em ấy đã kể mày nghe chuyện cái gương thì cũng kể chuyện em ấy gặp Thẩm Thừa Ngộ chứ."
Sắc mặt Trác Dật và Lục Văn đồng thời thay đổi: "Mày nói gì?"
"Tại sao tối qua lại đụng phải Thẩm Thừa Ngộ?"
Lục Văn đương nhiên biết về tấm gương này, hắn đã tận mắt nhìn thấy, nhưng câu cuối cùng có liên quan đến Thẩm Thừa Ngộ, hắn lại nghe không hiểu. Trác Dật kỳ thực nghe được Hoài Giảo kể, đêm đầu tiên cậu lên gác mái đã vướng phải chuyện kỳ lạ, Trác Dật đã quên mất lúc đó mình trả lời như thế nào, tuy hắn muốn tin Hoài Giảo nhưng lại không thể tin được, chuyện khó tin như vậy.
Làm sao có thể, một người đã chết bốn năm rồi.
Vẻ mặt Trác Dật rõ ràng, khiến Hình Việt tựa hồ đoán được điều gì đó, Hình Việt nhướng mày, lộ ra nụ cười có chút tà ác, hỏi hắn: "Hoài Giảo nói với mày, nhưng mày không tin?"
"Đáng thương thế."
"Tao có thể tưởng tượng ra cảnh em ấy thổ lộ với mày. Em ấy có khóc khi mày không tin câu chuyện ấy không? Em ấy bị chọc cho khóc à?" Hình Việt hỏi Trác Dật với vẻ mặt tò mò.
Quai hàm Trác Dật trong giây lát cứng lại.
"Tụi mày đang nói cái gì vậy..." Lục Văn ở một bên ngơ ngác không hiểu gì cắt ngang.
"Tụi mày không tò mò tại sao tao biết nhiều về chuyện xảy ra bốn năm trước sao?"
Hình Việt thẳng thắn nói: "Thẩm Thừa Ngộ nói cho tao biết đấy."
"Mày bị điên rồi à?"
"Điên hay không, sau này tụi mày sẽ biết." Hình Việt lạnh lùng nói.
"Hay là bọn mày không tin Hoài Giảo? Trác Dật trước đó không phải đã hỏi tao vì sao đêm đầu tiên trong trò chơi tao lại phải ép Hoài Giảo lên tầng ba sao?"
"Tao đã nói là vì Thẩm Thừa Ngộ muốn gặp em ấy, nhưng tụi mày dường như không ai thèm tin." Lúc đó Hình Việt đã trả lời rằng vì "người yêu cũ" muốn gặp mặt Hoài Giảo, nhưng bây giờ hắn lại chán ghét cụm "người yêu cũ" đó một cách không thể giải thích được, nên hắn đổi thành Thẩm Thừa Ngộ đòi gặp mặt.
"Hoài Giảo hiểu rõ hơn tụi mày. Dù sao đêm đầu tiên em ấy trở lại đây đã gặp Thẩm Thừa Ngộ."
Còn bị khi dễ hai lần.
Hình Việt nghĩ tới điểm này có chút không thoải mái, hắn đổi chủ đề, nhanh chóng lướt qua cốt truyện, sau đó nói: "Tao biết hết thảy chi tiết trò chơi các người chơi ở đây bốn năm trước, ví dụ như câu hỏi đầu tiên vào đêm đó Là hỏi Lục Văn có người hắn thích ở đây không, lúc đó hắn trả lời không có, mà phần thách cuối cùng là Hoài Giảo bảo Thẩm Thừa Ngộ lên lầu ba."
"Vậy tại sao tao lại biết những chuyện này?"
"Đương nhiên có người nói rõ ràng cho tao."
Chiếc đèn chùm khổng lồ mang phong cách retro và hoa văn phức tạp trên trần đại sảnh tự động đung đưa trong giây lát không có gió trong không gian kín gió của biệt thự.
Mặt dây chuyền pha lê trên đèn va chạm phát ra âm thanh " leng keng" rõ ràng, tuy nhiên, ngoại trừ tăng thêm chút u ám cho bầu không khí trong đại sảnh, âm thanh này không khiến mọi người thấy khá hơn.
Ánh sáng ấm áp màu vàng dường như đã mờ đi một chút.
https://bumblebeehm.wordpress.com/
"Các người tin không? Thẩm Thừa Ngộ vẫn luôn ở chỗ này." Hình Việt vốn đã lạnh lùng thanh âm bây giờ càng thêm quỷ dị.
"Hắn vẫn luôn theo dõi các người, nhìn tên sát nhân bốn năm trước vừa nói vừa cười, thiêu chết hắn không thể siêu thoát, vẫn bị giam ở đây suốt thời gian qua."
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo xuyên thấu xương tủy từng chút một như toả ra từ những góc tối nơi ánh đèn hành lang không thể chiếu tới.
Hình Nguyệt lời nói không có chút ấm áp, tấm thảm hắn đang ngồi tựa như bị đóng băng, khiến các khớp xương của Hoài Giảo cứng đờ.
Ngọn lửa trong lò sưởi cũng không thể xua tan hơi lạnh ở đây.
Hoài Giảo hai tay hơi run, cậu không tự chủ được muốn đứng dậy, động tác của cậu đã thu hút sự chú ý của Hình Việt cách đó không xa, người này nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Lạnh sao?"
Hoài Giảo gật đầu, rồi lại hoảng sợ lắc đầu.
Nhiệt độ xung quanh thay đổi rõ ràng, khiến Trác Dật và Lục Văn vốn không tin vào ma quỷ cũng cảm thấy có chút rùng mình.
Đặc biệt là những gì Hình Việt vừa nói.
Hắn nói rằng Thẩm Thừa Ngộ vẫn luôn ở đây.
"Hiện tại các người tin rồi sao?" Hình Việt lại hỏi.
"Mày, mẹ kiếp, ở đây đừng giở trò đồi bại. Thẩm Thừa Ngộ đã chết bốn năm rồi, mày cho rằng bọn tao bị ngu sao? Nghe mày ở chỗ này hù dọa người!" Lục Văn nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói.
"Nếu hắn có thật, vậy tại sao không nói cho mày biết hung thủ đã giết hắn? Tại sao mày lại phải tốn nhiều thời gian như vậy lên kế hoạch cẩn thận trò chơi này, ép chúng ta nói ra sự thật!"
"Ha." Hình Việt cười lạnh.
Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Mày có dám cùng tao lên tầng ba nhìn xem không?"
"Đi tới nơi Thẩm Thừa Ngộ bị thiêu chết, hỏi hắn là ai đã giết hắn."
"Mày có dám không?" Những lời bức bách kết thúc trong sự im lặng của Lục Văn.
Hình Việt nói: "Hắn hiện tại đang ở tầng ba, thực tế trong phim kinh dị, thật sự đến một thời điểm nhất định mới có thể ra ngoài."
"Nhưng mày có thể đi vào tìm hắn." Hình Việt nghiêm mặt nói.
Nói xong, anh ta thực sự đi về phía Lục Văn vài bước.
Con dao săn từng bị ném đi đâu đó bỗng nhiên xuất hiện trong tay Hình Việt, trước đó hắn ta đã dùng con dao này chém vào bắp chân của Lục Văn, vết thương vẫn chưa lành.
Đến mức lúc Hình Việt ôm nó đi đến trước mặt Lục Văn, người bình tĩnh như Lục Văn cũng không khỏi cứng người, trên trán toát ra chút mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, y cố gắng bình tĩnh lại: "Tại sao, mày muốn giết ai đó để bịt miệng phải không?"
https://bumblebeehm.wordpress.com/ Hoài Giảo cảm thấy lúc này mình nên làm gì đó, nhưng thực lực của cậu kém xa Hình Việt, hơn nữa hắn còn cầm một con dao săn, Hoài Giảo chỉ có thể run rẩy gọi tên hắn.
Hình Việt khựng lại một chút.
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi kiếm lóe lên, sợi dây trói thân người Lục Văn đột nhiên bị đứt.
"Không đến lượt tao giết người. Chẳng phải tao đã nói với ngươi rồi sao, tao dẫn mày lên tầng ba nhìn xem." Vừa nói hắn vừa động hai lần, sợi dây ở chân rơi xuống đất.
Lục Văn sửng sốt một chút, sau đó nóng lòng muốn đứng dậy, vừa muốn đứng dậy, bắp chân lại cảm thấy đau nhức, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống.
Vết thương sâu trên chân của người đàn ông vẫn chưa được chữa trị, da và thịt từ vết mổ đã bị đẩy ra ngoài, hiện đang rỉ ra một ít máu.
Đôi môi tái nhợt của Lục Văn khiến hắn khó đứng dậy, thấy Hoài Giảo đau lòng, tiến lại gần, đi được hai bước liền muốn đỡ hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào Lục Văn, cậu vừa đưa tay ra, Hình Việt trông rất tàn ác đã chặn cậu lại.
Hình Việt nắm cổ tay kéo cậu lại.
Trong lúc Hoài Giảo cau mày, người đàn ông này lại nhéo mặt cậu, Hình Việt có vẻ rất thích động tác dùng một tay nhéo mặt này, nói: "Ai cho em di chuyển."
Hoài Giảo lắc đầu muốn thoát khỏi hắn, nhưng Hình Việt càng siết chặt hơn: "Đừng chạm vào hắn, nghe chưa?" Người đàn ông cau mày cảnh cáo.
"Ưm—" Hoài Giảo vùng vẫy nhưng vẫn gật đầu đảm bảo.
Hình Việt cười mỉm, hắn nhéo mặt cậu cái nữa trước khi buông ra.
Hoài Giảo đứng ở nơi đó không dám cử động, cậu nhìn Hình Việt đang xoay người đi về phía Trác Dật.
"Gãy chân thì vẫn sống sót được." Hắn hơi khom lưng, như cũng đang định thả Trác Dật đi.