Hoài Giảo nhìn thấy Hình Việt cúi đầu để cởi dây cho Trác Dật, nhưng Trác Dật đang ngoan ngoãn bị trói đột nhiên giơ tay lên, đấm thẳng vào mặt Hình Việt.
Lực đấm của hắn ta rất mạnh, Hình Việt là một người đàn ông cao lớn vậy mà còn bị đấm ngã xuống sàn.
Hoài Giảo sửng sốt.
Hình Việt chưa kịp phản ứng thì đã ngã xuống, Trác Dật xoa xoa cổ tay tiến lại gần, hung hăng siết chặt y ấn xuống đất, sau đó đấm thẳng vào mặt hắn không thương tiếc.
Bị đấm liên tiếp khiến máu chảy ra từ khoé miệng, hắn rên rỉ một tiếng.
Chỉ trong mấy chục giây, Hình Việt đã bị đánh liên tiếp vào mặt, hắn nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, xét từ khóe miệng tràn máu và vết bầm tím xuất hiện thì có lẽ hắn đã bị thương nặng.
Người vốn định hành hạ bọn họ trước đó đã ngã xuống đất, mặt đầy máu, nếu không nhìn thấy ngón tay hắn khẽ co giật, Hoài Giảo sẽ cho rằng Trác Dật đấm chết người rồi.
Trác Dật vẫn chưa hài lòng, hắn bóp cổ Hình Việt ném hắn đi, sau đó quay người nhấc chiếc ghế phía sau lên, giơ cao đập mạnh vào đầu Hình Việt đang nằm trên mặt đất.
Trác Dật có khát vọng trả thù mãnh liệt, hắn sẽ trả thù y chang những gì Hình Việt đã làm với mình.
Một tiếng vang lớn, chiếc ghế gỗ vỡ vụn trên mặt đất.
Một chiếc chân ghế văng tới chỗ Hoài Giảo đứng.
Hoài Giảo môi trắng bệch, khi chân ghế văng tới, bắp chân cậu gần như mềm nhũn, xuống khuỵu xuống sàn.
Hình Việt đã bất động.
Trác Dật nhấc chân đá mấy cái vào hắn, không thấy phản ứng thì mới quay đầu nhìn Hoài Giảo.
Vẻ mặt vô cảm của đối phương hiện lên trong mắt Hoài Giảo, lại giống như Hình Việt trước đó. Kết quả khi Trác Dật tới gần, Hoài Giảo không khỏi lùi lại.
Bước chân Trác Dật dừng lại, sắc mặt khôi phục lại vẻ đẹp trai hiền hoà trước đó, trầm giọng hỏi Hoài Giảo: "Em sợ tôi?"
Hoài Giảo mím môi, run rẩy lắc đầu.
Trác Dật cau mày, đang định hỏi thêm một câu nữa, Lục Văn vốn đang ngồi im lặng hồi lâu trên ghế đột nhiên hỏi: "Hắn đã chết rồi sao?"
"Không biết." Trác Dật cụp mắt xuống trả lời.
Lục Văn im lặng một lát, khàn giọng nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ, có nên gọi cảnh sát không?"
"Người đàn ông vừa nãy không biết khi nào mới trở về, nếu bây giờ không gọi cảnh sát, lúc trở về sẽ tiêu đấy."
"Không." Đề nghị của Lục Văn rất nhanh bị Trác Dật cắt ngang, Trác Dật khóe miệng hạ xuống nói: "Hắn sẽ không quay lại."
Lục Văn nói: "Làm sao ngươi có thể chắc chắn?"
"Vừa rồi khi rời đi, ông ta đã đưa cho tôi một lưỡi dao." Hắn giơ tay lên, giữa kẽ tay lộ ra lưỡi dao mảnh mai loé sáng.
Khi người đàn ông cao lớn kéo lê thân thể Lâm Chi Chi, hắn tựa hồ đang hành động thô bạo, vô tình đụng phải lưng ghế của Trác Dật, nhưng thật ra lúc đó hắn nhét vào hai tay đang bị trói sau lưng Trác Dật lưỡi dao.
Đó là lý do tại sao Trác Dật đã có thể lặng lẽ cởi sợi dây, sau đó khi Hình Việt đến gần, lợi dụng sự chủ quan của hắn ta và phản kích.
Lục Văn cảm thấy có chút kỳ quái, hiển nhiên là người ngoài ý muốn lại đi giúp đỡ bọn họ.
"Tôi vẫn nghĩ mình cần phải gọi cảnh sát." Lục Văn cau mày ngẩng đầu nhìn Trác Dật, thấy trên mặt đối phương không có biểu hiện đồng tình, hắn nghĩ Trác Dật sợ vô tình giết người sẽ bị phát hiện, cho nên hắn bình tĩnh an ủi: "Còn chuyện gì nữa thì đừng lo lắng, tôi và Hoài Giảo ở đây để chứng minh rằng cậu chỉ đang tự vệ."
"Hơn nữa Hình Việt đã giết người, hắn đáng chết."
Trác Dật nghe vậy, cũng không phản bác mà nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi."
Người đàn ông kia đi ra ngoài đóng cửa lại, hai người ngồi trên ghế nhìn thấy, tuy nhiên, việc Hoài Giảo dễ dàng mở cửa khiến cả ba người cảm thấy may mắn vì cửa không khóa.
Lục Văn bị thương ở chân, bất tiện nên Trác Dật cùng Hoài Giảo định ra cửa kiểm tra trước, Hoài Giảo đi được vài bước thì nhận ra mình vẫn đi chân trần khi chân dẫm lên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Cậu nóng lòng muốn rời khỏi biệt thự, lúc này cũng không quan tâm lắm, đi theo Trác Dật ra cửa, trên tay nắm cửa kim loại quen thuộc còn có vết tích lộn xộn do đập phá đồ đạc khi nãy cậu lao ra.
https://bumblebeehm.wordpress.com/
Trác Dật nhấc tay nắm cửa di chuyển, nhưng cửa không mở.
Hắn kiềm chế vẻ mặt, siết chặt hai tay và xoay nhanh hai lần, vẫn bất động.
"Sao vậy, không mở được à??" Hoài Giảo bước tới, lo lắng hỏi.
"Đúng vậy, giống như ban ngày..." Trác Dật cau mày tiếp tục nói, khi cúi đầu nhìn thấy đôi chân trần của Hoài Giảo đứng trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Giày của em đâu?"
"Hả? Nhưng mà cánh cửa..."
"Mất rồi?"
Hoài Giảo:......
"Ừm......"
...
Khi Trác Dật kéo Hoài Giảo trở lại lò sưởi, Lục Văn ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình trên mặt hai người, liền biết có chuyện gì đó, "Vẫn không mở được à?"
Trác Dật gật đầu.
Lục Văn nói: "Tìm chìa khóa trên người Hình Việt, hắn đã tự mở cửa."
Trác Dật đặt Hoài Giảo xuống thảm, không nói một lời, ngồi xổm xuống, lục lọi khắp người Hình Việt, khi hắn cử động, máu trên mặt đối phương dần dần chảy từ cằm xuống ngực.
Hoài Giảo lo lắng nhìn chằm chằm Hình Việt, theo quy ước của phim kinh dị thông thường, loại trùm phản diện này thường không chết dễ dàng như vậy, khi nhân vật chính thả lỏng cảnh giác và tiếp cận hắn, hắn sẽ đột nhiên vùng dậy.
Chỉ là Hoài Giảo đã lo xa, cho đến khi Trác Dật lại đứng dậy, Hình Việt vẫn nằm bất động trên mặt đất.
"Không có chìa khóa." Trác Dật nói.
Lục Văn dừng lại một lúc rồi nói: "Tốt hơn là nên gọi cảnh sát. Chúng ta đã cố gắng cả ngày, nhưng nếu không mở được cửa thì không thể ra ngoài. Điện thoại di động ở đâu? Có lẽ bây giờ chúng ta có tín hiệu."
Một lúc sau, Trác Dật lại lên tiếng: "Tôi và Hoài Giảo lên lầu tìm kiếm. Nếu không được thì lên tầng ba tìm lại chiếc điện thoại di động cậu ấy đánh rơi trước đó."
Hắn nhìn Lục Văn, nói thêm: "Nếu chân cậu không tiện đi đứng, vậy ở chỗ này chờ bọn tôi, hai mươi phút nữa bọn tôi sẽ xuống."
Lục Văn tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đáp: "Được."
"Tôi sẽ canh thời gian. Khi nào hết hai mươi phút, tôi sẽ lên lầu tìm các cậu."
"Ừm."
Hoài Giảo đứng sang một bên, cẩn thận lắng nghe sự sắp xếp của họ, Trác Dật nói xong liền quay người nói: "Đi thôi." Hoài Giảo vội vàng gật đầu, đang định rời đi, đột nhiên cảm thấy trên người treo gì đó. Cậu cúi đầu xuống thì thấy bên hông có một bàn tay, trên khớp xương nhô ra của bàn tay đó vẫn còn dính một ít máu, như thể vừa làm chuyện gì đó bạo lực.
Hoài Giảo ngơ ngác nhìn Trác Dật, sau một khắc chân cậu nhẹ đi, Trác Dật ôm lấy eo cậu, vác lên vai.
Hoài Giảo, người bị cõng hai lần trong một đêm??? Tôi có phải là bao gạo đâu mà ai cũng thích vác vậy?
"Cái gì?!" Hoài Giảo mất đi trọng lực, dựa vào lưng Trác Dật.
Trác Dật một tay ôm chân cậu, nói: "Trước đi tìm giày." Vừa nói vừa đi về phía cầu thang mấy bước.
Sau nhiều ngày bước lên sàn gỗ của cầu thang, trời không những lạnh mà còn rất bẩn, thân trên của Hoài Giảo treo trên lưng Trác Dật, khi cúi xuống có thể nhìn thấy dấu chân trên sàn nhà. Đêm nay cậu không được đi lại, cứ như một đứa trẻ to xác.
Đứa nào reup truyện của Cresent Munn sẽ bị ẻ chảy. Ai đọc ở web reup thì dừng lại qua ủng hộ bên wordpress hoặc wattpad ik.
Hoài Giảo cảm thấy Trác Dật kỳ quái, bình thường hắn không phải là người lạnh lùng như vậy.
Điều này thật kỳ lạ, nhưng đột nhiên cũng trở nên rõ ràng sau khi hai người đi qua hành lang tầng hai và bước vào phòng Hoài Giảo.
Trác Dật đặt Hoài Giảo xuống rồi đóng cửa lại trước mặt cậu.
"Đóng, sao lại đóng cửa?" Hoài Giảo khẩn trương nói.
Trác Dật đứng trước cánh cửa đóng kín, đối mặt với cậu, tay đặt trên công tắc đèn phòng ngủ.
Tuy nhiên, anh không bật đèn, ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh trăng bạc từ bên ngoài chiếu vào bệ cửa sổ, ánh sáng này không chiếu sáng bất cứ thứ gì, ngược lại làm nổi bật Trác Dật đang đến gần Hoài Giảo trong bóng tối, có chút kì lạ.
Hoài Giảo lo lắng tìm giày của mình khắp sàn nhà.
Khi cậu bị lôi ra khỏi cửa vào buổi sáng, đôi giày thể thao để cạnh giường không biết đã bị ai đó đá văng ra cuối giường.
Hoài Giảo ngồi ở cuối giường, đè nén hoảng sợ trong lòng, giả vờ nghiêm túc đi giày.
Một chân của hắn dừng lại dưới chân cậu, ngón tay đang buộc dây giày của Hoài Giảo nhảy lên, giây tiếp theo sau khi buộc dây giày ngẩng đầu lên, hắn liền nghe thấy Trác Dật trước mặt đột nhiên lên tiếng.
"Em giấu tôi điều gì đúng không?"
Hoài Giảo giật mình, lo lắng và bối rối nói: "Không có mà?"
Trác Dật tựa hồ cười, nhưng trong thanh âm lại không có chút cảm xúc nào, nói: "Lục Văn nói, phòng của em có gương hai mặt?"
Hoài Giảo trầm mặc một lát.
Hai người đứng ở cuối giường, đối diện ngay đầu giường là chiếc gương hai mặt cực lớn. Trác Dật không quay lại nhìn vào gương, hắn vẫn đối mặt với Hoài Giảo, chỉ dùng tay gõ lên mặt gương.
"Là cái này sao."
Hoài Giảo nhẹ nhàng đáp lại.
"Hắn nói em khỏa thân lộ đùi, Hình Việt đứng thủ dâm trước gương?"
"Khó trách ngày đó em ở trong phòng tôi nói không có gương. Lúc đó em và Hình Việt đã biết chuyện này rồi?" Chuyện này trong lời Trác Dật chính là cái gương hai mặt.
Hắn và Hoài Giảo hiển nhiên không có quan hệ thân thiết tới mức có thể quan tâm đến những chuyện này, nhưng khi nói ra những lời này, trong giọng điệu hắn vẫn mang theo một tia ghen tuông.
Hoài Giảo không biết phản bác thế nào, nhân vật chính khác trong miệng Trác Dật vẫn đang nằm bất tỉnh trong đại sảnh dưới lầu, lúc này đáng lẽ cậu phải tìm kiếm manh mối để trốn thoát, nhưng người đàn ông trước mặt lại nói những chuyện này với một giọng điệu không thể hiểu nổi.
"Không, trước hết hãy tìm điện thoại di động, đề phòng..."
"Điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông ctrong căn nhà gỗ quay lại? Em muốn nói vậy đúng không?"
"Tôi không nghĩ ông ta sẽ quay lại, mà dù có quay lại, chắc chắn ông ta cũng sẽ không làm gì em đâu."
Hoài Giảo sửng sốt.
Khi cậu sững người, Trác Dật đang đứng trước mặt đột nhiên ngồi xổm xuống về phía cậu, tư thế ngồi xổm khiến hai người trong nháy mắt gần gũi hơn rất nhiều.
Ánh trăng bạc chỉ chiếu sáng nửa dưới khuôn mặt của Trác Dật.
Hoài Giảo lúc này nhìn không rõ biểu tình Trác Dật, huống chi hắn lúc này đang suy nghĩ gì, chỉ nghe được người đàn ông nói chuyện với mình bằng một giọng nói kỳ lạ và ghen tị.
"Có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra lúc em ở căn nhà gỗ nhỉ."
"Nhiều nhất không đến nửa giờ, em đã có thể xúi giục người của Hình Việt phản bội hắn, khiến ông ta thương xót với em."
"Ông ta cõng em về. Giày của em đã rơi lâu rồi, nhưng lòng bàn chân vẫn sạch sẽ, không có chút bụi bặm nào."
"Khi ông ta đặt con dao xuống tay tôi, tôi đã nghĩ..."
"Rốt cuộc em đã làm gì để khiến tất cả mọi người trở thành những chú chó vâng lời đến vậy?"
"Em có thể nói cho tôi biết được không, Hoài Giảo?"
Trác Dật một tay đỡ Hoài Giảo nhấc đầu gối lên, trong bóng tối ngước mắt lên hỏi.