Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 134: Từ từ trưởng thành.



Những ngày sau đó của Thiên Lạc diễn ra bình ổn hơn rất nhiều, khi mà cậu đã giải quyết êm xuôi những khúc mắc trong lòng. Hằng ngày cậu tu luyện pháp lực, luyện tập pháp kỹ rất chăm chỉ, còn thời gian thì giao đấu với Lý Hồng. Thậm chí tần suất cậu được đặc huấn với sư phụ cũng tăng lên rất nhiều, giúp cho tất cả các kỹ năng của cậu đều được cải thiện đáng kể.

Trại tập trung giờ đây nhìn chung đã ra dáng một nơi thuộc quản lý của quân đội, luyện tập hết sức quy củ, nhiệt huyết, đầy kỷ luật. Chỉ còn một nhóm nhỏ là vẫn chưa từ bỏ cái suy nghĩ tiêu cực cũ, nhưng họ vẫn hoàn thành tốt những công việc thường ngày được giao.

Ba tháng sau ngày bắt đầu hấp thụ đan dược, cuối cùng Thiên Y cũng đột phá đến thực cảnh, đem đến tin vui không chỉ cho Trần Phong mà còn tất cả các thành viên trong trại. Mọi người giờ đây trưởng thành hơn rất nhiều, mong được nghe tiếng tiêu của cậu, nhưng đồng thời cũng mong muốn được mang lại niềm vui cho cậu.

Đặc biệt hơn, theo Nhật Viêm lịch, bộ lịch được áp dụng trên khắp dung nham thế giới, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đến năm mới, vì vậy mà các trại viên đều hết sức hồ hởi. Năm nay bọn họ không chỉ mang một bộ mặt mới, mà còn có sự xuất hiện của những pháp sư hết sức đặc biệt, nhất định phải tổ chức một bữa tiệc thật đáng nhớ.

Lý Hồng đương nhiên là người đảm nhận vai trò chỉ đạo, khi mà tất cả đều muốn cho vị trại trưởng và huynh đệ song sinh một bất ngờ thật lớn. Pháp sư tóc bạc thì theo như lời kể là người của Đông Thần Vực, vì vậy mà chưa biết năm mới sắp tới, còn Thiên Lạc và Thiên Y dù biết nhưng bị mọi người giấu đi phần đặc biệt phía sau, chỉ tham gia một phần nhỏ không đáng kể.

Không khí rộn ràng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong trại, vì vậy mà Phong Hiệp không thể nào không nhận ra là đang có chuyện. Tuy nhiên trông thấy tinh thần phấn chấn của các trại viên trong mọi việc, vị trại trưởng chẳng muốn can thiệp làm gì.

Bữa tiệc tất niên đến, như thường lệ Trần Phong vẫn xuống nhà ăn mà không mảy may biết gì.

– Ngạc nhiên chưa!

Cánh cửa vừa mở ra, căn phòng chật ních người bên trong đồng thời hét lên, khiến cho pháp sư tóc bạc thực sự hơi giật mình mà lui lại một chút. Rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, y nhìn vào trong, trông thấy một bữa tiệc thịnh soạn cùng vẻ mặt vui tươi, hớn hở của họ thì mỉm cười:

– Vụ gì đây?

– Hôm nay chính là ngày cuối cùng của năm tính theo Nhật Viêm lịch!

Thiên Lạc đứng gần cửa nhất nói, đồng thời dẫn đường cho sư phụ vào trong.

– À…

Phong Hiệp hiểu ra vấn đề. Chưa kể đến việc y không biết hiện tại là vào thời điểm nào, mà ngay cả hệ quy chiếu ngày tháng cũng đã thay đổi, y tuyệt đối không biết ngày mai là năm mới.

Quyết định phá lệ một ngày, Trần Phong như trở thành một con người khác, dẫn đầu các trại viên, đem đến món quà bất ngờ cho huynh đệ song sinh. Y diễn mượt đến nỗi chỉ có Lý Hồng là biết sự thật, còn đâu các trại viên khác đều tưởng vị trại trưởng cũng nằm trong dự định bí mật của họ.

Mọi người sau đó cùng nhau tận hưởng bữa tiệc trong niềm hân hoan rất lớn. Có vẻ như các đầu bếp hôm nay đã hoạt động hết năng suất, trổ tài nghệ ra không còn một chút nên các món ăn đều có hương vị tuyệt hảo.

Họ không chỉ trò chuyện vui vẻ, mà còn cực kỳ kinh ngạc với pháp sư tóc bạc. Họ chưa bao giờ thấy Phong Hiệp giao lưu thoải mái với mọi người đến vậy, càng không nghĩ tới y có thể bày ra đủ thứ trò đùa vui nhộn đến thế.

Nhà ăn tưởng chừng như bùng nổ bởi những tiếng cười đùa vui vẻ, mang lại một không khí chưa từng có cho trại huấn luyện. Mười năm trời, thậm chí hàng chục năm trước đó cũng không khi nào nơi đây tràn đầy sức sống đến vậy, điều tiếp thêm tinh thần rất lớn cho các trại viên.

Bữa tiệc kéo dài đến tận gần nửa đêm, khi mà mọi người đua nhau thể hiện những tài lẻ thú vị của mình hay kể những câu chuyện cười ít người biết. Sau khi dọn dẹp đâu đấy, tất cả cùng nhau ra sân trước tiếp tục vui đùa. Họ tạo thành một ngọn lửa rất lớn tại giữa sân, dùng nó để bắn pháo hoa ma pháp, đếm ngược đón năm mới.

Trần Phong đã từng đón năm mới không ít lần, nhưng đây là lần đầu y cảm thấy có nhiều cảm xúc đến vậy. Đợi mọi người bắn pháo thỏa thích, y tự mình bắn quả cuối cùng, sau đó tỏa linh hồn lực lượng ra khắp sân mà truyền âm:

Chúc mừng năm mới, các trại viên của trại tập trung xã Vực Diễm!



Vừa rồi quả là một năm với nhiều biến động, nhưng sau cùng, chúng ta đã vượt qua tất cả. Chúng ta đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, có được không ít kinh nghiệm quý báu, có được những bằng hữu mới.

Những gì năm cũ chưa làm được năm nay hãy khắc phục để hoàn thành một cách trọn vẹn, đừng để chúng cản chân chúng ta. Năm mới đến với những nhiệm vụ mới, mục tiêu mới, hãy cùng làm tốt chúng để hướng đến những gì chúng ta hằng khao khát, hướng đến những điều mà gia đình, Tổ Quốc chúng ta vẫy gọi!

Chúc cho một năm mới với những thắng lợi vẻ vang!

Chúc cho một năm mới bình an, hạnh phúc!

Chúc mừng năm mới, các trại viên!

Đám đông vỗ tay vang dội, cảm ơn lời chúc, lời động viên, lời khích lệ của vị trại trưởng. Trong lòng ai lúc này cũng là có một cảm xúc hết sức chân thật, vô cùng phấn khích mong chờ những thử thách sắp tới. Giờ đây dù là ai cũng hướng đến một tương lai tươi sáng đang đợi phía trước.

Lý Hồng mỉm cười, vỗ tay rất nhiệt tình. Người trước mặt hắn rõ ràng làm trại trưởng tốt hơn hắn cả vạn lần, mặc cho thời gian phụ trách ngắn hơn hắn rất nhiều. Hắn vừa thấy hối hận vì quá khứ không thể làm tốt hơn, vừa mừng vì ông trời đã cho hắn gặp được người thủ lĩnh này.

Pháp sư tóc bạc cảm ơn sự nồng nhiệt của mọi người sau đó từ từ rời đi, để mọi người thoải mái hoạt động. Y thu liễm hết các khí tức, khiến cho sự tồn tại như không còn nữa.

Những người khác thì có thể không chú ý nhưng huynh đệ song sinh thì lập tức nhận ra. Hai người gật đầu với nhau, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi sân trước, để lại mọi thứ cho Lý Hồng quản lý.

Huynh đệ họ đi đến ngọn đồi quen thuộc, nơi đang được chiếu sáng bởi ánh trăng dịu nhẹ. Phong Hiệp ở đó, như hòa làm một với cảnh vật, hết sức thanh tịnh, an nhiên, chẳng ai nghĩ tới người như vậy thực chất đang gánh vác trăm công nghìn việc với vô số xúc cảm phức tạp.

Cảm nhận được sự xuất hiện của họ, Trần Phong mở mắt ra, ra hiệu cho hai đệ tử tiến lại rồi xuống trước mặt. Đợi họ ổn định đâu đấy, pháp sư tóc bạc mở lời:

– Thời gian qua hai cậu thấy thế nào?

Giọng y trầm bổng, ngân vang, hết sức mê hoặc, mang đến trải nghiệm hoàn toàn khác đối với huynh đệ song sinh. Chỉ trong chưa đến nửa ngày, họ gặp một sư phụ quá khác, đến nỗi gần như không thể nhận ra nổi. Thiên Lạc đáp:

– Thực sự rất tốt, có lẽ định mệnh đã kết nối chúng ta lại với nhau?

– Định mệnh sao?

Phong Hiệp cười. Thanh âm của nó không vui tươi, cũng không có hàm ý châm biếm, thay vào đó là cảm giác thê lương đến tận cùng. Y nhìn đệ tử mình, nói:

– Quả có không ít người cho rằng mọi việc trên đời đều là do tạo hóa sắp đặt, không có thứ gì là ngẫu nhiên cả mà là do mong muốn của một vị thần nào đó. Nếu như điều đó là thật, ta tự hỏi tại sao trên đời này lại tồn tại những xúc cảm khổ đau? Lẽ nào người ấy muốn cho các sinh linh trên thế giới này phải chịu những xúc cảm tiêu cực ấy thì mới thỏa lòng sao?

Huynh đệ song sinh không thể trả lời. Bọn họ chưa từng nghĩ tới những chuyện sâu xa như vậy, mà thực chất họ cũng chưa trải nhiều đến mức nghĩ về sự đời sâu sắc đến thế. Trần Phong không có ý định trách móc gì họ, bởi y hỏi câu ấy vốn không phải để nhận được đáp án từ cả hai. Y nói tiếp:

– Bản thân ta thì không nghĩ có người lại độc ác đến thế, thay vào đó ta đi tìm một cách lý giải khác. Ta tin rằng mọi việc diễn ra hoàn toàn tự nhiên, không do bất cứ ai sắp đặt. Có những thứ khắc nghiệt như vậy xảy ra bởi cuộc sống bắt buộc phải thế, lý do cho việc đó chính là chúng ta trưởng thành hơn ngày qua ngày. Con người càng trải qua càng nhiều chuyện, ý chí họ càng được tôi luyện, mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn; lối sống, cách tư duy cũng là phát triển hơn, từ đó dần dần trở thành phiên bản tốt nhất.

Ngưng lại một chút, y tiếp tục:



– Bản thân ta trở thành như ngày hôm nay thực chất có hai giai đoạn. Ta tu luyện từ lúc ba tuổi nhưng mười năm sau mới có thể đột phá lên hư cảnh trung kỳ. Mười năm đó có thể nói là rất khó khăn, khi mà ngay cả gia đình ta cũng dần mất lòng tin. Ta có thể may mắn hơn các cậu là ta vẫn có những người ruột thịt ở bên, nhưng khi ngay cả những người thân thương ấy còn nhìn các cậu bằng ánh mắt khinh thường, thương hại, tự tâm can các cậu sẽ vô cùng tổn thương và dày vò. Chuỗi ngày ấy có thể bình yên nhưng lại rất đau khổ, một khoảng thời gian mà ta nhất định sẽ không thể quên được.

– Sư phụ tu luyện mười năm mới có thể đột phá?

Thiên Lạc có chút không tin được, hỏi lại. Cậu không biết đỉnh phong của người là đến đâu, nhưng chắc chắn là rất rất mạnh, và điều đó có nghĩa người nắm giữ được sức mạnh cường đại ấy chỉ sau khoảng mười năm tu luyện. Cậu không rõ sư phụ đã phải trải qua những gì để có thể đạt được nó, nhưng cậu dám chắc một điều, đó là những nỗi khổ mà cậu trải qua chẳng là gì so với người.

Pháp sư tóc bạc mỉm cười:

– Bản nguyên của ta có chút đặc biệt, nếu không phải gặp được cơ duyên, vĩnh viễn sẽ chỉ ở hư cảnh sơ kỳ. Bản nguyên cơ bản thì được chia làm cửu cấp, cấp càng cao càng mạnh, nhưng bên cạnh đó cũng có một số loại dị thường bản nguyên với mức độ mạnh yếu rất bất thường. Bản nguyên của ta cũng như thế, được dân gian gọi là phế vật, nhưng có vẻ tên chính thức thì là Hỗn Độn. Kể từ ngày đột phá, ta bắt đầu con đường tu luyện của mình. Cơ duyên, bằng hữu, lần lượt gặp được, kẻ thù cùng nguy nan cũng là dần dần phải đối phó. Từ đó, ta xây dựng được các mối quan hệ, học hỏi được nhiều điều, đặc biệt là những sự thật mà trước kia còn lầm tưởng.

– Kẻ thù của sư phụ thực lực thế nào?

Thiên Lạc tò mò. Người rơi từ Đông Thần Vực xuống dung nham thế giới này hẳn là do chúng. Trận chiến ở mức độ như vậy có nằm mơ thì cả cái xã Vực Diễm này cũng chẳng tưởng tượng nổi. Đoán được suy nghĩ của cậu, Phong Hiệp khẽ gật, ánh mắt xuất hiện vài tia hàn ý:

– Chúng rất mạnh! Ngay cả những tên yếu nhất thực lực cũng đã đạt đến Pháp Vương cảnh. Ta không rõ lực lượng chúng đến mức độ nào nhưng dù là số lượng hay chất lượng cũng không phải thứ mà ta hiện tại có thể đối phó.

Huynh đệ song sinh gần như chết lặng với thông tin ấy. Theo bọn họ được biết, những pháp sư đỉnh tiêm của Đại Viêm Đế Quốc hiện nay được gọi là Dung Nham Bát Tướng, thực lực cũng chỉ dao động từ cửu tinh pháp tôn đến nhất tinh Pháp Vương, vậy mà so ra chỉ là ngang những tên yếu nhất trong những kẻ địch của sư phụ. Họ nhất thời khó nghĩ ra người rốt cuộc là ai và gặp phải những rắc rối gì mới thành ra nông nỗi này. Một lần nữa hiểu được những gì họ đang nghĩ, Trần Phong cười:

– Đừng có nghĩ quá, ta đỉnh phong mới chỉ là pháp tôn cảnh giới thôi!

– Pháp tôn giao đấu được với Pháp Vương cũng thật là phi thường!

Thiên Lạc nói, tuyệt nhiên không có chỗ nào nịnh bợ. Thiên Y gật đầu, hoàn toàn đồng tình. Tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng từ pháp tôn, cách biệt một tinh chính là bỏ xa một đoạn rất đáng kể, muốn san lấp không phải chuyện có thể dễ dàng làm được. Chẳng trách những pháp kỹ sư phụ đưa cho họ toàn hàng tốt, mà kiến thức về lực lượng của người cũng là rất uyên thâm.

– Thôi bỏ qua đi, năm mới đừng nghĩ về mấy cái chuyện tẻ nhạt này làm gì!

Pháp sư tóc bạc cười nói. Y đây là nghĩ ba người đã ở cạnh nhau một thời gian không ngắn, đối xử với nhau không tệ chút nào. Trong suy nghĩ của y, huynh đệ song sinh chính là những bằng hữu rất tốt, nếu như không muốn nói là hai người đệ đệ thân thiết. Nếu cứ để họ không biết gì về thân phận của mình thì quả có chút không phải.

– Vậy bọn con có có sư mẫu không ạ?

Thiên Lạc đùa đùa. Hôm nay sư phụ tâm tình đang khá tốt, cậu nghĩ nếu nhân cơ hội này hỏi một chút về ý trung nhân của người chắc cũng không phải chuyện gì quá bất kính. Thiên Y thì hơi buồn cười về đại huynh của mình nhưng vẫn ngồi yên không nói. Phong Hiệp đối với việc này quả là thoải mái hơn họ tưởng:

– Ờ, nếu hai cậu cứ một mực gọi ta là sư phụ thì cũng có một người mà hai người có thể gọi là sư mẫu. Nàng hơi hai cậu có bốn tuổi thôi!

– Ơ…

Hai huynh đệ họ Hỏa có chút á khẩu, không nói được nên lời. Lúc biết sư phụ hơn mình chỉ năm tuổi thì đã hơi xấu hổ rồi, giờ biết thêm sư mẫu cũng đồng dạng như thế, chỉ hơn họ có bốn tuổi thì càng ngượng ngùng hơn nữa. Trông thấy biểu hiện của họ, Trần Phong nhướn mày:

– Sao? Không phục hả? Nàng mạnh hơn ta nhiều, từ lâu đã đạt đến cảnh giới Pháp Vương rồi ấy, mà cảnh giới linh hồn cũng đã là hậu kỳ Linh cảnh nhé!

Lần này thì Thiên Lạc và Thiên Y hoàn toàn không thể nói gì đáp lại, trong lòng tuyệt đối tâm phục khẩu phục sư phụ cùng sư mẫu. Họ không quản cái gì tuổi tác nữa, họ vốn chỉ định bái sư duy nhất một lần trong đời, và cái này kết quả chính là không có chỗ nào hối hận.