Ba tháng đầu năm, trại tập trung không khí tuy có vui tươi hơn năm cũ nhưng vẫn giữ được kỷ luật vốn có, các trại viên đều luyện tập hết sức nghiêm ngặt, quy củ. Thiên Y trong thời gian đó ban ngày đả thông bát mạch, ban đêm chơi tiêu trở lại, đem đến nguồn cảm hứng vô tận cho tất cả mọi người, đặc biệt là khi cậu sáng tác thêm một vài giai điệu mang hơi hướng khí thế hơn trước.
Thiên Lạc đồng dạng vẫn là chăm chỉ như vậy, ngày ngày luyện tập thực chiến hoặc với Lý Hồng, hoặc với sư phụ, trau dồi kinh nghiệm chiến đấu của bản thân. Cộng thêm việc đều đặn tu luyện pháp lực, cậu tinh tiến hết sức vững chắc. Tuy nói tương lai vẫn còn nhiều việc phải làm nhưng tình trạng hiện tại thì không tệ chút nào.
Tuy nhiên, với bản tính cẩn thận của mình, Trần Phong muốn huynh đệ họ phải dùng thêm trúc cơ đan. Chuyện căn cơ vững chắc chẳng bao giờ là thừa, muốn tiến càng xa thì căn cơ càng phải vững, nếu không thì có cố đến mấy cũng đổ sông đổ bể.
Bất quá dung nham thế giới nói chung và Đế Quốc Đại Viêm nói riêng có vẻ cũng giống như Thanh Phong Đế Quốc nhiều năm trước, khi mà số lượng luyện dược sư rất hiếm, khiến cho đan dược vô cùng trân quý, đắt đỏ. Loại đan dược như trúc cơ đan tuy nói để luyện ra không cần luyện dược sư phẩm chất quá cao nhưng tài liệu để luyện thành nó thì lại không phải cứ muốn là tìm được, vì vậy mà rất quý hiếm, giá thành không phải thứ một cái trại tập trung nho nhỏ muốn là mua được.
Hằng năm, cứ vào cuối tháng ba, trại huấn luyện lại có một đợt ra ngoài mua sắm. Đây sẽ là lúc mọi người cung cấp các mặt hàng thiết yếu, đồng thời móc nối với các thương nhân, còn đâu thời gian còn lại trong năm họ sẽ chỉ nhận hàng và trả tiền, không phải đi đâu hết. Ngân lượng thì được cấp từ ngân khố từ trên quận, không phải cái có thể kiếm được dễ dàng, theo đó mà họ phải tiêu hết sức tiết kiệm.
Việc này rõ ràng pháp sư tóc bạc không thể làm được khi chẳng biết đường xá phường thị ở đây trông thế nào, vì vậy mà nhất định phải có Lý Hồng đi cùng. Ngoài huynh đệ song sinh ra, còn có các đội trưởng các khu vực tập luyện trong trại đi hỗ trợ. Chỉ trong ngày hôm nay thôi, Khương Thắng mà hôm nọ được “so tài” với Phong Hiệp sẽ trở thành người đứng đầu trại tập trung.
Đoàn người Trần Phong tiến vào phố phường thì cũng không gây ra bao nhiêu sự chú ý, bởi hôm nay không phải chỉ mình họ đi mua sắm mà tất cả các trại tập trung trong huyện đều là như vậy. Thậm chí để tránh đi phiền phức không đáng có, pháp sư tóc bạc còn mặc áo choàng che đi hết những điểm khác người của mình.
Việc chia người đến các khu vực mua bán quen thuộc đều do cựu trại trưởng quản lý. Các hàng hóa mà họ cần về cơ bản đều ở khu bên ngoài phường thị, vì vậy mà khi vào đến khu vực trung tâm xa xỉ thì đoàn người đã chỉ còn Phong Hiệp, Lý Hồng và huynh đệ song sinh.
– Thường thì trúc cơ đan sẽ được bán ở đâu?
Trần Phong hỏi, mắt vẫn quan sát các khu phố ở đây. Quận Hỏa Thung là một trong những quận huyện nằm ngoài rìa, tiếp giáp với dung nham của Đại Viêm Đế Quốc, vì vậy mà cư dân cũng không phải là quá đông. Tuy nhiên hoạt động thương mại hàng hóa ở đây vẫn diễn ra hết sức tấp nập với lượng người khá lớn.
– Đan dược đó thường sẽ được bán ở một nơi hết sức sang trọng, gọi là Vương Tử Lầu! Nơi này ngoài trúc cơ đan còn tập trung những mặt hàng tốt bậc nhất quận.
– Cũng đáng mong đợi đấy!
Pháp sư tóc bạc cười. Bốn người một đường đi tới địa điểm nọ, không gặp phải bất cứ trở ngại nào. Tuy nhiên ngay trước khi họ bước lên thềm cửa, Thiên Y lại không nghe được lời hướng dẫn của Lý Hồng nữa, càng bỏ qua thanh âm huyên náo của phố phường, duy chỉ tập trung vào một giai điệu thiết tha từ một nhạc cụ mà cậu vẫn hằng hâm mộ.
Vô thức bước vào tửu lâu đối diện với Vương Tử Lầu, chàng trai rồng cảm nhận tiếng cầm mà đi. Lý trí cậu không biết mình đang làm gì, khi mà hành động của cậu hiện tại chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả: tách ra khỏi những người thân quen, một thân một mình đi theo thanh âm nhạc cụ phát ra tại một nơi hoàn toàn xa lạ. Nhưng trái tim cậu lại hiểu rõ, nơi tiếng đàn kia phát ra, người nghệ sĩ đang tạo nên giai điệu du dương ấy đang kiếm tìm một người nào đó, một người có thể thấu hiểu những tâm tư của mình.
Liên tục bước qua những bậc thang, Thiên Y một mạch hướng đến tầng cao nhất của tửu lâu. Cậu không biết liệu mình có phải người mà chủ nhân tiếng đàn đang mong đợi hay không, nhưng cậu dám chắc là mình không thể để người ấy mãi cô đơn như vậy, bản tính nhân hậu đến tận cùng không cho phép điều đó.
Lên đến nơi, hiện ra trong linh hồn cảm giác lực của chàng trai rồng là một thiếu nữ trẻ tuổi bên cây đàn cầm. Nàng mang dáng vẻ kiêu sa, quyền quý nhưng đồng thời cũng thật dịu dàng, gần gũi. Ngay tại khoảnh khắc đầu tiên chạm mặt, cậu đã có thể đưa ra nhận định như thế, bởi giai điệu mà nàng ấy tạo nên mang những cảm xúc hoàn toàn chân thật, chẳng chút nào giả dối.
Dựa vào ngoại hình của cô nương này, cậu nghĩ đây hẳn là một người có thân phận không thấp. Cậu chưa gặp quá nhiều nữ nhân, nhưng có thể khẳng định người trước mặt cũng chân chính là một giai nhân tuyệt sắc. Tài năng thì cậu không chắc nhưng một người có thể gảy nên một khúc nhạc sâu lắng đến vậy đối với cậu nhất định không phải người tầm thường.
Một người hội tụ cả địa vị, nhan sắc lẫn tài năng nhưng tiếng cầm của cô nương ấy nghe sao lại da diết, lẻ loi lạ kỳ. Khúc nhạc ấy cũng giống như những giai điệu của cậu trước kia, cố gắng mang đến sự bình an cho người khác, nhưng đồng thời cũng là sự giải tỏa nơi bản thân mình, khi không thể tâm sự với ai, không ai hiểu được những nỗi lòng của bản thân mình.
Thiên Y không kìm nổi những dòng suy nghĩ ấy, đem tiêu ra thổi, mang đến một luồng ý niệm dịu dàng, trìu mến, hòa vào thanh âm nhẹ nhàng của nữ nhân lạ mặt, không để nàng phải tiếp tục độc tấu. Tiếng cầm cùng với tiếng tiêu tạo nên một giai điệu trầm lắng, ẩn giấu trong từng nốt nhạc vẫn còn đó một nỗi buồn man mác nhưng giờ đây đã có người ở bên đồng cảm và thấu hiểu, không còn vẻ cô đơn lạc lõng như trước giờ.
Thiếu nữ xinh đẹp kia đương nhiên nhận ra có người đang song tấu với mình, nhưng tiếng tiêu của người này hòa hợp tuyệt đối với tiếng cầm, hoàn toàn không có chỗ nào mâu thuẫn, vì vậy mà cũng để yên, không định tỏ ra gì phản đối. Những vị khách vốn đã ở trong tửu lâu thì càng có một khoảng thời gian tuyệt vời hơn nữa, còn người đi đường bên ngoài thì ai cũng nán lại để được nghe giai điệu thiết tha ấy. Tâm hồn họ như chìm vào trong dòng chảy thời gian, tất cả đều lặng đi để cảm nhận cái đẹp của thế giới chung quanh, cái diễm lệ của tình yêu thuần khiết…
Ngay khi Thiên Y vừa tách khỏi đoàn thì Thiên Lạc đã biết, nhưng khi cậu định đuổi theo thì Trần Phong cản lại, cười nói:
– Cứ để cậu ấy đi theo tiếng gọi của con tim đi! Ngay cả cậu nếu như muốn dạo đâu đó cũng có thể mà, ta có thể đưa ngân lượng cho!
– Không, con sẽ đi cùng sư phụ, con nghĩ chúng ta làm xong việc đã rồi sau đó mới làm gì thì làm!
– Cậu chắc chứ?
– Vâng!
Pháp sư tóc bạc khẽ gật, dẫn đầu ba người tiến vào trong Vương Tử Lầu. Nơi sang trọng thế này Lý Hồng chưa có cơ hội vào bao giờ nên ba người về cơ bản là như nhau, chẳng ai biết gì hơn mà hướng dẫn cả. Phong Hiệp liếc nhanh tới người trông như chưởng quầy tại tầng một này rồi tiến tới:
– Mạn phép cho ta hỏi, các hạ có phải là người quản lý chỗ này?
Người nọ quan sát Trần Phong từ đầu tới chân, không nhận ra chỗ nào có vẻ là giàu có thì trong lòng xuất hiện vài ý khinh thường. Tuy nhiên làm công việc này lâu năm, tự thân hắn cũng là một con cáo già, lập tức giả vờ cười đáp:
– Tại hạ là chưởng quầy tầng một Vương Tử Lầu, không biết khách quan hôm nay đến đây là muốn giao dịch thứ gì?
Pháp sư tóc bạc chẳng còn non gì mà không nhận ra chiêu trò của hắn, tuy nhiên cũng không thể hiện ra chỗ nào bất mãn, không mặn không nhạt nói:
– Ta hiện chưa muốn bán thứ gì, mua thì có một thứ, nhưng trước hết muốn tham quan một chút, không biết các hạ có thể hay không giới thiệu giúp ta các mặt hàng được trưng bày ở đây?
Nghe được câu trả lời của Phong Hiệp, tên quản lý có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn giữ phong độ, gật đầu đồng ý. Hắn lần lượt đem thông tin các món bảo vật tại tầng một ra kể cho ba người. Đối với Lý Hồng, những món này đều là những thứ vượt quá khả năng chi trả của một trại tập trung, mặc cho độ cần thiết đều là rất lớn, ví như những công kích pháp bảo hay giáp trụ các loại,…
Đi hết một vòng, tên chưởng quầy cười cười nhìn Trần Phong, hỏi:
– Vừa rồi là những thứ được bày bán ở tầng một này. Không biết khách quan có hứng thú với món bảo vật nào không?
– Chà… ta phải nói là… toàn rác!
Pháp sư tóc bạc nói rồi ngay lập tức quay đi, hướng đến tầng hai, không bận tâm tên kia đang há hốc mồm vì kinh ngạc. Ở cái tầm này rồi y tự mình cũng có thể biết được phần nào giá trị của một vật đến đâu. Đây là y muốn kiểm tra xem cách làm việc của đám người này như thế nào, nhưng nếu bọn chúng đã hành xử như vậy thì y cũng chẳng việc gì phải nể mặt nữa.
Không kể tầng thượng, Vương Tử Lầu là một tòa tháp năm tầng. Phong Hiệp cứ thế mà tiến lên, mỗi tầng chỉ dừng lại quan sát một chút, không nói thêm một câu nào với bất cứ ai. Thiên Lạc và Lý Hồng đi cùng thấy y như vậy trong lòng cũng là thấp thoáng một tia sợ hãi.
Đến tầng năm, khi ba người đang hướng đến cầu thang dẫn lên tầng thượng thì từ đâu xuất hiện rất đông thân ảnh chắn ngang họ. Một lão giả trông có vẻ như là trưởng quầy tầng này thấy thế, tiến lại hỏi:
– Mạn phép cho ta hỏi không biết mọi người đến từ thế lực nào?
– Phải có danh tiếng mới có thể mua đồ?
Nghe câu hỏi của ông ta, Trần Phong nhướn mày hỏi lại. Ngữ khí của y thì rõ ràng là ôn hòa, nhưng mọi người xung quanh thì cảm tưởng như nhiệt độ phòng chỉ trong một khắc liền giảm đi mấy phần vậy. Lão chưởng quầy trong lòng hơi run trước thái độ bá đạo của người trước mặt, vội vàng nói:
– Đương nhiên không phải! Tuy nhiên tầng thượng là nơi mà đầu não các thế lực mới có tư cách được lên, những ai thân cận đều là ở lại dưới này. Vì vậy đại nhân có thể lên nhưng hai người họ thì không thể.
– Ra vậy!
Pháp sư tóc bạc khẽ gật đầu với Thiên Lạc và Lý Hồng rồi tiếp tục bước tới. Tuy nhiên y lần nữa bị đám người lúc trước cản đường. Một tên nói:
– Có thể cho chúng ta biết thân phận của ngươi không?
Lần này thì ngược lại, Phong Hiệp không cảm thấy phiền lòng lắm, đưa tay lên bỏ mũ trùm xuống, để lộ mái tóc bạc gần hết, nói:
– Ta là trại trưởng trại tập tung xã Vực Diễm!
Trừ Thiên Lạc và Lý Hồng, dù là ai trong phòng lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc. Bởi bọn họ đều là những kẻ có đầu óc, đối với thân phận kia thì hết sức xem thường, nhưng với khí tức mà pháp sư tóc bạc tỏa ra, cùng với thái độ của y khiến họ cực kỳ kiêng nể. Tất cả không hẹn mà cùng tránh đường cho y ngay lập tức.
– Cảm ơn!
Trần Phong nhàn nhạt nói, bước lên cầu thang cẩm thạch, hướng tới tầng thượng. Sự xuất hiện của một nhân vật chưa đặt chân đến bao giờ tại địa điểm cao quý này ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người đã có mặt. Bọn họ đều là những thế lực nhất lưu trong quận, vốn đã quen nhau bao lâu nay, vẫn tưởng là không còn ai đến nữa nên đã bàn bạc chia bảo vật xong xuôi hết cả.
Pháp sư tóc bạc nhìn là biết tình hình hiện tại, nhưng ngay từ đầu y đã không có ý định tranh chấp gì, mục đích của y là cái khác. Mỉm cười với mọi người chung quanh, y nói:
– Chư vị không cần phải căng thẳng thế, hôm nay ta đến chỉ là muốn kết giao bằng hữu cùng với tìm kiếm duy nhất một thứ!
Nghe thấy thái độ hoàn toàn ôn hòa của Phong Hiệp, những người có mặt có chút nới lỏng tinh thần hơn, nhưng vẫn giữ cảm giác đề phòng. Một trung niên nam tử bước lên một bước, chắp tay hỏi:
– Tại hạ là Triệu Thiên Sơn, quản lý quận Hỏa Thung này! Không biết các hạ là ai? Đang muốn tìm bảo vật gì?
Đối với người này pháp sư tóc bạc khá điềm đạm, không tỏ ra chỗ nào cao ngạo. Vì chỉ còn một tay nên y không thể chắp tay đáp lại, thay vào đó, y đưa tay ra, chào:
– Ta là Trần Phong, trại trưởng trại tập trung xã Vực Diễm!
Nghe được thân phận nhỏ bé ấy, tất cả các cao tầng khác đều không hẹn mà cùng lúc cười khẩy. Bọn chúng đều không nghĩ tới một cái chức danh nho nhỏ như vậy nhưng lại dám đứng ở đây ngang hàng với chúng, suýt chút nữa còn tưởng là nhân vật quyền cao chức trọng nào. Đó là chưa kể đến mái tóc bạc mang đến điềm gở cùng với cánh tay phải hoàn toàn cụt đến tận vai. Bọn chúng không nghĩ ra nổi một cái lý do để tôn trọng người này.
Triệu Thiên Sơn hoàn toàn ngược lại, không nghĩ người trước mặt có chỗ nào ngông cuồng, ngược lại còn có cảm giác vài phần nguy hiểm. Ông nghĩ việc mình nên làm lúc này chính là tôn trọng y càng nhiều càng tốt. Bắt tay với y, ông nói:
– Thì ra là Trần Phong trại trưởng, hân hạnh, hân hạnh!
Nói rồi Triệu Thiên Sơn tìm chỗ ngồi cho cả hai, mặc kệ biểu cảm không thể tin nổi của đám người còn lại. Đợi hai người an tọa, Phong Hiệp nói:
– Ta hiện tại đang cần tìm mua trúc cơ đan, không biết Triệu tiền bối có biết ở đâu hoặc ai bán loại đan dược này không?
– A cái đó ta có này, không biết trại trưởng có đủ tiền mua không?
Tự nhiên từ đâu một tên xuất hiện, hướng tới pháp sư tóc bạc đưa ra một chiếc lọ. Ngữ khí của hắn rõ ràng là tuyệt đối coi thường Trần Phong. Tuy nhiên y không tỏ ra gì vội, mặt khác hỏi:
– Các hạ ra giá bao nhiêu?
– Một nghìn vạn lượng bạc!
Hắn nói, kèm theo một nụ cười đầy vẻ châm biếm. Và đáp lại điều đó là một hành động khiến cho bất cứ ai ở đây cũng phải sửng sốt. Phong Hiệp từ trong giới chỉ lấy ra một lượng rất lớn vàng ròng, sau đó cầm một thỏi lên, nói:
– Đây là vàng thật của Thanh Phong Đế Quốc, bài danh đệ thập trong những vương quốc mạnh nhất Đông Thần Vực hiện tại. Không biết theo Triệu tiền bối thì một thỏi vàng của Thanh Phong Đế Quốc tương ứng với bao nhiêu ngân lượng ở Đại Viêm Đế Quốc?
Triệu Thiên Sơn nuốt nước bọt. Ông cứ nghĩ Trần Phong là một pháp sư ẩn dật nào đó, lâu lâu mới xuất hiện vì công chuyện, nhưng theo lời của y, thì y là người từ khu vực khác đến, chân chính là chuyện cả vạn năm qua chưa có một lần. Nếu như chuyện đó là thật, ông là người duy nhất trong những người có mặt ở đây cư xử đúng mực với pháp sư tóc bạc. Ông cầm lên một thỏi dưới sàn, xem xét kỹ một hồi, rồi nói với đám người xung quanh:
– Đây quả là vàng thật của Thanh Phong Đế Quốc, những ký hiệu trên này không phải, và cũng không thể làm giả được. Tuy nhiên, với việc cổng không gian truyền tống vạn năm nay không còn hoạt động, loại vàng này hiện không thể tiêu thụ, và cũng không cách nào xác nhận được sức mạnh của đất nước ấy có thực sự được như Trần Phong trại trưởng nói hay không. Nói cách khác, việc chúng ta đổi vật phẩm lấy loại vàng này sẽ là một phen cá cược, có thể là một vụ làm ăn rất lời, nhưng đồng thời cũng có khả năng lỗ một vố rất to.
Đám người kia biết uy tín của Triệu Thiên Sơn, tự nhiên coi những lời ông nói là chân lý, lúc này nghe ông nói như vậy thì lăn ra cười ngặt nghẽo. Điều này đồng nghĩa với việc tên kia không những thân phận thấp kém, ngoại hình thê thảm, mà tiền cũng là không có lấy một xu.
Phong Hiệp ngược lại hoàn toàn với mọi người, không quan tâm lắm về chuyện chỉ trong một khoảnh khắc liền từ đại gia trở thành không xu dính túi, hiện y đang lo lắng về vấn đề khác hơn. Y hỏi:
– Triệu tiền bối, ngài nói cổng không gian truyền tống không còn hoạt động là ý gì?
– Bớt bớt đi, không phải cố gắng đâu!
Tên ban nãy nói, tiến tới định kéo Trần Phong ra khỏi ghế. Tuy nhiên pháp sư tóc bạc chỉ bằng một cái nhìn liền khiến hắn đứng yên bất động không thể cựa quậy gì thêm, mà miệng hắn cũng ngậm chặt lại hoàn toàn, mọi thanh âm từ hắn nhất thời chỉ còn mấy tiếng kỳ cục.
Những tên xung quanh thấy một màn như vậy thì nổi giận lao tới định can thiệp. Tuy nhiên Phong Hiệp tỏa uy áp ra khắp tầng thượng lẫn tầng năm, chỉ để cho mình Triệu Thiên Sơn, Thiên Lạc và Lý Hồng được tự do di chuyển, còn đâu đều là khống chế toàn bộ. Bao nhiêu cường giả thậm chí là cả ngũ tinh pháp tông nhưng vẫn không thể làm gì, chỉ có thể đem ánh mắt kinh hãi nhìn Phong Hiệp.
Ngay từ khoảnh khắc tên đầu tiên bị trấn áp, nữ tử chơi đàn đã cảm nhận được lực lượng dao động. Khí tức cực độ cường hãn nhưng chẳng chút nào quen thuộc khiến cô nương này hết sức lo lắng, đặc biệt là khi lực lượng hùng hồn ấy phát ra ngay tại nơi phụ thân nàng ấy đang làm việc. Nàng vốn cùng Thiên Y song tấu liên tục mấy bài liền cảm thấy thân thiết mà tìm nơi khác trò chuyện, mặc cho đám đông vẫn muốn họ ở lại chơi nhạc thêm nữa. Giờ đây trong lòng không yên, nữ tử dù luyến tiếc nhưng đành kết thúc câu chuyện, định từ biệt chàng trai rồng, rời đi. Tuy nhiên cậu ta cảm nhận được tâm tình của nàng ấy, vội nắm lấy cổ tay ngọc ngà, hỏi:
– Cô nương, nếu có chuyện, ta có thể giúp!
– Cảm ơn huynh!
Không có thời gian đôi co, nữ tử lập tức đồng ý, dẫn Thiên Y đi cùng. Vừa lên tới nơi, nàng ta liền sửng sốt hỏi:
– Phụ thân, người không sao chứ?
Triệu Thiên Sơn trông thấy vậy thì khẽ gật đầu, ra hiệu cho nàng không có gì rồi tiếp tục câu chuyện với người ngồi cạnh:
– Chính vì thế mà từ đó tới nay điểm truyền tống không thể hoạt động được nữa!
– Ra là vậy, cảm ơn Triệu tiền bối đã cho ta biết!
Trần Phong gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm trọng. Cùng với một cái phất tay, toàn bộ uy áp xung quanh đều được gỡ bỏ, giúp cho đám người kia thoải mái hơn nhưng lập tức, chúng liền cùng nhau bỏ chạy, không dám quay đầu nhìn lại. Người này mặc cho những gì chúng đánh giá, thực lực quá mạnh, chúng không có tư cách đụng vào.
Pháp sư tóc bạc không quản bọn chúng, thu lại đống vàng trên sàn, nói tiếp:
– Về chuyện trúc cơ đan, xin lỗi đã làm phiền Triệu tiền bối! Chỗ vàng này coi như vô dụng, đem ra thật là xấu hổ!
– Trần Phong trại trưởng đừng nói vậy, thực chất ta có thể bán cho ngài một lọ mười viên hoàn toàn miễn phí!
Nghe người đứng đầu quận Hỏa Thung nói vậy, trong đầu Phong Hiệp không khỏi hiện lên vài suy nghĩ xa xăm. Y hỏi:
– Ngài không thể nào cho không ta như thế?
– Quả là như vậy! Nha đầu, lại đây!
Triệu Thiên Sơn ra hiệu cho con gái bước lại gần mình rồi giới thiệu:
– Đây là ái nữ của tại hạ tên Triệu Thiên Kiêu, năm nay mười tám tuổi.
– Tiểu nữ bái kiến tiền bối!
Pháp sư tóc bạc khẽ gật, nhưng chưa đáp lại vấn đề của họ ngay, mặt khác lại hỏi:
– Thiêu Kiêu cô nương có quen biết với đồ đệ của ta sao?
– Bọn con là bằng hữu, vừa mới gặp ban nãy.
Thiên Y cười nói. Triệu Thiên Sơn thấy vậy, ánh mắt vui vẻ nhìn Trần Phong:
– Nếu đã là chỗ quen thân như vậy, có thể hay không mời mọi người về nhà chúng ta một chuyến? Nên ăn mừng cuộc gặp gỡ này mới phải chứ, đúng không trại trưởng?
Phong Hiệp đương nhiên nhận ra ý định của ông ấy, tuy nhiên cũng không muốn phản đối, bởi dù sao bọn họ cũng không hề tỏ ra là muốn đâm sau lưng. Y nói:
– Vậy làm phiền Triệu tiền bối rồi!
Bọn họ cùng nhau rời khỏi Vương Tử Lầu, kéo theo ánh mắt tò mò của rất nhiều người dân. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, sáu thân ảnh liền như tan biến vào hư không, khiến cho dù là những pháp sư do thám giỏi nhất cũng không sao có được tung tích.