Tân huyện trưởng huyện Trường An là một vị nhân vật vừa cách mạng vừa văn minh, bắt tất cả dân chúng đại tiểu tiện trên đường vào ngục, vô số kẻ ăn mày lem luốc khác cũng bị tuần cảnh xua vào trong góc tối. Trên đường sạch sẽ, huyện Trường An thoạt nhìn cao cấp hơn Huyện Văn nhiều, lại thêm xe lửa từ Thiên Tân vệ không ngừng chở đến những vật liệu hiện đại, huyện Trường An càng đẹp càng phồn hoa hơn.
Đám người Vô Tâm dừng chân tại một nhà trọ tầm tầm. Nhà trọ là một tòa viện tử hai sân vừa lớn vừa cũ, đồ vật trong phòng đầy đủ cả, song đám côn trùng bọ rệp cũng không thiếu. Đêm hôm vào ở, Vô Tâm đốt cháy một tên người giấy ngoài cửa sổ. Sau đó thiên hạ thái bình, ba người sống mấy ngày yên bình, hết thảy đều ổn, chỉ là tiền trong tay có hạn, thấy sắp tiêu hết tiền bèn ăn không vô nổi.
Nửa đêm, Cố đại nhân một mình ngồi trên giường hút thuốc. Vàng hóa thành bọt nước, muốn Đông Sơn tái khởi phải bắt đầu từ bàn tay trắng. Vô Tâm và Nguyệt Nha ngủ cách vách, rầm rì liên tục chả lúc nào yên, khiến tâm tư Cố đại nhân thỉnh thoảng từ sự nghiệp chuyển tới nữ sắc. Uống rượu để say, lấy vợ để ngủ, Cố đại nhân nhớ tới cặp mông tròn to chắc nịch của Nguyệt Nha, nghĩ Vô Tâm thật tinh mắt, là một người rất thiết thực.
Hút hết điếu thuốc cuối cùng, Cố đại nhân cởi quần, rên rỉ vuốt trụ một hồi, gã bắn tinh hoa dính lên một con gián qua đường. Cách vách hẵng còn rầm rì, Cố đại nhân cột quần ra cửa, tiền viện của nhà trọ có tiểu nhị canh cổng thâu đêm, kiêm bán thuốc và dắt mối. Cố đại nhân chướng mắt hàng trong tay tiểu nhị, cho nên định bụng đến mua bao thuốc lá. Nhưng vừa đi tới tiền viện, gã gặp một vị khách nữ đến tìm nơi ngủ trọ. Nương ngọn đèn ở cửa, Cố đại nhân chỉ thấy đối phương búi tóc, mái thưa, mặt thoa phấn hồng phấn trắng, dáng dấp không đẹp lắm, nhưng cũng xem như đoan chính, chỉ là đầu mày nhíu lại, trông như buồn phiền. Đàn bà phụ nữ hơn nửa đêm chạy ra nhà trọ, ắt là có duyên cớ trong đó, hơn nữa trông cô ta vẻ mặt phiền muộn, trong tay trống trơn không có đến một bọc đồ.
Cố đại nhân hoài nghi cô ta là con dâu nhà nào lén chạy ra ngoài, có lẽ bị cha mẹ chồng ức hiếp, hoặc là bị chồng đánh. Tiểu nhị dẫn cô ta vào phòng trong, Cố đại nhân đứng đực ra đó nhìn mãi. Trước khi bước vào cửa, vị khách nữ kia bỗng quay đầu yêu kiều liếc gã một cái. Cố đại nhân đã mấy hôm chưa cùng phụ nữ đưa mắt, nhất thời trong lòng vui vẻ, cả người mềm nhũn.
Mua thuốc lá xong, Cố đại nhân mồi thuốc lá ngậm ở khóe miệng, rạo rực đi bộ một vòng trong sân, nhưng chẳng dụ ra được đến cả một con chuột. Dừng bước tằng hắng, gã thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Thật nhớ cảm giác được ngủ với gái a!”
Cố đại nhân không tiện đi gõ cửa phòng vị khách nữ xa lạ kia, đành hậm hực trở về phòng ngủ. Sáng hôm sau, Cố đại nhân lén nói Vô Tâm: “Ngươi ban đêm sướng nhỉ, mãi không xong, làm ông đây ngủ không yên!”
Nguyệt Nha ra ngoài mua bánh bao, Vô Tâm bó gối ngồi trên giường, rất thản nhiên ngửa đầu nhìn Cố đại nhân: “Hâm mộ ta?”
Cố đại nhân nguýt mắt kinh thường: “Hâm mộ cái rắm! Cậu làm như ông đây chưa thấy gái bao giờ? Ông lúc trước thê thiếp thành đàn…”
Gã còn chưa dứt lời, Vô Tâm chen miệng: “Giờ còn mỗi cây gậy.”
Cố đại nhân nhất thời bị hắn chặn nghẹn. May thay Nguyệt Nha cầm bánh bao nóng hổi trở lại, Cố đại nhân lôi bánh bao làm bia đỡ, ném tù tì vào trong miệng, nước cũng chả uống, nghẹn đến nấc cụt.
Vô Tâm muốn đi xa hơn, tỷ như ngồi xe lửa đến Thiên Tân Bắc Bình (tên gọi cũ của Bắc Kinh). Cố đại nhân cũng không ngại đi Thiên Tân Bắc Bình, vấn đề là không có tiền mua vé tàu, hơn nữa từ huyện Trường An đến Thiên Tân Bắc Bình, xe lửa nhất định đi qua huyện Văn, rất không an toàn. Thời gian một ngày loáng cái trôi qua, ba người vẫn chưa quyết định xong, Cố đại nhân ra ra vào vào, con mắt lại liếc xem động tĩnh trong sân. Vị khách nữ đến đêm qua vẫn không lộ diện, ngay cả cơm cũng không gọi. Cố đại nhân nhớ lại cái liếc mắt đưa tình của cô ta, càng nghĩ càng lý thú, cuối cùng gã cắn răng, thầm nhủ mười cô đã có chín cô chịu, chỉ sợ đàn ông không biết dẻo miệng. Dù sao bên cạnh cô ta cũng không có đàn ông, tối nay mình thử một lần, nếu thật sự có thể hoàn thành chuyện tốt, tương lai mình phát đạt, sẽ nạp cô ấy làm Bà Sáu.
Đến trời tối, Cố đại nhân “ăn không biết ngon” sáu cái bánh bao lớn. Nuốt một miếng khô khốc cuối cùng, gã ngẩng đầu, bỗng phát hiện Vô Tâm đang nhìn mình cười.
Cố đại nhân chép chép miệng, bưng chén nước ấm trước mặt Nguyệt Nha qua, ngửa đầu uống vài hớp lớn, đoạn hỏi: “Cười cái quái gì?”
Vô Tâm cười không nói, đón chén nước từ trong tay gã, uống hết chỗ nước ấm còn lại. Nguyệt Nha rót được một chén nước đầy, mình chưa uống được ngụm nào. Cầm nửa cái bánh quay sang Vô Tâm, cô cũng hỏi: “Cười gì vậy?”
Vô Tâm rũ mắt, nói nhỏ: “Anh thấy Cố đại nhân mặt mày hồng hào như hoa đào, rất dễ nhìn.”
Nguyệt Nha không khỏi liếc nhìn Cố đại nhân, thấy gã mặt đỏ tới mang tai, không kiềm được nở nụ cười. Cố đại nhân vốn trong lòng có quỷ, giờ bị Vô Tâm chọc một cái, không khỏi có chút chột dạ: “Có độc mỗi cây gậy, hoa đào đâu ra! Do ta uống nhiều nước nóng quá thôi.”
Vô Tâm nắm tay Nguyệt Nha vỗ vỗ: “Thú thật tôi không biết xem tướng, nói bậy chút ấy mà.”
Cố đại nhân sợ tới mức con quỷ trong bụng thiếu điều nhảy ra, đứng lên rời đi, giọng ngày càng nhỏ: “Nếu có hoa đào thật còn đỡ…”
Cố đại nhân trở về phòng, súc miệng lại chải đầu. Đợi cho trời tối hẳn, Vô Tâm cùng Nguyệt Nha phòng kế bên cũng ngủ rồi, gã cởi áo bông trên người, xốc tinh thần đẩy cửa ra sân dạo một vòng, sau đó ngông nghênh đi đến trước cửa phòng vị khách nữ kia, nâng tay gõ: “Này, sao cậu ngủ rồi? Dậy dậy, còn cần thuốc nữa không?”
Im lặng qua chốc lát, cửa phòng mở ra. Vị khách nữ đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn Cố đại nhân.
Cố đại nhân lập tức ra chiều kinh ngạc: “A! Thật có lỗi thật có lỗi, tôi gõ nhầm phòng.” Sau đó gã toan lui bước, nhếch miệng cười: “Có quấy rầy cô nghỉ ngơi không?”
Trong phòng không mở đèn, may mà tiền viện còn đèn điện, ánh sáng rõ ràng, cho nên hậu viện cũng không tối lắm. Cô gái kia nhìn Cố đại nhân không ngừng, mặt bỗng có hơi vặn vẹo, giống như vốn muốn cười, lại cố thu nụ cười lại. Vẻ mặt không ổn định, ánh mắt lại ổn định, vẫn buồn bã như đêm qua: “Tiểu Thạch Đầu.”
Cố đại nhân nghe cô ta gọi, từ vờ kinh ngạc biến thành kinh ngạc thật sự: “Cô… cô là ai?”
Hai bên khóe miệng cô ta dường như mất khống chế mà nhếch lên, trong ánh mắt không mang ý cười, miệng lại cười: “Em là… Tiểu Xuân Tử đây.”
Cố đại nhân bỗng chợt vỡ lẽ, vỗ tay cái bộp: “Ôi chao, là em à!”
Tiểu Thạch Đầu là tên tục của Cố đại nhân, Tiểu Xuân Tử là hàng xóm của Tiểu Thạch Đầu. Thời điểm hai người chia xa, đều hơn mười tuổi, tình chàng ý thiếp, có điều tình cảm cũng không xem là sâu đậm, mắt đi mày lại thôi. Cố đại nhân rất vui mừng, mở miệng hỏi: “Em lấy chồng rồi à? Sao một thân một mình ra ở trọ thế này?”
Tiểu Xuân Tử nâng tay vịn chặt khung cửa, cố sức xoay mặt qua một bên, ngữ khí gấp gáp: “Em lấy Đinh đầu to… anh đi đi, anh đi đi…”
Cố đại nhân thấy thái độ cô ta không ổn, trái lại không chịu rời đi: “Em làm sao thế?”
Ánh mắt Tiểu Xuân Tử bỗng chốc sáng rực lên, sau đó thân thể thoáng lung lay, quay mặt ra trước: “Em không sao.” Giọng cô dần thay đổi nhẹ nhàng: “Ít năm trước nghe danh anh rung chuyển đất trời, em cũng không dám đi trèo cao. Giờ gặp lại, không biết anh còn nhận ra đứa em gái này không?”
Cố đại nhân vừa nghe có hy vọng, nhất thời đũng quần giăng lều: “Anh có thể không nhận ra em gái mình sao? Em nói cho anh biết, sao em đi có một mình?”
Tiểu Xuân Tử nghiêng người, vung cái khăn tay thơm nức nước hoa vào trong phòng: “Em gây gổ với Đinh đầu to, không sống với y nữa.”
Cố đại nhân thuận thế cất bước đi vào: “Đinh đầu to bây giờ phát đạt phết, anh cũng không phải là đối thủ của y, em nỡ rời khỏi y à?”
Tiểu Xuân Tử đóng cửa, trong phòng lập tức tối om: “Em chỉ là bà vợ bé, lại còn thứ bảy, nhẫn nhịn đến già cũng chỉ là đứa thiếp, có gì mà luyến tiếc?”
Cố đại nhân thèm đàn bà đến điên rồi, lại nghĩ Tiểu Xuân Tử là gái có chồng, cái gì cũng biết, gã cũng không cần giấu giấu diếm diếm, lãng phí thời gian. Quay người đi đến trước mặt Tiểu Xuân Tử, gã vươn tay nắm hai tay đối phương: “Anh nói này, nếu em không có chỗ nương tựa thì đi theo anh. Hai ta cũng xem như thanh mai trúc mã, em nói anh còn có thể cô phụ em sao?”
Tay Tiểu Xuân Tử lạnh lẽo nhơm nhớp, mặc cho Cố đại nhân nắm. Cố đại nhân ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc, quá thơm, thơm đến mức có phần buồn nôn. Ngón tay cô ta bỗng nắm chặt lại tay Cố đại nhân, giọng của Tiểu Xuân Tử khàn khàn một cách kỳ dị: “Đi, đi mau…”
Cố đại nhân thấy cô ta lúc tốt lúc xấu với mình, không khỏi dở khóc dở cười: “Đi cái gì mà đi, huyện Trường An cũng không phải địa bàn của Đinh đầu to, em còn sợ có người đá cửa sao?”
Ngón tay Tiểu Xuân Tử dần dần buông lỏng, trong bóng tối Cố đại nhân lờ mờ thấy cô ta nở nụ cười: “Anh nói đúng, em mới không sợ.”
Cố đại nhân ôm Tiểu Xuân Tử hôn một cái, hôn xong cảm thấy miệng Tiểu Xuân Tử có hơi thối, bèn đổi qua hôn mặt cô. Mặt cũng mang mùi tanh quái dị, thế là Cố đại nhân không dám hôn nữa, dẫn Tiểu Xuân Tử đi đến giường. Tiểu Xuân Tử ngoan ngoãn nằm ngửa trên giường, Cố đại nhân cúi người cởi quần áo cô, cô ta vẫn không nhúc nhích, mặc cho gã cởi.
Trong phòng tối đen, Cố đại nhân không có tâm tư nói lời ngon tiếng ngọt, cởi quần đè lên, hắn nín thở trừng mắt, như rồng cựa mình làm mưa làm gió, khiến giường gỗ rung lắc “kẽo kẹt”. Một hơi đẩy mấy ngàn cái, gã sảng khoái thở phì phò. Trong niềm sung sướng cực độ, gã ngẩng đầu, “A” một tiếng thật dài từ trong cổ họng, giống như bắn ra hết mấy tháng tích trữ vậy.
Nhắm mắt lại hưởng thụ dư vị chốc lát, Cố đại nhân sảng khoái cúi đầu, chợt thấy một bàn tay tái nhợt từ dưới giường duỗi lên, “bộp” một tiếng dán lá bùa lên mặt Tiểu Xuân Tử.
Tức thì, cái đầu của Vô Tâm xuất hiện trong tầm nhìn của Cố đại nhân, mỉm cười với gã, Vô Tâm nhẹ giọng hỏi: “Sướng đủ chưa? Đủ rồi thì xuống đi!”
Tiểu Xuân Tử trợn to mắt nằm cương cứng trên giường, trong cổ họng bắt đầu vang “gù gù”. Một bên lỗ mũi bỗng nhiên chìa ra hai cái râu dài, chính là một con thi trùng giãy dụa bò ra. (thi trùng: trùng ăn xác chết)