Pháp Sư Vô Tâm

Chương 27: Hương tan ngọc nát



Editor: Mạc Thiên Y

Hai tay Cố đại nhân chống hai bên đầu Tiểu Xuân Tử, nhìn chằm cô ta bên dưới, không có “rút ra”, là “thằng nhỏ” tự mềm oặt co lại thành con sâu, theo chất lỏng ấm áp mà trôi tuột ra. Một giọt mồ hôi rơi trên chóp mũi Tiểu Xuân Tử, mồ hôi lạnh, cơ thể Tiểu Xuân Tử cũng lạnh. Lạnh, mà còn lỏng lẻo nặng trịch. Mùi hôi thối theo thất khiếu dần dần tản ra ngoài.

Thi trùng rốt cục giãy thoát khỏi lỗ mũi, nhanh như bay bò xuống dưới cổ áo mở rộng của Tiểu Xuân Tử. Trong cơ thể cô ta bỗng phát sinh sôi trào, co giật ùng ục. Bùa giấy dán trên mi tâm cô ta, cô ta nhìn Cố đại nhân bên trên, đôi con ngươi càng trồi ra, đồng thời trong cổ họng phát ra hai loại thanh âm hỗn tạp không rõ.

Một loại là mềm mại đáng yêu, gào khóc bi ai; một loại khác là trầm thấp khàn khàn, đứt quãng nói: “Tiểu Thạch Đầu, đi, đi, đi…”

Càng nhiều sợi râu dài nhỏ từ lỗ mũi lỗ tai cô ta chui ra, lắc lắc lúc nhúc tìm tòi. Cố đại nhân như thể bay sạch hồn phách, chợt xoay người lăn xuống giường. Vô Tâm từ dưới giường chui ra giành lấy, một ngón tay điểm lên bùa giấy: “Nói, là ai sai ngươi đến?”

Hai loại giọng nói vẫn liên tục không ngừng, một giọng yếu ớt và tuyệt vọng: “Bà Chín… là ma quỷ, Tiểu Thạch Đầu, anh đi mau…”

Lời còn chưa dứt, một giọng khác bỗng rướn cao lên lấn át, kêu khóc đến rợn cả người. Vô Tâm chẳng hề nhúc nhích, tiếp tục ép hỏi: “Bà Chín là ai?”

Bên trong tiếng khóc, Tiểu Xuân Tử giãy dụa đáp: “Bà Chín… tên là Khởi La… ăn thịt người…”

Nói đến đây, cô ta bỗng ngửa đầu, giữa cái cổ dài nhỏ trong nháy mắt nhô lên vô số điểm nhỏ. Mỗi điểm bị thi trùng bên dưới xé rách lớp da, chỗ bị rách chảy nước đen, sau đó từ cổ trở xuống dường như bị bùng nổ vậy, thi trùng trong cơ thể ăn mòn lớp da ngoài thành cái tổ ong máu thịt. Râu màu đen duỗi ra trước tiên, cổ họng Tiểu Xuân Tử “Hà hà” hai tiếng, Cố đại nhân đứng trên đất, chỉ thấy rải rác trên da Tiểu Xuân Tử lộ ra cơ man là râu của thi trùng, trông như mọc lên một lớp lông rậm vậy! Một con ngươi mắt bỗng nhanh như chớp lăn xuống đất, một con thi trùng cực lớn lắc đầu quẫy đuôi, chui ra từ trong hốc mắt của cô.

Vô Tâm vẫn một tay ấn bùa giấy, tay kia thì đưa lên miệng cắn đứt đầu ngón tay, vẩy lên người Tiểu Xuân Tử. Máu Vô Tâm vừa bắn lên, da Tiểu Xuân Tử lập tức bị khoét thành cái lỗ thật sâu. Thi trùng trong cơ thể như bị giội nước sôi vậy, rụt vào trong, bắt đầu quay cuồng trong cơ thể. Mà Vô Tâm vừa dùng một ngón tay áp chế thi trùng cuộn trào trong cơ thể Tiểu Xuân Tử, vừa quay đầu nhìn Cố đại nhân.



“Không phải sợ.” Vô Tâm gương mặt tái nhợt, thanh âm bình tĩnh: “Cô ấy yêu anhi.”

Cố đại nhân run rẩy, tóc tai cả đầu rõ ràng dựng thẳng đứng.

Chốc lát sau, Tiểu Xuân Tử bất động, đám thi trùng cũng an tĩnh. Vô Tâm gỡ bùa giấy vo thành một cục, sau đó kéo chăn ở đầu giường, cúi người đắp lên mặt Tiểu Xuân Tử.

Xoay người vung tay với Cố đại nhân, hắn nhẹ giọng nói: “Cô ta đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, nhỡ kinh động ai đến thì phiền.”

Cố đại nhân như tượng gỗ, không thể nói cũng không thể động, được Vô Tâm đẩy trở về phòng.

Nhà trọ làm ăn tàm tạm, tiền viện khách trọ nhiều, hậu viện lại yên tĩnh. Vô Tâm thắp đèn trên bàn, sau đó xách ấm nước đến tiền viện bảo tiểu nhị rót một ấm nước nóng trở về. Đổi nước ấm vắt khăn mặt, hắn tiến lên muốn lau mặt cho Cố đại nhân, nhưng Cố đại nhân lui ra sau, thấp giọng hỏi: “Cậu đã sớm nhìn ra cô ta có vấn đề?”

Vô Tâm một tay nâng khăn mặt, nhỏ giọng đáp: “Tôi không nhìn ra vấn đề của cô ta, tôi nhìn ra vấn đề của anh. Có nhớ hôm nay tôi nói anh “mặt dính hoa đào” không?”

Cố đại nhân gật gật đầu: “Nhớ.”

Vô Tâm nở nụ cười: “Hoa đào không giả, đáng tiếc ấn đường của anh biến thành màu đen, là bị dính một đóa hoa đào âm!”

Cố đại nhân hỏi: “Nếu đã nhìn ra, tại sao không cho tôi biết sớm?”

Vô Tâm hỏi vặn lại: “Không phải anh muốn đàn bà sao?”

Cố đại nhân trầm mặt tiến lên trước: “Tôi muốn đàn bà chứ không phải người chết! Cậu đếch phải người, nhưng mà tôi là người! Vô Tâm, tôi xem cậu như huynh đệ, cậu lại đùa bỡn tôi như khỉ! Cậu trốn dưới giường xem tôi *** người chết!”

(MTY: amen, Thiên Y ta muốn dùng từ hoa mỹ lắm lắm mà truyện này nó nói huỵch toẹt quá bà con ạ, mấy chỗ *** chúng mình tự hiểu nhá =.=!)

Vô Tâm nhìn ra Cố đại nhân đã nổi giận, bèn giải thích: “Tôi trốn ở dưới giường, là vì bảo vệ anh.”

Cố đại nhân xoay tròn cánh tay, đấm một cú mạnh ngay đầu Vô Tâm: “Cậu thì biết cái đếch gì! Em ấy là Tiểu Xuân Tử a!”



Vô Tâm nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh cú đấm của Cố đại nhân. Mà Cố đại nhân theo quán tính chếch choáng người, sau khi đứng vững lại, bắt đầu nghẹn ngào: “Vô Tâm, đồ chết dẫm nhà cậu, cậu đếch biết cái chó gì cả! Tôi dù có nghẹn chết, cũng không thể đi *** người chết; tôi dù có giết người, cũng không thể giết Tiểu Xuân Tử! Lúc bé nếu tôi không chuyển nhà, bây giờ Tiểu Xuân Tử có thể là vợ tôi!”

Vô Tâm lui một bước, cho rằng Cố đại nhân thật sự không cần đau khổ như thế, bởi vì làm vợ gã cũng chẳng có gì tốt. Tiện tay buông khăn mặt, hắn bưng chậu nước ấm đến trước mặt Cố đại nhân: “Anh có muốn tắm một cái không?”

Đương bi phẫn cực độ, Cố đại nhân được nhắc nhở, nhớ lại hành động ban nãy của mình, gã “ụa” một tiếng nôn đầy đất.

Cố đại nhân dùng xà phòng rửa mặt rửa tay rửa mông, tắm hết chậu này đến chậu khác. Nguyệt Nha được Vô Tâm dặn, nằm trong phòng không đi ra, chỉ nghe phòng bên đóng cửa mở cửa rất náo nhiệt.

Qua thật lâu sau, cô bị Vô Tâm gọi vào phòng Cố đại nhân. Cố đại nhân ngồi trên giường, cả người đều là mùi xà phòng; Nguyệt Nha cẩn thận quan sát gã, cảm giác qua một đêm không gặp, trông gã như gầy đi một vòng, cả đầu cả cổ rụt trong cổ áo bông.

Khí trời rét lạnh, trong phòng lại không đốt lò, cho nên Vô Tâm dẫn Nguyệt Nha cũng lên giường, ở trong chăn bông còn có thể ấm áp chút. Vô Tâm ngồi tựa đầu giường, Nguyệt Nha rụt hai tay trong tay áo tựa bên cạnh hắn; Vô Tâm vẫy tay với Cố đại nhân ở cuối giường, Cố đại nhân giống như con chim lạc bầy, do dự rồi cũng dịch qua.

Vô Tâm nâng hai tay, một bên nắm Nguyệt Nha, một bên nắm Cố đại nhân. Hai người họ đều biết lai lịch của hắn nhưng vẫn tốt với hắn, cho nên hắn quyết tâm phải bảo vệ họ, muốn cho họ đều sống đến già, sống đến răng long đầu bạc.

Vô Tâm không nhắc đến chuyện Cố đại nhân *** quỷ, chỉ nói là gã bị câu dẫn mới vào phòng của Tiểu Xuân Tử, mà trước khi gã vào phòng, Vô Tâm đi trước một bước mở cửa sổ lẻn vào, cứu gã từ trong tay ác quỷ. Nguyệt Nha nghe tới đây, nhịn không được trách Cố đại nhân: “Làm như mấy đời chưa thấy gái bao giờ, cũng không ngẫm lại, trên trời đến cả dĩa bánh cũng chả rơi xuống, đâu ra vô duyên vô cớ rơi xuống một cô gái cho anh chứ?”

Cố đại nhân cụp mắt, chẳng nói chẳng rằng, cũng giống Nguyệt Nha nhét tay vào trong cổ tay áo bông. Gã không phải người dễ động lòng, gần như là kẻ lòng lang dạ sói mình đồng da sắt, nhưng mà nhớ tới Tiểu Xuân Tử liên tục giục từng tiếng “Đi”, gã đau lòng. Dùng sức hắng giọng, gã cố gắng tìm lời nói, không dám nghĩ sâu: “Chẳng trách tên Đinh đầu to không bắt thằng nhóc Trương kia mà đi bắt tôi, hóa ra là có người thổi gió bên gối.”

Vô Tâm giải thích cho Nguyệt Nha: “Nhạc Khởi La gả cho Đinh đầu to làm Bà Chín. Cô ta khống chế hồn phách Bà Bảy, chính là Tiểu Xuân Từ, làm cho cô ta trở thành cái xác không hồn đuổi đến huyện Trường An.” Sau đó hắn quay sang Cố đại nhân lại nói: “Ba hồn bảy vía của người sống nhập trong thân thể rất chặt, không phải dễ dàng bị thu đi hết. Trong cơ thể Tiểu xuân tử còn sót lại ít hồn phách, lại bị Nhạc Khởi La tìm oan hồn khác nhập vào. Lệ khí của oan hồn rất nặng, vốn là chiếm thượng phong; nhưng mà có lẽ Tiểu Xuân Tử vẫn còn vướng bận anh, cho nên sau khi gặp lại, cô ấy tạm thời trấn áp oan hồn, muốn cứu anh.”

Cố đại nhân khịt mũi: “Ừ.”

Vô Tâm vỗ lưng gã như trấn an: “Pháp thuật Nhạc Khởi La dùng trên người Tiểu Xuân Tử đã bị bùa giấy phá. Tiểu Xuân Tử hồn phi phách tán, từ nay về sau trên đời không còn cô ấy nữa. Anh yên tâm, cô ấy không còn đau khổ nữa.”

Nguyệt Nha thở dài: “Ả họ Nhạc kia sao còn chưa chịu dừng tay? Ban đầu dùng người giấy hù chúng ta, giờ ấy mà giỏi, đổi lại phái người chết ra trận. Thiện ác đến cùng luôn có báo ứng, chẳng lẽ không ai trừng trị được ả sao?”

Vô Tâm ngẫm nghĩ: “Khống chế hồn phách là bằng niệm lực. Một khi người giấy rời xa cô ta, chỉ sợ cũng sẽ không nghe lời, hơn nữa bắn ra một đốm lửa là có thể dễ dàng cháy. Đổi qua thi thể thì khác, xương thịt dẫu sao cũng khác giấy, chỉ là thời gian lâu sẽ bị hư thối.”



Cố đại nhân thất thần đáp: “Thì ra ma nhập vào người cũng không dễ dàng, chẳng trách đều muốn tu luyện thành sát.”

Nguyệt Nha tán thành “Đúng, vẫn là đồ của mình dùng thuận tay hơn.”

Vô Tâm vỗ hai người, chậm rãi nói: “Có lẽ là Nhạc Khởi La biết được quan hệ sâu xa của Tiểu Xuân Tử và Cố đại nhân, cho nên mới phái cô ấy đến huyện Trường An. Tiểu Xuân Tử liên tục bảo Cố đại nhân đi, có thể thấy được mục đích đến không tốt, là muốn hại Cố đại nhân. Mà dựa vào bản lĩnh của Nhạc Khởi La, không cần phải hợp tác với Đinh đầu to…”

Vô Tâm không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ Nhạc Khởi La lúc trước từng tập kích Nguyệt Nha, giờ lại tập kích Cố đại nhân, cho thấy là muốn làm cho mình biến thành người cô đơn. Kỳ thật trở lại là một mình cũng không sao, chỉ là Nguyệt Nha đã thành thân với mình, rời đi cũng không dễ tái giá; Cố đại nhân lại là một tên tư lệnh không binh, muốn làm thổ phỉ cũng không có núi để lên.

Do đó hắn không thể nhượng bộ, hắn mà nhượng bộ Nhạc Khởi La thì thực có lỗi với Nguyệt Nha và Cố đại nhân. Huống hồ chỉ có ngàn năm làm trộm, không có ngàn năm phòng trộm, hắn muốn cùng Nguyệt Nha sống yên ổn mấy chục năm, không muốn ngày ngày lo lắng đề phòng.

Cuối cùng, Vô Tâm mở miệng: “Sau khi trời sáng, tôi sẽ đưa hai người đến một nơi an toàn.”

Nguyệt Nha và Cố đại nhân cùng thắc mắc: “Đi đâu?”

Vô Tâm đáp: “Thanh Vân quan.”

Cách Vô Tâm ở trung gian, Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân mắt to trừng mắt nhỏ: “Đến Thanh Vân quan? Người ta có thể cho chúng ta ở ké sao?”

Vô Tâm thân thiết dán sát mặt Nguyệt Nha: “Anh có cách mà. Đợi sau khi dàn xếp ổn thỏa chỗ ở cho hai người xong, anh muốn đến huyện Văn một chuyến. Yên tâm, sẽ không lâu, hai ba ngày là trở lại.”