Sau khi trời sáng, Vô Tâm thanh toán tiền phòng, thản nhiên dẫn Nguyệt Nha và Cố đại nhân rời quán trọ. Nguyệt Nha không nói gì, Cố đại nhân thì một bước đi một cái quay đầu, không ngừng nhìn cửa phòng Tiểu Xuân Tử. Hậu viện đã tràn ngập mùi xác thối mang máng, có điều tiền viện đang có một chiếc xe thu phân người đi qua, mùi thối bay cả mười dặm, tiểu nhị bịt mũi cau mày, thế là hoàn toàn xem nhẹ mùi lạ của tiệm mình.
Vô Tâm kéo tay áo Cố đại nhân, không cho gã nhìn đông nhìn tây, miễn khiến người chú ý. Rời khỏi nhà trọ đếm tiền, Nguyệt Nha đi mua mười cái bánh bao chay, bánh bao chay to cỡ nắm tay, Cố đại nhân ăn năm cái, Nguyệt Nha ăn ba cái, Vô Tâm ăn một cái rưỡi, hắn thấy Nguyệt Nha ăn đến liếm môi chép miệng, dường như là chưa no, bèn nhường nửa cái còn lại cho cô.
“Anh không sợ đói.” Hắn nói cho Nguyệt Nha: “Không ăn cũng có sức mà.”
Nguyệt Nha không tin, cũng không cần. Hai người nhường qua đẩy lại, kết quả sẩy tay, nửa cái bánh bao rơi xuống đất. Cố đại nhân đứng bên xem, phát ra một câu cảm khái: “Mẹ nó chứ, không bằng cho ta!”
Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân rất muốn biết Vô Tâm muốn đi đâu, nhưng dọc đường Vô Tâm sống chết không nói. Ba người ra khỏi thành đi lên đường núi, qua nửa ngày mới tới Thanh Vân quan trên núi Thanh Vân. Tuy Nguyệt Nha đã chuyển đến ở Trực Lệ đã lâu, nhưng nơi cô từng đi xa nhất chỉ là ngôi miếu lớn trên núi gần huyện Văn. Ngôi miếu kia đã xem như cung vàng điện ngọc rồi, hòa thượng trong miếu đều tai to mặt lớn, rất phúc hậu; không ngờ so sánh với Thanh Vân quan, cô tuy không có học vấn gì, lại cảm giác ra sự dung tục của ngôi miếu lớn kia. Vừa đi qua cổng chào, cô bất giác kéo ống tay áo vuốt vuốt tóc, lại đặc biệt dùng mu bàn tay lau miệng, muốn làm ra bộ dạng trang trọng; Cố đại nhân cũng xoay đầu bốn phương tám hướng: “Ôi chao ôi, động tiên a! Lúc trước sao ta không tới đây trước chứ?”
Vô Tâm bước lên con đường lát gạch xanh, hơi nghiêng người nắm tay Nguyệt Nha. Cuối thu, cảnh vật hai bên đường xơ xác, gió lạnh khô hanh len lỏi trong từng chạc cây, thổi lá khô vang xào xạc. Một khe núi nho nhỏ chạy dọc theo triền núi, có tiếng nước chảy như có như không vọng ra. Vô Tâm ngửa đầu nhìn lên trước, chỉ thấy trong rừng cây trùng điệp thấp thoáng hiện ra rường cột chạm trổ, hệt như điện Ngọc hoàng.
Đạo trưởng Xuất Trần Tử kiểu gì cũng không ngờ Vô Tâm lại đến nữa. Khoác một cái áo khoác lông chồn lớn màu đen, y thò chân xuống chiếc giường La Hán bằng gỗ lim của y, áo khoác mở rộng, lộ ra bên trong bộ đồ đạo trưởng màu trắng không nhiễm một hạt bụi.
Vô Tâm khá là cung kính, chắp tay ôm quyền khom người chào y: “Đạo trưởng, tôi lại tới nữa.”
Mái tóc dài của Xuất Trần Tử rẽ làm đôi rũ xuống, đen bóng tựa tấm lụa sa tanh. Híp mắt quan sát Vô Tâm từ trên xuống dưới, nếp nhăn nơi khóe mắt y giấu sau mái tóc dài, ở giữa lộ ra gương mặt trẻ tuổi trắng noãn đến dị thường: “Sao cậu lại tới nữa?”
Vô Tâm thẳng lưng, làm như ngượng ngùng, cười với Xuất Trần Tử: “Còn không phải do Thái Sư thúc tổ của ông…”
Không chờ hắn nói hết lời, Xuất Trần Tử tức đến ngửa đầu, khóe mắt đuôi mày lộ cả ra: “Cái đệt! Ta nào có Thái Sư thúc tổ? Thái Sư thúc tổ của ta đã chết mấy kiếp từ hơn trăm năm trước rồi!”
Vô Tâm bình tĩnh cười: “Đạo trưởng, ông đừng vội, nghe tôi nói cho hết lời cái đã. Thái Sư thúc tổ của ông ấy, ở huyện Văn đã lấy chồng rồi, làm Bà Chín của người ta.”
Xuất Trần Tử lui ra sau một bước, vỗ cái bộp lên bàn trà nhỏ trên giường, tức sùi bọt mép kêu: “Nói nữa thì cút ra ngoài cho ta!”
Vô Tâm gật gật đầu: “Được, vậy tôi ra bên ngoài nói.”
Vô Tâm chậm rãi nâng hai tay, nhẹ vỗ vai Xuất Trần Tử, đồng thời thấp giọng nói: “Đạo trưởng, Thái sư thúc tổ của ông đùa chết người ta, đùa ấy mà rất giỏi a.”
Xuất Trần Tử nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào.
Vô Tâm tiếp tục: “Mặc cho cô ta chơi tiếp, tương lai tất có đại loạn, cho nên tôi muốn đến Huyện Văn, xem lại trận pháp của Thái Sư tổ ông. Thấy một nam một nữ đứng ngoài cửa sổ không? Nữ là vợ tôi, nam là huynh đệ của tôi, tôi không thể dẫn theo họ mạo hiểm đến Huyện Văn, thành thử muốn nhờ ông thu lưu họ vài ngày. Tôi nghĩ với đạo hạnh của ông, trong Thanh Vân quan sẽ không có chuyện ma quái.”
Xuất Trần Tử buông lỏng tay, phất ống tay áo đưa lưng về phía hắn: “Chuyện ma quái thì sao?”
Vô Tâm vòng đến trước mặt y: “Người tu đạo, luôn lòng dạ từ bi, hai mạng người, tôi nghĩ ông nhất định có thể bảo vệ được.”
Xuất Trần Tử giương mắt nhìn hắn: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Vô Tâm chắp tay: “Đạo trưởng, làm ơn, mỗi ngày cho họ ba bữa cơm là được.”
Xuất Trần Tử vừa nhìn đến Vô Tâm, tựa như lọt vào sương mù, quả tim lơ lửng trên không chạm trời dưới không chạm đất. Thái sư thúc tổ là bí mật của Thanh Vân quan, y chỉ truyền lại bí mật cho đại đệ tử của y, bởi vì tương lai đợi sau khi y vũ hóa ( chết), đại đệ tử sẽ là một đời trụ trì mới của đạo quan. Bí mật vốn như một câu chuyện xưa huyền diệu khó giải thích, nghe thú vị mà thôi, không đáng một đồng; nhưng sau khi Vô Tâm đưa đến tin tức của Thái sư thúc tổ, chuyện xưa nối liền cùng hiện thực, khiến Xuất Trần Tử cách dăm ba bữa lại thấy ác mộng.
Xuất Trần Tử tìm hai gian phòng nhỏ sau Thanh Vân quan, để Nguyệt Nha và Cố đại nhân ở lại. Nguyệt Nha và Cố đại nhân được thấy dáng vẻ phiêu phiêu như tiên của đạo trưởng, đều rất tôn kính, thành thành thật thật không làm bừa nói bậy. Cho đến buổi tối, Vô Tâm ngồi trên giường La Hán của Xuất Trần Tử, kể lại tỉ mỉ từng chuyện ác của Nhạc Khởi La. Xuất Trần Tử bưng một cái lò sưởi tay nhỏ màu sắc cổ xưa, nghe xong thần sắc trên mặt bất định. Mà Vô Tâm nói đến câu cuối cùng, cách cái bàn thấp, nhô đầu qua hỏi: “Nếu so sánh bản lĩnh của ông và Nhạc Khởi La, có thể kém bao nhiêu?”
Xuất Trần Tử nghe hắn rốt cuộc thu lại bốn chữ “Thái sư thúc tổ”, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Thái Sư tổ của ta và cô ta không tu luyện chung đường, không thể so sánh.”
Vô Tâm lại hỏi: “Nhạc Khởi La có thể triệu hồi hồn phách từ dưới đất lên, ông có thể không?”
Xuất Trần Tử lắc lắc đầu: “Ta chỉ có thể trấn áp hồn phách xuống trở lại thôi.”
Vô Tâm bừng tỉnh đại ngộ: “A… Cũng không tệ, mạnh hơn tôi rồi.”
Vô Tâm một đêm không ngủ, bởi vì sau khi về phòng bèn ăn ngay nói thật, thừa nhận mình là muốn đi huyện Văn một chuyến.
Nguyệt Nha bấy giờ tỏ vẻ không đồng ý, lại không khuyên được hắn, nóng lòng muốn thử khóc lóc. Ngồi trên giường xõa tóc ra, cô định khóc, lại khóc không ra, vì thế xuống giường đi tìm Cố đại nhân. Cố đại nhân khoác áo bông vào cửa phòng, hằm hè đe dọa, muốn chặt gãy chân Vô Tâm. Vô Tâm nhấc chân đạp lên mép giường, tự vỗ lên đùi: “Được, chặt đi!”
Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân kẻ đánh người xoa, cũng không ngăn được Vô Tâm. Nửa đêm Vô Tâm xuất phát xuống núi, Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân ở phía sau đưa tiễn thật xa. Nguyệt Nha tức giận đến khóc nức nở: “Cái thứ gì a, đàn gảy tai trâu, ngốc như lừa a!”
Cố đại nhân phụ họa: “Đúng là con lừa!”
Nguyệt Nha lại nói: “Chúng ta đi theo đi, nhiều người ít ra mạnh hơn một người a!”
Cố đại nhân liếm liếm môi, không tiếp lời, bởi vì thật sự là không dám đi Huyện Văn, sợ Nhạc Khởi La, cũng sợ Đinh đầu to.
Vô Tâm dừng bước, xoay người cười hì hì với Nguyệt Nha, lại giơ tay phải lên vẫy vẫy, ra chiều tạm biệt. Không đợi Nguyệt Nha mở miệng, hắn đã xoay người tăng nhanh bước chân, vừa chạy vừa nhảy biến mất trong bóng đêm.
Vô Tâm một mình không vướng víu, hành động trái lại càng mau lẹ. Chạy một mạch không ngừng đến trời sáng, hắn đi vào một quán cơm nhỏ ngoài huyện Trường An ăn sáng, chợt nghe thực khách bàn bên kể một chuyện lớn xảy ra trong huyện: có một nhà trọ ban đêm tiếp một vị khách nữ, sau khi vào trọ không ăn không uống không có động tĩnh, kết quả hai ngày sau tiểu nhị nhịn không được gõ cửa, không ai trả lời, đá văng cửa, nhìn thấy khách nữ kia đã thối rữa trên giường từ lâu! .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Ngoảnh Đầu Nhìn Lại Yêu Ngươi 2. Hành Trình Của Biệt Ly 3. Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát 4. Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch =====================================
“Một người phụ nữ chết không có gì ngạc nhiên lắm.” Thực khách kia giảng giải sinh động như thật: “Điều ngạc nhiên là sau khi khám nghiệm tử thi, phát hiện cô ta đã chết ít nhất mười đến mười lăm ngày, quái lạ không? Cô ta mới đến ở trọ chỉ mới hai ngày trước thôi.”
Trong quán ăn ai nấy hoảng sợ la lên. Vô Tâm trả tiền, đứng dậy lẳng lặng đi.
Cứ thế đi thêm nửa ngày, Vô Tâm đi qua trấn Mõm Lợn, thẳng đến cửa thành huyện Văn. Gần đây Huyện Văn thái bình, cửa thành mở toang toác từ sáng tới tối. Vô Tâm dễ dàng đi vào, lẫn trong đám người đi về hướng nhà Cố đại nhân.
Trong sắc chiều, con hẻm nhà họ Cố yên ắng không một tiếng động, cây khô quạ đen đều có đủ. Vô Tâm chậm rãi tiến vào hẻm, cảm giác nhà cửa hai bên đều không có hơi người. Lúc trước nhà Cố đại nhân ầm ỹ mấy tháng là có ma, hàng xóm hai bên sợ tới mức chuyển đi, nay nhà Cố đại nhân không còn quỷ tại sao lại càng trở nên hoang vắng như thế?
Vô Tâm dừng chân trước hai cánh cổng sơn đen đóng chặt, bên trên cửa treo cái khóa lớn bằng đồng thau, trên khóa dính dấu vết bùn nước loang lổ, dường như đã trải qua không ít mưa gió. Khóa cửa bình thường, Vô Tâm vốn cũng không muốn đi cửa lớn, ra khỏi hẻm vòng đến phía sau, Vô Tâm quyết định trèo tường vào. Nhớ rõ Cố đại nhân từng nói phía sau có hoa viên, hiện tại Vô Tâm cảm thấy rất có hứng thú với nhà của Cố đại nhân.
Tường vây hoa viên không cao lắm, trước lúc mặt trời lặn Vô Tâm trèo vào được, lối đi phủ đầy cỏ dại và lá rụng một lớp dày. Cây cối lâu ngày không cắt tỉa, trông như đang giương nanh múa vuốt, nơi tối tăm thỉnh thoảng phát ra tiếng lạo xạo, là mấy con vật nhỏ bị giật mình. Một cơn gió đêm quét qua, cuốn lá rụng bay đầy trời.
Vô Tâm băng qua mấy bụi hoa hồng gai, phát hiện trong vườn không sạch sẽ. Người không đến, quỷ lại đến rồi.
Con đường mòn bằng đá đều bị lá rụng che phủ, Vô Tâm vừa đi vừa rẽ lá, thuận lợi đi đến cửa viện, hắn ngẩng đầu nhìn lại, cũng dừng bước.
Cửa viện đặt một cỗ quan tài nho nhỏ, bằng gỗ đen kịt, dường như bên trong chỉ có thể chứa một đứa bé.