Lần đầu tiên trong đời Nguyệt Nha được làm bà chủ gia đình, trong tay lại dư dả, thành thử phung phí lo liệu mua sắm hết thảy, hứng khởi ăn một cái Tết lớn. Cố đại nhân cũng có tiền thu, tuy tạm thời còn chưa mua nổi hoa tai kim cương, nhưng quyết định đặt cho Nguyệt Nha một bộ sườn xám viền lông. Nguyệt Nha tuyệt đối không ngờ mình vậy mà có thể được mặc sườn xám viền lông, hưng phấn không biết như thế nào cho phải. Đợi hiệu may đưa váy tới, cô đóng cửa ngắm trái ngắm phải. Sườn xám theo mốt, kích thước rất vừa vặn. Nguyệt Nha đứng trước gương ngắm nghía, chỉ thấy sườn xám buộc quanh đường cong thân thể, làm nổi bật ngực mông, vòng eo lại nhỏ, trông như quả hồ lô thành tinh.
Thế là Nguyệt Nha có phần băn khoăn, nhỏ giọng hỏi Vô Tâm: “Thợ may cũng thật là, hận không thể dán luôn cái váy lên người. Anh xem có mặc ra ngoài được không?”
Vô Tâm làm khán giả duy nhất, đưa tay kéo kéo độ chặt lỏng của áo: “Chỉ cần kích cỡ không sai là được, bây giờ ngoài đường không thịnh hành mặc áo bông nữa.”
Nguyệt Nha lại xoay một vòng: “Nhìn không phóng túng à?”
Vô Tâm lắc đầu chắc nịch: “Anh thấy rất đẹp.”
Nguyệt Nha hạ quyết tâm, quyết định bắt chước nữ minh tinh trong phim chiếu bóng, phơi bày chút đường cong: “Nếu anh không quan tâm, thì em dám mặc!”
Đêm ba mươi, Vô Tâm và Cố đại nhân ngồi trong sân đốt pháo. Từ sau khi đổi tên, tinh thần Cố đại nhân thay đổi hẳn, đi đường bước vang, dáng vẻ rất chi là hăng hái. Nguyệt Nha bịt tai đứng cạnh, vừa cười vừa nói xem trò vui, sau ngậm miệng lại, mới phát hiện răng lưỡi đều lạnh cóng. Đưa tay bịt kín miệng, cô bỗng nhớ tới nhà mình, lúc trước nếu không bỏ trốn, bây giờ hẳn đang ở nhà họ Mã ăn Tết. Lão ta liệu có dễ hầu hạ? Vợ bé liệu có dễ làm?
Nguyệt Nha chớp mắt cười nhìn Vô Tâm, Vô Tâm mặc một chiếc áo bông đơn bạc, đang chăm chú ngắm pháo bông cùng Cố đại nhân. Qua tướng mạo, hắn có thể làm em trai Cố đại nhân, phụ nữ chỉ cần ánh mắt thiển cận một chút, đầu óc hồ đồ một chút, hắn liền trở thành một người chồng hoàn hảo.
Cố đại nhân uống rượu, say túy lúy, ủn mông đẩy Vô Tâm ra xa. Trông lại Vô Tâm ngã ngồi trên tuyết, gã nổi lòng từ bi, cúi người duỗi tay kéo Vô Tâm lên. Vô Tâm đặt mông ngồi trên tuyết, bản thân không biết, vẫn là Nguyệt Nha đi tới phủi phủi quần cho hắn: “Chỉ biết quậy! Quậy nữa thì vào nhà đi, ngộ nhỡ giao thừa hai anh đánh lộn, em không can nổi đâu!”
Cố đại nhân trở mặt như lật sách, bất ngờ là gã khôi phục hữu nghị với Vô Tâm. Giang tay khoác vai Vô Tâm, gã quay sang cười với Nguyệt Nha: “Ha ha ha!”
Vài phút sau, ba người ngồi thành vòng tròn. Cố đại nhân hít sâu một hơi thuốc lá, sau đó dùng đầu thuốc màu cam đỏ châm kíp nổ của một ống pháo hoa ở giữa họ. Nhiều đốm lửa nhỏ đủ màu sắc bay nhảy khắp nơi, không cao, nhưng rực rỡ rất lâu. Cố đại nhân lạnh đến đỏ cả hai tai lẫn lỗ mũi, đắc ý hỏi: “Đẹp không?”
Vô Tâm lồng hai tay vào tay áo, nhìn pháo hoa chằm chằm không chớp mắt, tròng mắt rất lớn, trong mắt đều là hình ảnh lấp lánh rực rỡ: “Đẹp!”
Nguyệt Nha vốn đang giơ tay lên miệng hà hơi, cả gương mặt lạnh đến đỏ au nhìn pháo hoa cười: “Thật đẹp!”
Tuyết mịn rơi lả tả, rơi trắng đầu ba người trẻ tuổi. Đợi đốm lửa cuối cùng tắt giữa không trung, Cố đại nhân thỏa mãn thở ra một hơi: “Được, đẹp, không phí tiền.”
Nguyệt Nha biết Cố đại nhân lúc mua pháo hoa đặc biệt chọn loại đắt, đương mở miệng toan đáp lại. Không ngờ Vô Tâm bỗng vươn hai tay, bên này nắm tay Nguyệt Nha, bên kia nắm tay Cố đại nhân. Kéo hai tay dán lên gò má mình, hắn học nhân vật nam chính trong phim điện ảnh, trịnh trọng thấp giọng nói: “Tôi yêu hai người.”
Nguyệt Nha lẳng lặng cười, lộ ra hàng răng trắng nhỏ; Cố đại nhân thoáng sửng người, tức thì nói với Nguyệt Nha: “Nghe thấy không? Chả phí công xem phim, biết cách tán tỉnh rồi!”
Nguyệt Nha không biết nói gì cho phải, nên dứt khoát nín cười trầm mặc; mà Vô Tâm không thèm chấp nhặt với Cố đại nhân, nhắm mắt tự sướng, cảm thụ độ ấm lòng bàn tay hai người.
Tay Nguyệt Nha mềm, Tay Cố đại nhân thì cứng. Vô Tâm yêu họ chết được, hận không thể cắn mỗi người một cái. Nguyệt Nha cười tủm tỉm từ đầu đến cuối không nói, mà Cố đại nhân nhòm Vô Tâm một lúc lâu, cuối cùng chạm mắt Nguyệt Nha, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Năm mới trôi qua suôn sẻ, từ mồng một đến mồng năm không xảy ra chuyện gì khó chịu, ngay cả Cố đại nhân mồm miệng ngọt hơn ngày thường nhiều. Mồng sáu tết, Cố đại nhân mặt mũi hiền lành khích lệ Nguyệt Nha: “Nguyệt Nha làm cái gì không được, chứ tài nấu nướng ấy mà khó chê.”
Nguyệt Nha nghe gã khen mình, đầu tiên là cười, đoạn cảm thấy sai sai: “Tôi làm gì mà không được? Vô Tâm đến rắm cũng không quản, trong nhà ngoài cửa còn không phải đều là tôi ôm đồm? Đừng nói tôi vẫn còn là nàng dâu nhỏ, với bản lãnh của tôi, mẹ chồng cũng không theo kịp!”
Vô Tâm đứng dựa khung cửa, nghe lời ấy, thoáng thấy có chút bất an, đoán chừng lửa chiến sắp lan tới người mình. Kết quả Cố đại nhân quả nhiên chuyển đầu mâu về phía hắn: “Sư phụ, cậu nói kẻ làm chuyện lớn như tôi, từ sớm đến khuya bận bịu túi bụi, không cần phải nói; Nguyệt Nha mới 17 18, chăm nom nhà cửa cũng không dễ dàng; chỉ mỗi cậu là ở không, cậu cũng nên làm chút gì đó đi chứ? Ban ngày ban mặt, cậu giả trang ‘nhàn vân dã hạc’ cái gì?”
Vô Tâm đảo con ngươi, chân trong chân ngoài mà đứng ngay bậc cửa, vẻ mặt và tư thế đều rất giống một con chim sa lưới: “Anh muốn bảo tôi làm cái gì?”
Cố đại nhân suy tư, nghĩ không ra nên cho Vô Tâm làm gì. Bây giờ thiên hạ thái bình, Lão Soái cũng dễ hầu hạ; gã vốn cũng không buồn không lo.
Đương lúc ba người cùng yên lặng, cửa sân bỗng gõ vang. Vô Tâm và Cố đại nhân thản nhiên bất động tại chỗ, Nguyệt Nha thì tự động chạy ra mở cửa. Thấy khách đến, Nguyệt Nha kinh ngạc “A” một tiếng, thì ra ngoài cửa đậu một chiếc xe hơi đen bóng, cửa trước cửa sau đều mở, hai tiểu đạo sĩ vây quanh một người cao to xõa tóc, chính là đạo trưởng Xuất Trần Tử mặc thường phục.
Nguyệt Nha coi Xuất Trần Tử như thần tiên sống, tức thì thốt không thành tiếng, lập cập đi gọi Vô Tâm và Cố đại nhân. Vô Tâm đi ra trước, mặt mày hớn hở gật đầu với Xuất Trần Tử: “Đạo trưởng, năm mới vui vẻ.”
Xuất Trần Tử ăn mặc hoa lệ sáng chói khắp người, mái tóc đen dài buông xõa trên áo choàng lông chồn, áo choàng chói, tóc cũng bóng. Lạnh nhạt gật đầu một cái, y buông mắt thấp giọng tụng: “Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, năm mới vui vẻ.”
Nhác thấy Cố đại nhân chạy theo ra, Xuất Trần Tử chớp mi xem như chào hỏi, đoạn từ trong tay áo rút ra một phong thơ cũ, trực tiếp giơ trước mặt Vô Tâm: “Cậu gởi cho bổn đạo gia, là ý gì?”
Vô Tâm nghe giọng điệu y có phần biến hóa, biết ngay lão đạo khả năng là đến cửa quậy đây. Hai tay đút trong túi áo, hắn không nhận phong thơ, chỉ cười nói: “Di tích của Thái Sư tổ nhà ông, ngoài đạo trưởng ra, tôi cũng không biết gởi ai.”
Xuất Trần Tử vung tay áo: “Ân oán trăm năm trước, không liên quan đến ta!”
Vô Tâm hỏi: “Nếu không liên quan gì đến ông, ông cần gì phải đến cửa gặp tôi?”
Xuất Trần Tử thở dài: “Cậu tưởng ta thèm gặp cậu? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không ngờ…”
Y muốn nói lại thôi, dư âm lượn lờ. Vô Tâm hỏi truy: “Không ngờ cái gì?”
Xuất Trần Tử đáp: “Không ngờ… ả ta ấy mà gần trong gang tấc.”
Vô Tâm mời Xuất Trần Tử vào phòng chính, bảo y kể tường tận. Xuất Trần Tử theo thói quen ngồi xếp bằng trên ghế, bày ra tư thế tĩnh tọa, rầu rĩ mở miệng: “Ta cũng không tận mắt thấy ả, nhưng mà ta gặp được một vị lữ trưởng họ Đinh.”
Vô Tâm lập tức hỏi: “Đinh đầu to ở huyện Văn?”
Xuất Trần Tử gật gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ mồng một Tết, trong đạo quan của ta sẽ đón tiếp một vị khách hành hương như vậy.”
Vô Tâm thoáng dò đầu về phía y: “Đinh lữ trưởng kia bị sao?”
Xuất Trần Tử hạ thấp giọng: “Gã… đã thối rữa.”
Vô Tâm bình tĩnh gật đầu, nghĩ thầm sử dụng một cái xác giả mạo người sống, đối với Nhạc Khởi La mà nói, cũng không xem là chuyện khó lắm. Đương nhiên, giữa ả và con rối cũng tồn tại một sợi dây vô hình, ví dụ như Tiểu Xuân Tử đi quá xa, sẽ trở nên không còn hoàn toàn nghe lời.
Xuất Trần Tử tiếp tục: “Đinh lữ trưởng mồng một Tết lên núi thắp hương, chính là thường lệ mấy năm nay. Thắp hương xong, thường ở lại ăn một bữa chay. Bần đạo và gã không xem là xa lạ, cho nên thấy tình hình của gã, thập phần kinh hãi.”
Vô Tâm bưng trà nóng trên bàn, cúi đầu húp một ngụm: “Nếu đã thối rữa, xem ra qua một thời gian nữa, Đinh lữ trưởng sẽ trở thành dáng vẻ không chịu nổi, binh lính ở huyện Văn không thể không làm tang ma cho gã. Chỉ là Nhạc Khởi La mất Đinh lữ trưởng rồi, tiếp theo sẽ thao túng ai đây?”
Xuất Trần Tử hừ lạnh: “Ả thao túng ai, ta không quan tâm. Ta chỉ biết là ả ta dù đơn thương độc mã, bản lĩnh cũng vượt qua ta; nếu lại thêm quân đội võ trang đầy đủ, hậu quả ắt khó lường. Cái gọi là ‘cổng thành bốc cháy, họa đến cá trong ao’*. Cổng thành ở đâu tạm thời không nói; dù sao ta không muốn trở thành một con cá. Đương nhiên, bần đạo không phải tham sống sợ chết, nhưng Thanh Vân quan dẫu gì cũng là tâm huyết của Thái Sư tổ, nay rơi vào tay của ta, cũng không thể khiến nó bị hủy bởi bàn tay tà ma.”
* cổng thành bốc cháy, họa đến cá trong ao: cổng thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp tai ương
Vô Tâm nghĩ Xuất Trần Tử lo lắng cũng phải. Thanh Vân quan là một sản nghiệp lớn hết sức khả quan, đạo quan trong thiên hạ biết bao nhiêu, nhưng đạo trưởng trụ trì có thể mặc áo lông chồn ngồi xe hơi, cũng hiếm thấy. Xuất Trần Tử hiển nhiên là dự định sống nhàn nhã thoải mái đến mọc cánh thành tiên; bảo y ăn cháo dưa muối đuôi heo như mình, khẳng định là y không chịu rồi.
“Bùa chú của Lệnh Thái Sư tổ, tôi chỉ sao chép được ba phần tư.” Hắn nói với Xuất Trần Tử: “Một phần tư còn lại, đạo trưởng có thể bổ sung không?”
Xuất Trần Tử vì biểu hiện bản thân đạo hạnh thâm hậu, không tiện nói mình vì nghiên cứu phù chú, mà hơn một tháng mất ngủ, song không có kết quả: “Bùa chú của Thái Sư tổ đã tự trở thành một phái riêng, muốn bổ sung, cũng không phải dễ.”
Vô Tâm cười gật đầu: “Đạo trưởng cố thêm đi! Nếu có thể noi theo Lệnh Thái Sư tổ phong ấn ả lại lần nữa, thì tốt quá rồi.”
Xuất Trần Tử lại hỏi: “Còn có cách khác không?”
Vô Tâm không thèm nhắc lại, chỉ mỉm cười. Hắn thấy Xuất Trần Tử có phần miệng cọp gan thỏ, đồng thời hỉ nộ bất định, cho nên có điều giữ lại, không chịu ăn ngay nói thật.