Tối mười lăm tháng giêng, nhà họ Đinh ở huyện Văn hoàn toàn yên ắng, chỉ có một gian tiểu viện sâu bên trong là sáng đèn.
Phòng ốc trong viện là ba gian ngay ngắn, phòng ngủ phòng khách phòng đọc sách có cả. Trong thư phòng đặt một bàn giấy dài, trên bàn lần lượt xếp giấy và bút mực. Nhạc Khởi La đứng một mình trước bàn, bức tường trắng sau lưng treo bộ tranh sơn thủy mênh mông khói trắng, trên tranh đề một câu Kệ ngữ, là hai câu mà cô đã đọc đến ghét: Thiên sông hữu thủy thiên giang nguyệt, vạn lý vô vân vạn lý thiên.
Cô mới cắt tóc, để tóc mái ngang phồng, như cô bé tiểu học mới lớn vậy. Mặc bộ áo lụa màu hoa cà, cô hơi nghiêng người nâng tay phải, cầm bút lông chấm mực, viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy Tuyên trải trước mặt. Thoăn thoắt một mạch, cuối cùng cây bút dừng nửa đường. Nhìn lại tác phẩm của mình, cô phát hiện mình lại vẽ bùa.
Linh hồn tuy độc lập, nhưng ít nhiều vẫn bị thể xác ảnh hưởng. Cô ta thở dài một cách sành sỏi, sau đó nhón một viên kẹo đường trong cái chén thủy tinh ở góc bàn đưa vào miệng. Kẹo đường giòn, vừa vặn thích hợp cho răng của thân xác này. Ăn hết viên này đến viên khác, cô cảm thấy thật tịch mịch.
Cô khinh thường trò chuyện với con người, mặc dù có tâm sự, mặc dù kiềm nén đến bứt rứt. Nhưng chẳng có gì để nói với “con người” cả, bởi vì cô ta tự thấy mình siêu phàm thoát tục, không tính là “người” nữa.
Đêm trước tân niên, xác của Vô Tâm đã hoàn toàn mục nát thành tro tàn. Lúc đó đạn bắn ra kịch liệt, da thịt xương cốt của hắn bị bắn bay không ít, khiến Nhạc Khởi La không có cách nào xác nhận hắn có chết thật sự hay không nữa. Vô Tâm hiển nhiên cũng không phải con người thật sự, Nhạc Khởi La rất muốn cùng hắn xây dựng chút tình cảm, nào ngờ hắn nói không. Cô không hiểu, cảm thấy sự tình không nên đơn giản như thế; sự thật mà mình tận mắt chứng kiến, có lẽ cũng không phải là sự thật.
Cửa phòng mở ra, tham mưu trưởng Trương Hiển Tông quen nẻo bước vào.
Trương tham mưu trưởng năm nay chừng ba mươi tuổi, nhìn không già không trẻ, không xấu không đẹp, không có gì hay để nói, nhưng không có tật xấu. Đi đến trước bàn dừng lại, gã hơi cúi người, dịu dàng nói: “Khởi La, sao em không ăn tối?”
Nhạc Khởi La nhìn hắn một cái, cảm giác hình như hắn đã yêu mình. Trương Hiển Tông vốn cũng xem như huynh đệ tâm phúc của Đinh đầu to, có điều chuyện sau đó chứng minh thực tế gã Đinh đầu to là tự mình đa tình, bởi vì sau khi biết được chân tướng, Trương Hiển Tông chẳng chút do dự vứt bỏ Đinh lữ trưởng, bám gót Nhạc Khởi La. Trương tham mưu trưởng chưa vợ chưa con, bình sinh yêu nhất bé gái loli, khi dạo kỹ viện chuyên chọn những đứa 13-14 tuổi. Nhạc Khởi La chưa từng tán tỉnh hắn, nhưng hắn thấy Nhạc Khởi La là hai mắt đăm đăm, dáng vẻ mạnh mẽ trong ngoài như một.
Vén lá bùa chưa viết xong qua một bên, Nhạc Khởi La dùng giọng nói non nớt của bé gái, lầu bầu đáp: “Ta không đói.”
Trương Hiển Tông cẩn thận quan sát mắt phải của cô, thấy điểm huyết đỏ trong con ngươi dường như có xu hướng lan rộng, bèn hỏi: “Gần đây thân thể em không khỏe, có muốn bồi bổ chút không?”
Nhạc Khởi La không trả lời ngay, mà hỏi chuyện khác: “Đinh lữ trưởng đâu rồi?”
Trương Hiển Tông nhẹ giọng đáp: “Đang đứng bên ngoài. Không đông lạnh y không được, ta thấy dù đã đông lạnh, cũng chống đỡ không được mấy ngày.”
Nhạc Khởi La lại hỏi: “Sự tình giải quyết đến đâu rồi?”
Trương Hiển Tông cười quỷ quyệt: “Yên tâm, tất cả đều trong bàn tay ta.”
Nhạc Khởi La ngẩng đầu lên, thở dài: “Được, có thể chuẩn bị phát tang cho y rồi!”
Trương Hiển Tông gật đầu: “Phải, ta đã tính hết rồi.”
Nhạc Khởi La lại ném một viên kẹo vào miệng, vừa ngậm vừa ồm ồm nói: “Không còn chuyện gì, ngươi có thể đi xuống.”
Trương Hiển Tông đáp một tiếng, nhưng bất động. Thế là Nhạc Khởi La liếc hắn một cái qua lớp tóc mái dày: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Trương Hiển Tông đáp: “Ta thấy em thật đẹp.”
Nhạc Khởi La nở nụ cười, hiện ra bờ môi mỏng và cái cằm nhọn: “Không sợ ta ư?”
Trương Hiển Tông cảm thấy mình như thư sinh gặp nữ hồ ly trong Liêu Trai vậy, sợ cũng chấp nhận, chết cũng chấp nhận. Về phần Nhạc Khởi La rốt cuộc là quỷ hay yêu, hắn không để ý lắm. Tiểu mỹ nhân đương tuổi hoa chớm nở, trong mắt Trương tham mưu trưởng là báu vật có thể gặp không thể cầu.
“Ta đi nghĩ cách làm ít đồ tốt cho em ăn.” Hắn nói như gặp ma: “Em có thể cho ta thay thế cái ghế của họ Đinh, ta dĩ nhiên cũng muốn tận khả năng báo đáp em.”
Nhạc Khởi La ngậm kẹo đường, từ chối cho ý kiến “ừm” một tiếng.
Sau khi Trương Hiển Tông rời đi, Nhạc Khởi La lục lọi trong xấp giấy xếp trên bàn, cuối cùng giở ra một tờ giấy nhỏ tầm bàn tay. Trên giấy dùng mực đỏ vẽ phù chú. Quẹt diêm đốt lá bùa, cô lẩm bẩm nhìn chằm chằm ngọn lửa, đến khi lửa sắp cháy tới ngón tay, cô mới vung ra phía ngoài. Ống tay áo vung gió mạnh, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên, tức thì cùng lá bùa hóa thành hư ảo.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề, là chân lê từng bước một. Đinh lữ trưởng thẳng đờ tiến vào, không đẩy cửa, mà cơ thể từ từ đẩy cửa ra. Người cũng như tên, đầu gã rất to, bởi vì trong sân lạnh, trong phòng ấm, cho nên trên đầu gã nhanh chóng kết một tầng băng sương. Da mặt vốn đã rữa đến mức không thu thập được, giờ đã đông cứng, lại trát thêm một tầng sương, trông như một bức tượng, da mắt đều trắng hếu, là một bức tượng chưa được phết màu.
Hơn một tháng trước Đinh lữ trưởng đã tắt thở, trước lúc tắt thở y đã như một cái xác không hồn. Đợi đến tia hồn phách cuối cùng cũng bị đuổi đi, y hoàn toàn trở thành con rối trong tay Nhạc Khởi La. Lúc ấy Nhạc Khởi La còn chưa liên minh với Trương Hiển Tông, không thể để mất cái núi dựa Đinh lữ trưởng này, cho nên rất cẩn thận bảo hộ thân thể y, nhưng vô luận thế nào, hơn một trăm cân thịt người đông rồi rã rã rồi đông, rốt cũng bảo tồn không lâu. Mồng một đầu năm, cô sợ bên ngoài nhìn ra manh mối, chiếu theo quy củ sắp xếp Đinh lữ trưởng đi Thanh Vân quan một chuyến. Sau khi trở về Trương Hiển Tông tìm cô, nói Đinh lữ trưởng thật sự không được, lúc thắp hương cúi đầu, thiếu chút nữa làm rớt luôn con ngươi đã thối rữa máu mủ.
Nhạc Khởi La vòng qua bàn, dạo một vòng quanh Đinh lữ trưởng. Cô nhận định bản thân muốn làm chuyện lớn, phải cần ăn ngon uống tốt, và sự bảo hộ. Đinh lữ trưởng đã hoàn thành sứ mệnh của y, người tiếp theo, chính là Trương Hiển Tông.
Nghĩ tới Trương Hiển Tông, cô không kìm được bĩu môi. Trương Hiển Tông đối với cô quá tốt, khiến cô quả thực có chút không được tự nhiên.
Mười sáu tháng giêng, tin tức Đinh lữ trưởng chết truyền đi, nguyên nhân cái chết nói không rõ ràng, làm như đêm trước đi ngủ, sáng hôm sau người liền cứng ngắc vậy.
Cái chết của Đinh lữ trưởng kỳ quái, nhưng mọi người cũng không giật mình lắm, bởi vì y cũng không phải người đột tử duy nhất. Đám vợ bé nhà họ Đinh người chết kẻ biến mất, nhà họ Đinh sớm đã trở thành hung địa từ trước rồi. Đinh lữ trưởng vừa chết, đám bộ hạ tuy cũng khóc cũng gào, nhưng ai nấy đều có tâm tư riêng, đều mưu mô xấu xa.
Trong huyện Văn sóng ngầm mãnh liệt, Lão Soái ở Thiên Tân cũng rục rịch. Mấy tên oắt lãnh đạo khu Trực Lệ luôn đối với y không được cung kính mấy, y đã sớm lập kế hoạch muốn thống nhất Trực Lệ, chỉ là đối phương binh hùng tướng mạnh, đều là lũ xương cứng cũng không dễ cắn. Nay Đinh lữ trưởng vừa ngoẻo, Lão Soái liền bắt lấy cơ hội, ra tay với huyện Văn trước. Đánh huyện Văn xong lại đánh huyện Trường An, chiếm lĩnh một loạt huyện thành phồn hoa, y sẽ vô địch thiên hạ.
Cố đại nhân bị Đinh lữ trưởng đánh đuổi khỏi huyện Văn, lúc này hiển nhiên được Lão Soái triệu kiến. Cùng lúc đó, Xuất Trần Tử cũng trở về Thanh Vân quan, dẫn theo Vô Tâm.
Xuất Trần Tử ở Thiên Tân tầm mười ngày, tối ngủ ở khách sạn ngoại quốc, ngày ngồi xe hơi tìm đến Vô Tâm, tán dóc hết đông sang tây. Vô Tâm không nói thật, y cũng không nói thật, hai người phụ họa lẫn nhau cho có lệ. Vô Tâm rất nhẫn nại, biết mình trước mắt không phải đối thủ của Nhạc Khởi La, mà Nhạc Khởi La chưa đánh tới cửa, cho nên căn bản không vội. Xuất Trần Tử lại không kềm chế nổi nữa. Trước khi đi, y không nhịn được rốt cục “ôm tỳ bà che nửa mặt” buông câu: “Thật ra nếu muốn bổ sung phù chú, cũng không phải là không có khả năng.”
Vô Tâm mỉm cười nhìn y, không hỏi cũng không thúc giục câu sau, Xuất Trần Tử tức tối quắc mắt: “Bần đạo tài hèn học ít, không thể lĩnh hội tinh hoa đạo thuật mà Thái Sư tổ truyền lại, cho nên trước khi tiên sư về trời, từng lưu lại một phần bí kíp. Từ trong bí kíp, có thể nhìn ra Thái Sư tổ…”
Lời còn chưa dứt, đuôi đã lòi ra. Xuất Trần Tử hiển nhiên khó có thể tìm từ, trầm ngâm chốc lát chép chép miệng, như thể vừa ăn Thái Sư tổ vậy.
Vô Tâm vẫn không nói không rằng, vốc một nắm hạt bí từ cái dĩa trên bàn, chầm chậm ăn. Xuất Trần Tử là lão đạo thành tinh, rõ ràng muốn cầu cạnh hắn, lại quanh co lòng vòng giả vờ giả vịt. Cho nên Vô Tâm án binh bất động, ngược lại muốn xem y có thể phát biểu ra cao kiến gì.
Xuất Trần Tử dằn mạnh trong lòng, nói tiếp: “Nhưng nếu muốn lấy bí kíp ra, phải vào núi Thanh Vân. Với sức một mình bần đạo, chỉ sợ không đủ.”
Vô Tâm phun vỏ hạt bí: “Ông có vô số đồ tử đồ tôn, sao mà không đủ?”
Xuất Trần Tử khoát tay áo: “Được rồi, ta không chơi trốn tìm với cậu nữa. Nói tóm lại, ta hy vọng cậu cùng ta vào trong núi Thanh Vân. Nơi tiên sư vũ hóa (mọc cánh thành tiên) chính là bí mật của bổn phái, ta không muốn hậu nhân đến làm phiền tiên sư.”
Vô Tâm nghe Xuất Trần Tử nói chuyện câu đầu chẳng ăn nhập câu sau, trong lòng thoáng nghi hoặc. Nhưng Nhạc Khởi La thì nhất định phải trừ khử, nếu không sớm hay muộn đều là mối họa. Nếu Xuất Trần Tử thực sự có cách, hắn ra tay tương trợ cũng là phải.
Núi Thanh Vân không phải nơi xa xôi, nằm giữa huyện Trường An và Thiên Tân vệ. Đạo trưởng Xuất Trần Tử có xe hơi, cho nên không cần ngồi xe lửa, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Vô Tâm biết núi Thanh Vân không phải núi lớn, cho nên coi đó không phải chuyện gì to tát. Chào Nguyệt Nha và Cố đại nhân xong, hắn cùng Xuất Trần Tử lên xe hơi ra khỏi Thiên Tân vệ. Xe chạy trên trăm dặm, hắn mới phát hiện vấn đề.
“Không phải là vào núi sao?” Hắn hỏi Xuất Trần Tử: “Cớ gì phải về quan nghỉ một đêm? Đi sớm về sớm không tốt sao?”
Trước mặt tiểu đồ đệ đi theo, Xuất Trần Tử lời ít ý nhiều đáp: “Vào núi rồi, còn phải vào động Ngàn Phật. Không chuẩn bị trước không được.”
Vô Tâm trơ mắt nhìn Xuất Trần Tử, xưa nay chưa từng nghe nói trong núi Thanh Vân còn có động Ngàn Phật.