Bệ đá diện tích có hạn, sau khi Vô Tâm kéo Xuất Trần Tử ra, hai người hú hồn hú vía đã có đất đặt chân. Xuất Trần Tử duỗi tay vào động, dán bùa lên bốn vách tường, muốn bố trí một đạo trận pháp ngăn chặn xác sống. Mà Vô Tâm nhìn quanh quất, chỉ thấy một mảnh hư không mờ mịt, ánh sáng hắt ra từ trong động bị bóng tối vô tận nuốt chửng.
Đến lúc này, con mắt không còn tác dụng nữa. Hắn đứng vững, bắt đầu đưa tay mò mẫm xung quanh. Cửa động vuông vắn có khung, từa tựa như cửa sổ. Vô Tâm sờ lên, phát hiện trên cửa sổ là một sườn đá nghiêng. Sườn đá tuy rất dốc, nhưng đá nhô lên lởm chởm, có chỗ để bám tay đặt chân. Còn sườn đá cao bao nhiêu, thông đến đâu thì đoán không ra. Chậm rãi cúi người ngồi xổm, hắn cẩn thận duỗi chân xuống dưới. Chân duỗi đến hết cỡ vẫn không chạm xuống được. Bỗng nhớ cách đó không xa còn có mấy cái bô, hắn nhỏ giọng nói Xuất Trần Tử: “Đạo trưởng, ông đá một cái bô xuống, tôi muốn nghe thử độ cao.”
Xuất Trần Tử hiểu ý, lập tức đá xéo một cước. Cái bô vốn chứa đầy phân, rơi xuống rất có lực, mang theo tiếng gió rơi nhanh xuống. Vô Tâm nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, cuối cùng không nghe thấy tiếng bô rơi vỡ.
Hắn nghe, Xuất Trần Tử cũng nghe. Nghe đến cuối cùng hai người túa mồ hôi lạnh. Trong động truyền ra động tĩnh, là đám xác chết trong phòng đá bắt đầu rục rịch, rất nhanh sẽ phá trận pháp thứ nhất. Vô Tâm biết mình không còn thời gian lưỡng lự, dứt khoát mở miệng hỏi: “Đạo trưởng, ông có thể thấy tôi hay không?”
Xuất Trần Tử đứng kề sát cửa động, bởi vì biết bãi đá bên dưới sâu không thấy đáy, nên hoảng sợ có chút nhũn chân: “Thấy không rõ lắm.”
Vô Tâm vươn tay bám một khối đá nhô lên ở phía trên: “Không thấy rõ cũng không sao, bò theo thanh âm của tôi! Nếu trong động đã không đi được, thì chúng ta tìm đường khác!”
Vừa dứt lời, hắn nhấc chân đạp lên mép cửa động, thật sự bò lên trên. Xuất Trần Tử đã lâm vào đường cùng, cũng không còn cách nào. Ngửa đầu thấy rõ động tác của Vô Tâm, y vội bắt chước bò lên theo. Bò chưa được bao xa, ánh sáng từ cửa động đã hoàn toàn biến mất. Hai người triệt để rơi vào bóng tối, cách một chốc Vô Tâm thốt một tiếng, Xuất Trần Tử theo sát phía sau nghe thấy được, cũng vội đáp lại. Hai người như chim một kêu một đáp, toàn dựa vào âm thanh mà xác nhận vị trí đối phương.
Bò một lúc lâu, sườn đá dần bớt dốc, hai người như thần giao cách cảm đồng thời ngừng lại. Vô Tâm ngồi dậy duỗi tay xuống dưới, sờ soạng túm Xuất Trần Tử đến bên cạnh: “Nghỉ ngơi một chút đi, phía trước không biết còn bao nhiêu đường.”
Xuất Trần Tử không nói gì, ngồi xếp bằng điều khí. Vô Tâm biết y kỳ thật cũng có chút công phu, cho nên cũng không quấy rầy.
Cuối cùng Xuất Trần Tử thở ra một hơi thật dài, cảm giác thể lực khôi phục đáng kể. Từ trong lòng lấy ra hộp diêm: “Tiếc quá, túi của ta rơi trong phòng đá rồi. Vô Tâm, cậu có đói bụng không?”
Vô Tâm chuẩn bị sẵn, trước khi xuất phát đã ních đầy lương khô trong bụng, cho nên lúc này lắc đầu: “Tôi vẫn chưa đói, đạo trưởng thì sao?”
Xuất Trần Tử than một tiếng: “Ta hơi đói, nhưng lại không có khẩu vị, chỉ muốn uống một chén nước ô mai ướp lạnh.”
Vô Tâm âm thầm nở nụ cười, không nói tiếp, sợ Xuất Trần Tử càng nói càng khát, ngược lại chịu tội.
Xuất Trần Tử lại sờ tảng đá dưới thân nói: “Bên dưới tảng đá, hẳn là động Ngàn Phật chúng ta đã đi qua nhỉ?”
Vô Tâm suy tư đáp: “Có lẽ vậy.”
Xuất Trần Tử rút ra một que diêm: “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu những cái lạ. Hôm nay ta xem như mở mang tầm mắt. Chỉ là trong đó có rất nhiều chỗ không hợp lý, ví dụ như…”
Vô Tâm vỗ y cái bộp: “Ví dụ như sư phụ ông đặt một dãy bô ngoài động. Lẽ nào ngoài động thật sự là nhà xí của lão?”
Xuất Trần Tử nắm cây diêm, suy đi nghĩ lại, cuối cùng kết luận: “Cũng có thể, để bô bên ngoài, quả thực giống như đổ phân vào vực sâu vạn trượng vậy, tuyệt đối sẽ không có mùi lạ gây khó chịu.”
Vô Tâm phát hiện tư tưởng của Xuất Trần Tử khác xa người thường: “Chẳng lẽ Lệnh tiên sư chưa hề tìm hiểu tình hình ngoài động?”
Xuất Trần Tử thản nhiên đáp: “Tiên sư vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa vào động là vì nguyện vọng tinh tiến, chưa chắc sẽ có rỗi hơi leo ra du sơn ngoạn thủy!”
Vô Tâm lại hỏi: “Một khi đã như vậy, vì sao cuối cùng lại niêm phong cửa động?”
Xuất Trần Tử qua một phen thận trọng suy nghĩ, cuối cùng đáp: “Có hai loại khả năng. Thứ nhất, tiên sư tu luyện thành công, đã không cần ẩm thực; thứ hai…”
Không đợi y nói hết, Vô Tâm tiếp lời: “Hoặc là sợ thứ bên trong thoát ra ngoài, hoặc là sợ thứ bên ngoài lọt vào trong.”
Xuất Trần Tử đùa nghịch que diêm trong tay, dù y và Vô Tâm nghĩ giống nhau, nhưng nghe Vô Tâm nói ra miệng, không khỏi bất an trong lòng: “Trong động là ma quỷ xác chết, ngoài động sẽ có cái gì?”
Vô Tâm trầm mặc không nói gì. Xuất Trần Tử ngồi lâu trong bóng đêm, cảm giác có chút bức bối khó thở, không kìm được đốt một cây diêm. Ngọn lửa “xoẹt” một tiếng sáng lên, Vô Tâm bỗng run rẩy, thình lình giương mắt nhìn về phía Xuất Trần Tử.
Xuất Trần Tử đã sớm nhìn hắn quen rồi, nhưng bấy giờ cũng chấn động, bởi vì y phát hiện con mắt đen lớn của hắn chốc sáng chốc tối mà đảo loạn, không phải dáng vẻ một người bình thường nên có. Mà Vô Tâm nhìn thẳng y, đồng thời cảm giác dưới sườn đá có tiếng sột soạt… hoặc có hoặc không, nhưng nói tóm lại, hắn cảm giác được động tĩnh.
Hắn biết bản thân không có hơi thở con người; có tư cách làm con mồi chỉ có mình Xuất Trần Tử. Nếu xác sống trong phòng đá có thể phá trận pháp chui ra nhanh như vậy, thì khả năng không lớn; nếu không phải là xác sống, kẻ tới có thể là ai? Vì sao mà đến?
Thình lình thổi tắt ngọn lửa, Vô Tâm gấp gáp nói: “Chạy!” tức thì nhoài người nhanh chóng bò lên sườn dốc. Xuất Trần Tử ù ù cạc cạc, nhưng không kịp hỏi nhiều, lập tức bò theo hắn. Thế dốc ngày càng thoai thoải, hai người bò không xa lắm là có thể đứng dậy chạy về trước. Vô Tâm nắm tay Xuất Trần Tử, không hề quay đầu lại mà tăng tốc. Xuất Trần Tử điều chỉnh hơi thở, rốt cục mở miệng hỏi nói: “Sao vậy?”
Vô Tâm không quay đầu lại đáp: “Đằng sau có gì đó!”
Xuất Trần Tử lập tức với tay vào người lấy bùa, không ngờ cẳng chân bỗng bị kẹp một cái. Y chỉ mặc một cái quần bông mỏng, không thể chống đỡ, giữa tình thế luống cuống kinh hoàng, Vô Tâm đột nhiên cúi người, không biết làm động tác gì. Xuất Trần Tử liền cảm giác chân được giải thoát, đồng thời nghe thấy Vô Tâm “keng” một tiếng rút ra đoản kiếm trên lưng. Tảng đá dưới chân lập tức tóe lửa, y mang máng thấy Vô Tâm đang cúi người hung tợn chém thứ gì đó.
Sau vài nhát chém, một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy y: “Đạo trưởng chuẩn bị súng đi, đuổi theo đằng sau là vật còn sống!”
Xuất Trần Tử một phen rút hộp đạn bên hông ra: “Vật sống nào? Cho nó xem thử kỹ thuật bắn súng của bổn đạo gia…”
Lời còn chưa dứt, y bị Vô Tâm túm cho loạng choạng: “Đừng khoác lác nữa, đi mau!”
Sau khi học được bắn súng, Xuất Trần Tử mua rất nhiều súng ống cao cấp ngoại quốc, cách dăm ba bữa là là đi săn thú trong núi Thanh Vân, cho nên nghe nói đuổi theo sau là vật còn sống, trong bụng lại chắc mẩm, nghĩ vật sống còn dễ đối phó hơn ma quỷ. Sải bước đuổi theo Vô Tâm, y thản nhiên chạy: “Vô Tâm, cẩn thận dưới chân, có cần ta đốt cây diêm chiếu sáng cho cậu không?”
Vô Tâm chạy hối hả, không để ý đến y. Mà y thấy đằng sau cũng không có truy binh, bèn cắm súng vào hông, trực tiếp lấy ra một cây diêm quẹt lên người. Ngọn lửa nổi lên, y toan mở miệng, không ngờ thấy một cái bóng đen xẹt qua đầu. Đồng thời Vô Tâm tung người nhảy lên, đánh thốc cho bóng đen kia bổ nhào.
Que diêm là loại diêm cán dài dùng để đốt xì gà, xem như đốt được lâu. Xuất Trần Tử che chút lửa ít ỏi chạy lên, chỉ thấy Vô Tâm một tay nhấn trên đất, một tay vung đoản kiếm. Xuất Trần Tử nương ánh lửa cúi người nhìn kỹ, tức khắc rùng mình —— y rốt cục thấy rõ vật sống dưới tay Vô Tâm!
Nó không lớn lắm, dài hơn hai thước, trông giống thằn lằn, nhưng toàn thân trắng xám, trơn tuột từ đầu đến đuôi, không có mắt mũi; ngoác cái miệng lớn kinh người, miệng đầy răng nanh sắc nhọn. Con quái vật quẫy đạp dưới tay Vô Tâm, không ngừng ngoác cái miệng rộng cắn ra trước, trong nháy mắt trước khi ngọn lửa tắt phụt, đã chiếu rõ rành rành thứ nước bọt đặc quánh đỏ như máu trong miệng con quái vật.
Xuất Trần Tử nhìn mà khiếp vía. Tảng đá lại bắn lên tia lửa, là Vô Tâm một hơi chém mạnh con quái vật. Con quái vật này răng sắc nhọn, thân thể không có vảy, da vừa dày vừa trơn mềm; không thể giết bằng tay không, dao sắc thì có thể lấy mạng nó. Vô Tâm xem chừng mình đã chém nát đầu nó, bèn đứng dậy dẫn Xuất Trần Tử tiếp tục chạy.
Xuất Trần Tử chân dài, lại bị quái vật làm cho kinh sợ, khí vận đan điền chạy như cưỡi mây đạp gió, vừa chạy vừa có dư hơi hỏi: “Con gì vậy, tại sao muốn đuổi theo chúng ta?”
Vô Tâm vừa định nói quái vật theo ánh sáng mà đến, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, bởi vì bên cạnh mình và Xuất Trần Tử cũng không có ánh sáng từ trước. Bỗng nhiên nhớ tới hành động trước đó của Xuất Trần Tử, hắn tỉnh ngộ đáp: “Là máu! Đạo trưởng, trên người ông có vết thương, quái vật đuổi theo mùi máu tươi! Sở dĩ sư phụ ông đóng kín nhà xí, xem ra là vì xác chết trong động có mùi máu tanh, dẫn tới quái vật!”
Xuất Trần Tử hú lên quái dị: “A? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Vô Tâm chạy nhanh hơn, chạy song song cùng Xuất Trần Tử: “Hai cách, một là để quái vật ăn luôn ông.”
Xuất Trần Tử đáp ngay: “Cút mẹ cậu đi, cách thứ hai?”
Vô Tâm do chạy quá nhanh, thể lực không đủ phân phối, cho nên giọng cũng đổi: “Trốn!”
Vừa dứt lời, hai người nắm tay, nhằm phía trước chạy nhanh như chớp.
Xuất Trần Tử hai mắt tối thui, hoàn toàn không phân biệt phương hướng. Vô Tâm còn có thể cảm giác hoàn cảnh quanh mình, nhưng đường xá gập ghềnh, đành nghiêng ngả lảo đảo chạy thẳng mà thôi. Chạy được một lúc, hơi thở Xuất Trần Tử bắt đầu rối loạn; Vô Tâm biết y chỉ giỏi sức bật, lúc dịch giường La hán thì giỏi, nhưng bôn ba lâu dài thì có chút không cầm cự nổi. Bỗng kéo Xuất Trần Tử rẽ vào một khúc ngoặt, hắn ấn vai Xuất Trần Tử nói: “Ngồi xổm xuống lui ra sau!”
Xuất Trần Tử đặt mông ngồi xuống, trượt ra sau vừa vặn lọt vào một cái hang đá, một mặt không biết vì sao một tảng đá lớn lại bị hõm vào, vừa khéo trở thành cái hầm trú ẩn thiên nhiên, chứa được một người to con hoặc là hai người gầy. Xuất Trần Tử bó gối ngồi vào, cúi đầu cố gắng điều chỉnh hơi thở. Mà Vô Tâm nằm úp sấp xuống bên cạnh tảng đá lớn, bỗng vung kiếm chém, hắn chặt đứt nụ hôn dài của con quái vật. Đứng dậy lại chém liên tiếp mấy nhát, hắn không biết quái vật có ăn thịt đồng loại hay không, nhưng mặc kệ có hay không, hắn cũng không có cách nào dọn dẹp mớ xác thịt máu me của con quái vật đầy đất được.
Chen chân vào trong hang đá đạp Xuất Trần Tử, Vô Tâm nhỏ giọng hỏi: “Đạo trưởng, nghỉ xong chưa?”
Xuất Trần Tử ngẩng đầu, bất mãn hỏi: “Vô Tâm, cậu nói chúng ta còn phải chạy bao xa mới có thể thấy mặt trời?”
Vô Tâm cũng mệt mỏi, cho nên lười an ủi y: “Không biết.”
Xuất Trần Tử đấm chân tay, ngữ khí u oán lại hỏi: “Ta cảm thấy chúng ta đã chạy rất xa, tại sao vẫn không đến điểm cuối như vô biên vô hạn vậy?”
Vô Tâm nghe trong lời y đã có sức lực, bèn đứng dậy lôi kéo y: “Đạo trưởng, đi thôi, không có con đường vô tận, chỉ là chúng ta chưa thấy lối ra mà thôi.”
Xuất Trần Tử xốc tinh thần chui khỏi hang đá, như người mù đi theo Vô Tâm tiếp tục tiến lên trước. Đi chưa được vài bước, y bỗng cảm giác dưới chân hẫng, hét lớn rơi xuống. Mà Vô Tâm bất ngờ không kịp phòng bị, chúi người cũng ngã theo. Hai người một trước một sau chạm đất, hoàn toàn ngã lăn trên phiến đá lạnh cứng.
Xuất Trần Tử bị cấn xương cụt, đau đến chảy nước mắt. Vô Tâm nhỏm người ngồi dậy, đưa tay mò lên trước, bỗng chạm được một cánh tay khác.
Cánh tay kia, lạnh ngắt cứng đờ, được chạm từ đá, ngón tay tinh tế gấp khúc, trông rất sống động. Vô Tâm sờ soạng dọc theo cánh tay đá, cuối cùng từ cánh tay đến bả vai, từ vai đến đầu, hắn cảm giác mình đụng phải một pho tượng.
“Đạo trưởng.” Hắn nhỏ giọng kêu: “Hình như chúng ta rớt trở lại động Ngàn phật rồi.”
Xuất Trần Tử vừa vui vừa sợ, hấp tấp bò dậy, đồng thời từ trong túi lấy ra một que diêm dài. Đương lúc cầm que diêm định quẹt, y bỗng cảm giác bên hông xiết chặt, hình như có thứ gì đó ôm lấy y.