Pháp Sư Vô Tâm

Chương 55: Núi vàng



Editor: Mạc Thiên Y

Xuất Trần Tử thình lình bị ôm, không khỏi sợ nhảy dựng, thuận thế quẹt cây diêm lên lưng Vô Tâm, y cúi đầu nhìn, nhất thời thét lên —— một gương mặt nhỏ máu thịt lẫn lộn ngẩng đầu đối diện y, trông quần áo thì chính là đứa bé được phát hiện trong hang động đầu tiên!

Thằng bé hiển nhiên đã biến thành xác sống, trên gương mặt mất da có thể thấy được từng lớp cơ thịt đỏ tươi. Mí mắt bị kéo rớt, hai con ngươi lồi ra. Nó ngoác miệng, chồm lên định cắn Xuất Trần Tử. Không chờ Xuất Trần Tử có phản ứng, trước mắt chợt lóe lên ánh sắc nhọn, là Vô Tâm vung một kiếm chém rớt đầu nó. Thằng bé không có đầu, nhưng hay tay vẫn siết chặt Xuất Trần Tử. Xuất Trần Tử sợ đao kiếm không có mắt khiến mình bị thương, vội đánh ra một lá bùa ngay chính giữa cái cổ nó. Nó lập tức cứng ngắc, bị Xuất Trần Tử đá ra xa.

Nhân lúc ngọn lửa chưa tắt, hai người thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Quả nhiên đã trở lại động Ngàn Phật, phật tượng hai bên hành lang đang nhe răng cười. Phía xa lờ mờ vang lên tiếng bước chân thình thịch, làm như đang có một đội quân chạy tới. Vô Tâm và Xuất Trần Tử liếc nhau, co giò toan chạy ra hướng cửa động, không ngờ giò còn chưa kịp co, trên đỉnh đầu bỗng lộp bộp rơi xuống rất nhiều thứ gì đó lạnh băng dính dớp, Xuất Trần Tử thấy rõ ràng, chính là đám quái vật đang dồn dập rơi xuống. Trong đó con lớn gần hai thước, con nhỏ nhất cũng dài hơn một thước. Xuất Trần Tử chỉ giật mình, vẫn chưa bị quái vật rơi trúng; Vô Tâm thì đứng ngay dưới cửa động, tất cả bọn quái đều rơi xuống đỉnh đầu hắn trước, sau đó mới rơi xuống đất.

Không đợi Vô Tâm ra lệnh, Xuất Trần Tử rút súng lục, bóp cò bắn, vừa sợ quái vật không chết, vừa sợ đạn nảy ra bắn trúng người. Mà quái vật sau khi bị công kích, theo bản năng bò vào trong động. Vô Tâm lúc này đã dời chỗ, vừa vung kiếm chém quái vật bao vây Xuất Trần Tử, vừa để Xuất Trần Tử vừa bắn vừa lui, tuyệt đối đừng để quái vật cắn phải. Xuất Trần Tử thấy trong miệng quái vật là nước bọt màu đỏ, trông như có chứa chất kịch độc, cho nên sợ tới mức hai chân nhảy tưng tưng ra sau.

Quái vật bên trên rơi xuống càng nhiều. Sau khi Xuất Trần Tử lui ra xa lại tìm một cây diêm, chỉ thấy trên hành lang lúc nhúc đầy những cái lưng xám trắng, không ngừng ngọ nguậy. Đương lúc buồn nôn, đoàn quân xác sống có thể là nhận ra mùi người sống, hùng hổ xông thẳng tới.

Xác sống tuy đã chết nhiều năm, nhưng vì hoàn cảnh kỳ lạ trong động mà chúng không thối rữa nhiều lắm, cho nên còn chút ít mùi máu thịt. Bọn quái vật khát máu nhất thời có mục tiêu mới, trên hành lang nổi lên cơn sóng màu trắng xám, là chúng nó xông về phía xác sống. Xuất Trần Tử thấy quái vật và xác sống bắt đầu trai cò đánh nhau, vội ngồi xuống đất bày ra một dãy bùa, miệng lẩm bẩm bày trận: “Chúng sinh lắm kết oan, oan sâu khó giải kết, một đời kết thành oán, ba đời báo không ngừng, nay ta truyền diệu pháp, giải trừ chư oan nghiệp, nghe tụng chí tâm, oan gia tự tán diệt —— ui da!”

Thì ra Xuất Trần Tử còn chưa dứt lời, bỗng một thứ bay ngang qua, vừa vặn xẹt qua đầu y. Thứ kia rớt lên đất đánh “phịch”, y đoán Vô Tâm ở phía sau, chứng tỏ không sao, vì thế nén đau bày trận cho xong. Mà Vô Tâm ở sau lưng chộp được thứ bay tới, là một con quái vật nhỏ đang ngậm nửa cánh tay, không biết là bị vị xác sống nào quăng lại đây.

Vô Tâm chặt bỏ đầu con quái vật non, lại chặt tiếp bốn chân nó. Trong cơ thể quái vật không có máu tươi, mà từ vết thương chảy ra rất nhiều dịch màu xanh sền sệt. Xuất Trần Tử bày trận xong, đứng dậy xoay người: “Chúng ta đi mau!”

Vô Tâm một tay xách đuôi con quái vật, một tay nắm cổ tay Xuất Trần Tử, nhanh chân bỏ chạy. Xuất Trần Tử biết hắn mắt cú, cho nên yên tâm lớn mật mò mẫm chạy theo hắn. Sau khi rẽ vào một khúc cua, y bỗng va vào một bức tượng đá cái rầm, đồng thời nghe Vô Tâm nói: “Đạo trưởng, chúng ta ra khỏi động rồi!”

Xuất Trần Tử nghe vậy, vui sắp khóc: “Tiếp tục chạy, đừng có ngừng!”

Một khi đã ra động, trong lòng hai người có hi vọng, mệt cũng không mệt nữa, chỉ băng băng chạy một mạch về trước. Dùng cả tay chân trèo qua một vùng đá lởm chớm, hai người một trước một sau bò lên vách đá phía trước, cuối cùng bò lên một tảng đá cực lớn nhô lên giữa không trung. Hai người bước xuống thềm đá, tiến vào cái động bằng đất chỗ ban đầu khi đến.

Bởi vì không có đèn bão, cho nên Xuất Trần Tử sờ soạng hành sự. Quần Vô Tâm rất vừa người, dứt khoát cởi lưng quần, một đầu buộc quanh cổ chân mình, đầu còn lại đưa Xuất Trần Tử nắm. Hang động càng bò càng hẹp, hắn bò phía trước, Xuất Trần Tử nắm đai lưng theo gót, lòng căng thẳng, vô luận thế nào cũng không dám rớt lại phía sau nửa bước.

Hai người như con tê tê bò sát trong động hồi lâu, cuối cùng cảm giác không khí ngày càng lạnh, ngày càng khô. Vô Tâm leo lên mặt đất trước tiên, ngửa đầu liền thấy mặt trăng tròn như một cái bánh xe bằng băng treo giữa màn trời, ngay sau đó Xuất Trần Tử cũng thò đầu ra, hồng hộc thở ra một mảnh sương trắng.

Vô Tâm kéo Xuất Trần Tử lên, Xuất Trần Tử rõ ràng mệt muốn rã rời, nhưng vẫn lên dây cót tinh thần dùng tấm cửa sắt và bùn chôn kín lối vào lần nữa. Đợi cho y mệt đến chết đi sống lại bận bịu xong, quay đầu nhòm sang bên, phát hiện Vô Tâm đang ngồi trên cỏ, cúi đầu đùa nghịch thứ gì đó.

Y đứng còn không đứng nổi, lồm cồm bò qua xem: “Làm gì thế?”

Giây tiếp theo, y sợ hãi thét lên: “Sao cậu mang theo nó ra ngoài?”

Vô Tâm cúi đầu khẽ đáp: “Vốn là chưa từng thấy, ở trong động lại không nhìn rõ lắm, cho nên muốn đem ra nhìn kỹ một chút. Đừng sợ, miệng và móng vuốt của nó đều bị tôi gọt mất rồi, giờ chỉ còn một khúc thịt thân giữa thôi.”

Hắn vừa nói, vừa dùng ngón tay gảy xác con quái vật trên đất. Nó đã trở thành một khúc thịt mềm xám trắng, có thịt không có xương. Hai tay nâng con quái vật lên ngửi, Vô Tâm không ngửi ra mùi lạ, chỉ cảm thấy có hơi tanh. Sau khi gặp ánh trăng gió lạnh, xác con quái vật ngày càng mềm, Vô Tâm đặt nó trên đất, mắt thấy nó mềm đến mức không thể vãn hồi, cuối cùng hóa thành một vũng bùn nửa đục.

Xuất Trần Tử nghỉ một hơi, lúc này thờ ơ lạnh nhạt, nhịn không được mở miệng nói: “Đừng làm chuyện buồn nôn nữa. Cả ngày nay mấy lần chúng ta xem như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhân lúc trời còn chưa sáng, nhanh trở về trong quan nghỉ ngơi thôi!”

Thừa dịp bóng đêm, Vô Tâm cùng Xuất Trần Tử người không biết quỷ không hay trở về Thanh Vân quan. Bởi vì hai người đều đầy bụi đất, cho nên Xuất Trần Tử không muốn quấy rầy người ngoài, chỉ bảo tiểu đạo sĩ trực canh đi chuẩn bị nước ấm và bữa khuya. Đến khi hai thùng tắm lớn đặt trong một gian phòng tắm nhỏ, Vô Tâm cùng Xuất Trần Tử lẻn vào như trộm, Vô Tâm thì không nói, Xuất Trần Tử lại cũng thậm thà thậm thụt, bởi vì không muốn bị đồ tử đồ tôn bắt gặp hình tượng y hệt con khỉ bùn của mình.

Mùi trên người họ đều rất phức tạp khó chịu, cho nên cởi sạch muốn tắm rửa một phen. Không ngờ vừa cởi áo khoác, trên đất lại vang lên loong coong. Sàn nhà lát gạch khắc hoa, có thể khiến nó vang lên như vậy, tất nhiên cũng là vật cứng. Trong phòng đèn điện sáng sủa, cho nên Vô Tâm ngồi xổm xuống, vội nhặt lên năm sáu hòn đá nhỏ.

Hai người lăn lộn trong hang đá gần một ngày một đêm, trong quần áo dính chút đá vụn cũng là bình thường. Xuất Trần Tử lười đi xem, xoay người cởi quần, từ trong lưng quần lại lăn ra vài viên đá. Nhìn Vô Tâm ngồi trên đất chăm chú nhặt đá, Xuất Trần Tử bĩu môi: “Đá có gì huyền diệu sao?”

Vô Tâm không ngẩng đầu, bình thản đáp: “Không có, tôi chỉ nhìn thử chút thôi.”

Xuất Trần Tử ngồi trong nước ấm, đưa tay lấy một bình sứ nhỏ từ giá gỗ treo gần đó. Rưới chất lỏng trong bình sứ lên đầu, y thoải mái nâng hai tay gội đầu. Vô Tâm cũng cởi truồng vào bồn tắm, trong tay vẫn khư khư một hòn đá. Dưới ánh đèn điện, hòn đá thô ráp phản xạ ra nhiều ánh vàng kim. Mặt tỉnh rụi chìm trong nước, hắn gối lên vách thùng nhắm mắt, bụng nhủ dạ: “Mỏ vàng.”

Bỗng khịt khịt mũi, hắn mở mắt nhìn Xuất Trần Tử: “Ông dùng cái gì đấy?”

Xuất Trần Tử hẵng còn gội đầu: “Là hà thủ ô và xà phòng.”

Vô Tâm “ào” một tiếng từ trong nước nổi lên, dò đầu đến trước mặt Xuất Trần Tử: “Cho tôi ít.”

Xuất Trần Tử tuy cảm thấy yêu cầu của hắn rất vô căn cứ, nhưng vẫn lấy bình sứ qua, đổ chút ít chất lỏng lên đầu hắn. Vô Tâm vẫn luôn hy vọng tóc mình có thể mọc thêm một chút, thế là nâng một bàn tay xoa nắn đầu. Xuất Trần Tử thực khinh thường liếc xéo, thấy tóc hắn còn ngắn hơn lông chó.

Hai người tắm táp xong, thay một bộ quần áo mới. Vô Tâm âm thầm giấu chuyện mỏ vàng, muốn mang về Thiên Tân cho Cố đại nhân xem. Hoà thuận ăn xong một bữa khuya phong phú, hai người cũng không buồn ngủ, thế là tắt đèn, nằm trên giường La hán thảo luận những việc tai nghe mắt thấy hôm nay. Trong động rất nhiều bí ẩn đáng ngờ, mặc dù là miễn cưỡng chắp vá, cũng khó mà giải thích toàn bộ. Mắt thấy ngoài cửa sổ trời dần sáng, Xuất Trần Tử vẫn một bụng nghi hoặc. Vô Tâm lại rất bình tĩnh, bởi vì trên đời có biết bao chuyện kỳ lạ khó tin, muốn dựa vào sức người vạch trần rõ từng chuyện, căn bản không có khả năng.

Khi trời sáng hẳn, Vô Tâm cùng Xuất Trần Tử ngủ thiếp đi. Mà ở trong huyện Văn cách đó trăm dặm, Nhạc Khởi La mới rời giường không lâu.

Cô mặc một bộ quần áo đỏ, cổ áo cổ tay áo viền lông trắng, chân mang đôi dép lê lông thỏ. Ngoẹo đầu đứng bên cửa sổ, cô một tay bưng một bát sứ thanh hoa nhỏ, tay còn lại cầm cái muỗng bạc nhỏ, từ trong bát múc ra một muỗng trắng trắng mềm mềm rung rung. Hơi nước nóng hổi phả lên làm hồng môi và chóp mũi cô, cô ta chu miệng thành một nụ hoa nhỏ, tiến đến gần muỗng bạc húp vào.

Cửa phòng bỗng mở, Trương Hiển Tông cả người khí lạnh tiến vào. Sau khi vào cửa hắn nhìn cái bát trong tay Nhạc Khởi La, nhìn chằm chằm không nói một lời. Một lát qua đi, hắn rốt cục mở miệng: “Sao em ăn cái này?”

Nhạc Khởi La giương mắt liếc hắn, dùng giọng trẻ con đáp: “Yên tâm, là đậu hoa.”

Trương Hiển Tông cởi bao tay da: “Anh biết là đậu hoa. Sao em lại ăn đậu hoa? Đậu hoa có thể bồi bổ thân thể sao?”

Nhạc Khởi La múc một muỗng đậu hoa nóng, nhấm nháp lại húp vào: “Không thấy ngon miệng, ăn chút thanh đạm thì tốt hơn.”

Trương Hiển Tông bất lực nở nụ cười, ở trước mặt cô hơi cúi người hỏi: “Đỡ cảm hơn chút nào chưa?”

Nhạc Khởi La đáp: “Đỡ nhiều rồi, nhưng đêm qua ngủ không ngon, sáng dậy mỏi cổ.”

Trương Hiển Tông rũ rèm mắt, nhìn ngón tay nhỏ nhắn của cô đang cầm muỗng. Bàn tay yếu ớt trắng nõn, nhưng ngón tay mang theo nhục cảm ngây thơ, mềm mại vểnh thành đóa hoa lan nhỏ, móng tay phấn hồng trong suốt, ngắn khiến hắn đau lòng. Hắn hỏi không ra lai lịch của cô, vì thế rất chắc chắc cho cô là một tiểu yêu nữ. Tiểu, yêu, nữ, ba chữ lấy ra chữ nào cũng đủ khiến tim hắn đập rộn; ba chữ kết hợp thành Nhạc Khởi La, khiến hắn cam tâm tình nguyện nâng cô lên đầu.

Nhạc Khởi La nằm úp sấp trên giường, bởi vì Trương Hiển Tông xung phong nhận việc mát xa cổ. Giường rất phẳng, cô cũng rất phẳng, hai mặt phẳng gặp nhau, cô ta nằm úp sấp trên giường rất ổn định. Mặt nghiêng qua một bên, trong mớ tóc dài lộ ra vành tai nho nhỏ, trắng nõn ửng hồng, tựa cánh hoa chớm nở.

Trương Hiển Tông ngồi ở bên giường, dùng hai bàn tay to xoa bóp bờ vai mỏng và cái cổ tinh tế của cô, đồng thời trong miệng nói: “Anh em nhà Hữu Quang hôm qua hối thúc anh, anh nghĩ dây dưa hơn một tuần lễ, cũng nên cho họ một câu trả lời rồi.”

Nhạc Khởi La hừ mũi: “Không phải chúng phát hiện mỏ vàng trên núi Thanh Vân sao? Thực ra cũng không cần suy nghĩ gì nhiều, bất luận mỏ vàng do ai khai thác, đều không tránh khỏi một cuộc chiến. Anh em Hữu Quang là người Nhật Bản, đương nhiên có thể bàng quan, nếu động đao động thương thật, còn không phải các anh tự giết lẫn nhau?”

Trương Hiển Tông cũng biết đạo lý trong đó, vốn là không muốn tranh vào vũng nước đục, nhưng lại tiếc mỏ vàng. Trong lúc suy tư xuất thần, hắn nhất thời không khống chế được lực tay, bóp mạnh khiến Nhạc Khởi La hét một tiếng; hai cái đùi nhấc lên, gót chân gõ một tràng lên lưng Trương Hiển Tông. Trương Hiển Tông quay đầu, nhìn thấy hai bàn chân nhỏ chỉ xỏ tất hoa mỏng manh đang vùng vẫy, không nhịn được cười nói xin lỗi. Lại hỏi: “Anh không hạ quyết tâm nổi, em thay anh làm chủ đi! Rốt cuộc có hợp tác với bọn người Nhật Bản hay không?”

Đối với mấy việc của con người, Nhạc Khởi La kỳ thật không cảm thấy hứng thú lắm, hơn nữa bản thân cũng chẳng có gì để nói với họ. Nhưng nếu dưới tay không có người, cô ta chẳng thể duy trì cuộc sống sung sướng được. Thế là trong một loáng chớp mắt suy tư đầy ngạo nghễ, cô ta nghĩ cứ có nhiều tiền càng tốt, bèn đáp bộc tuệch: “Tùy anh, muốn hợp tác thì hợp tác đi.”