Pháp Sư Vô Tâm

Chương 56: Gia viên



Anh em Hữu Quang, anh tên Hữu Quang Miễn, em tên Hữu Quang Thuần. Hai anh em đến Trung Quốc đã nhiều năm, người anh thân phận là thương gia, người em thân phận là khách du lịch. Hai người đã đi khắp Trung Quốc, vừa đi vừa kết giao bạn bè Trung Quốc, tìm tòi tài nguyên khoáng sản của Trung Quốc. Rất nhiều người nói họ là gián điệp, nhưng cũng không có ví dụ xác thực; anh em Hữu Quang cũng chẳng hề để ý, dù sao mặc kệ người Trung Quốc nói gì, bọn họ đều một mực không thừa nhận.

Núi Thanh Vân rất nổi tiếng, nhưng nhìn từ góc độ vị trí địa lý, xác thực vẫn là hẻo lánh, cách huyện Trường An và huyện Văn cũng một khoảng cách. Từ khi biết được núi Thanh Vân chứa mỏ vàng, họ lập tức tỉnh táo tinh thần. Bởi vì lãnh đạo quân đội trong huyện Trường An xưa nay đối với người Nhật Bản không thân thiện mấy, thành thử họ lập tức tìm đến cửa Trương Hiển Tông, lấy danh nghĩa một công ty thương mại tổng hợp, muốn hợp tác với Trương Hiển Tông khai khoáng. Nếu Trương Hiển Tông không đồng ý, bọn họ sẽ lập tức chạy đến huyện Trường An tìm cộng sự khác; nếu Trương Hiển Tông đồng ý, một khi mỏ vàng thực sự tồn tại, người của huyện Trường An cũng sẽ muốn ra trận, cướp một chén canh từ tay họ. Nói tóm lại, không thả con tép sao bắt được con tôm, muốn chia chác vàng, phải bán mạng. Cũng may theo lời anh em Hữu Quang, sau khi nhân viên kỹ thuật Nhật Bản bí mật thăm dò, cho biết mỏ vàng trong núi Thanh Vân hàm lượng vàng có lẽ tương đối cao.

Sau khi quyết định, Trương Hiển Tông tuy không rõ tiền đồ, nhưng như thể giải quyết được một chuyện trong lòng, không khỏi nhẹ nhõm. Đem theo mấy cuộn vải lụa sặc sỡ đến nhà họ Đinh, hắn không để ý gì khác, chỉ muốn gặp Nhạc Khởi La một chút. Nhạc Khởi La vẫn chưa khỏe hẳn, khiến hắn lo lắng mãi. Cô muốn ăn thịt người, hắn liền cung cấp cho cô, dù gì dạ dày cô nhỏ như vậy, ăn cũng không nhiều. Nuôi Nhạc Khởi La, giống như phụng dưỡng một vị tiểu thần tiên bí mật vậy. Hắn thực nguyện ý làm tín đồ của cô, không vì cái gì, chỉ bởi cô là một cô bé xinh đẹp lại thâm trầm. Thâm trầm như hạt đậu khấu nở hoa, lại như tuổi hoa độ tháng hai, vừa mâu thuẫn mà lại điều hòa, khiến hắn mê đắm.

Sau khi vào nhà họ Đinh, hắn quen cửa quen nẻo tiến thẳng vào tiểu viện phía sau. Người nhà họ Đinh đã chết hết, cũng chỉ có Nhạc Khởi La dám ở lại ngôi nhà ma này. Trong ngoài tiểu viện đều im ắng, bầu trời cực âm u thảng như sắp đổ tuyết xuân. Hắn đẩy cửa phòng đi vào, trong phòng lạnh tanh, âm u như nước. Ánh mặt trời từ cửa kính rọi vào, nhợt nhạt mà tỏa chiếu vào khoảng bóng tối trong phòng.

Nhạc Khởi La bày tư thế như phật Di Lặc, tựa nghiêng trên ghế sô pha; hình như là vừa tỉnh giấc trưa, mái tóc ngang tai loạn xù. Một tay chống trên ghế, một tay đặt trên đầu gối, cô giương mắt nhìn Trương Hiển Tông, mặt rất trắng, mắt rất đen, bờ môi mỏng ánh lên màu nước nhàn nhạt.

Trương Hiển Tông nở nụ cười, nâng cái hộp thủy tinh về phía cô. Trong hộp xếp từng xấp lụa, có hồng đào có xanh liễu, có vàng tơ có xanh da trời, mỗi loại kích cỡ cũng không lớn, bởi vì Nhạc Khởi La còn bé, làm một bộ từ đầu đến chân cũng không tốn bao nhiêu vải.

“Đẹp không?” Trương Hiển Tông hỏi: “Xuân đến rồi, nên thêm vài bộ mới.”

Nhạc Khởi La vốn đang ngẩn người, bấy giờ kinh ngạc nhìn hộp thủy tinh, hồi lâu mới đáp lại: “Đẹp.”

Sau đó cô giơ tay chỉ về trước: “Tôi không thích màu xanh, anh đổi cho tôi một bộ màu Vũ quá thiên thanh đi (màu trời sau cơn mưa).”

Trương Hiển Tông rất kiên nhẫn gật đầu: “Được, anh nhớ rồi, đổi một bộ Vũ quá thiên thanh.”

Hắn đặt hộp thủy tinh lên bàn, đi lên trước ngồi xổm trước mặt Nhạc Khởi La, ngẩng đầu cười hỏi: “Sao ngồi một mình trong phòng? Buồn hả?”

Nhạc Khởi La cũng không phải buồn, bởi vì vừa rồi đang ngẩn người, bất tri bất giác thời gian trôi qua. Hơi cúi đầu nhìn Trương Hiển Tông, cô nghĩ hắn là người thường, chết rồi sẽ hết. Cô không thích hắn, nhưng hắn yêu cô.

Chợt mỉm cười với Trương Hiển Tông, cô lấy ra một hộp diêm từ trong kẽ hở ghế sô pha: “Cảm ơn anh tới thăm tôi, tôi sẽ làm ảo thuật cho anh xem!”

Nói xong cô nâng tay ở trên hư không trung vẽ một đạo phù, sau đó quẹt diêm ném về trước. Ngọn lửa bốc cháy giữa không trung, nhấp nhô xoay tròn theo đầu ngón tay của cô, là một quả cầu lửa nhỏ linh hoạt. Ánh sáng ngắn ngủi qua đi, cô vỗ tay cái bốp, hồn phách bám trên que diêm lập tức tiêu tán, chỉ còn lại một tia tro tàn lẳng lặng rơi xuống.

“Hay không?” Cô hứng khởi hỏi Trương Hiển Tông.

Trương Hiển Tông nghiêm túc gật đầu: “Hay.”

Nhạc Khởi La chậm rãi thu lại nụ cười, cảm thấy hạnh phúc và bản lĩnh của mình không xứng đôi lắm. Chán chường chép chép miệng, cô vỗ vai Trương Hiển Tông: “Răng tôi hơi đau.”

Trương Hiển Tông vội lo lắng: “Chiếc nào?”

Nhạc Khởi La há to miệng, chỉ vào trong: “A!”

Trương Hiển Tông ló đầu dòm, giữa hai hàng răng trắng đều có một chiếc mờ mờ biến đen, hình như sâu rồi, có điều hắn không phải nha sĩ nên không chắc.

Trong thành huyện Văn có một nhà thờ nhỏ, có một cha xứ già người Tây dương ở trong đó, cha xứ ngoài truyền giáo ra, đồng thời cũng đảm nhiệm chức vụ bác sĩ tây y, hơn nữa y thuật còn rất giỏi. Trương Hiển Tông dẫn Nhạc Khởi La đến nhà thờ, muốn nhờ cha xứ khám răng giùm. Sau khi cha xứ xem qua, hắn biết Nhạc Khởi La bị sâu răng, có thể do mùa đông ăn nhiều kẹo đậu phộng quá.

Răng tuy bị sâu, nhưng còn chưa đến mức phải thay, cho nên sau khi chắc mẩm trong lòng, Trương Hiển Tông và Nhạc Khởi La an vị trên xe hơi về nhà. Dọc đường đi Nhạc Khởi La âm thầm dùng đầu lưỡi liếm răng sâu, nghĩ bụng nếu sâu đến mức hư luôn thì tự nhổ, thay chiếc răng vàng. Mà Trương Hiển Tông ngồi bên cạnh, đầu tiên là bất động thanh sắc ôm cánh tay ngắm phong cảnh, chốc sau vươn một bàn tay, thăm dò thử nắm tay Nhạc Khởi La.

Nhạc Khởi La tập trung liếm răng, mặc hắn nắm. Đối với Trương Hiển Tông, cô cũng không ghét, chỉ là không thích.

Khai khoáng là chuyện lớn, trước khi khởi công phải chuẩn bị rất nhiều, đả thông vô số quan hệ. Cho nên tháng ngày bình lặng trôi qua, người ngoài đều không biết được nội tình.

Huyện Văn thái bình, huyện Trường An cũng thái bình. Chỉ cần không chiến tranh, hai nơi đều là chỗ yên bình phồn hoa. Vô Tâm ở Thanh Vân quan ba ngày, thời gian đó không thấy mặt trời, từ sáng đến tối chỉ cùng Xuất Trần Tử đàm luận cái hang động kỳ quái trong núi. Quái vật trong động tạm thời không đề cập tới, xác sống đều có lai lịch, cũng không kỳ quái; điều kỳ quái ở chính hang động. Xuất Trần Tử cho rằng dựa vào sức lực của tiên sư, tuyệt đối không thể âm thầm đào ra cái hạng động lớn như vậy. Có lẽ là sư phụ một lần tình cờ tiến vào sơn động, phát hiện trong động đủ loại cổ quái; còn nguồn gốc của sơn động, chỉ sợ ông ta cũng không biết.

“Động Ngàn Phật” ba chữ xưng hô, hiển nhiên cũng không thích hợp sơn động, bởi vì trong động cũng không có Phật chân chính, chỉ có vài pho tượng Phật quỷ dị. Tượng từ đâu đến, hai người nghĩ nát óc cũng không ra.

Xuất Trần Tử tư tưởng trước nay rõ ràng mạch lạc, giờ lòng rối như tơ vò liền không cho Vô Tâm rời đi, muốn hắn cùng mình vắt óc suy nghĩ. Vô Tâm lại chẳng thèm nghĩ, vấn đề là hắn rất nhớ nhà. Liên tục bốn ngày không trở về, hắn nhớ nhà nhớ đến đòi mạng.

Vì thế mặc kệ lời mời ở lại của Xuất Trần Tử, sáng ngày thứ năm hắn dậy thật sớm, leo lên xe ô tô của Thanh Vân quan lên đường, buổi chiều đã đến Thiên Tân vệ.

Hăm hở xuống xe đi vào ngõ, hắn đứng trước cổng sân nhà mình, hai tay thọc vào túi, quan sát cổng sân từ trên xuống dưới. Sau cánh cửa là có Nguyệt Nha và Cố đại nhân, hắn bỗng có chút kích động.

Đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa thuận thế mở ra. Cách cửa sổ thủy tinh, hắn thấy Nguyệt Nha cầm chổi lông gà, đang ở trong phòng bận rộn. Không kiềm được bước nhanh đến đẩy cửa phòng, hắn hô to một tiếng: “Nguyệt Nha!”

Nguyệt Nha đeo tạp dề, một chân quỳ gối trên ghế, đang phủi bụi trong ngăn tủ. Thình lình nghe được giọng của hắn, cô lập tức ngẩng đầu nhìn phía cửa, tức thì mừng rỡ kêu: “A!”

Vô Tâm không đợi Nguyệt Nha nhiều lời, giang hai tay cánh tay nghênh đón. Nguyệt Nha cầm chổi lông gà leo xuống ghế, không chút nghĩ ngợi nhào lên ôm chặt hắn. Hai người tay xiết chặt tay, Vô Tâm cúi đầu, chóp mũi đều là mùi của Nguyệt Nha, khiến hắn nhớ tới cơm ngon đồ ăn ngon ổ chăn ấm, nhớ tới hết thảy ấm áp dịu dàng thậm chí là cuộc sống nhiệt liệt. Chợt ôm Nguyệt Nha xoay một vòng, hắn bỗng rất muốn cùng Nguyệt Nha ôm nhau ngủ một giấc.

Hai người ôm đủ, Nguyệt Nha đẩy Vô Tâm ra, dùng chổi lông gà quất lên người hắn: “Không phải anh đã nói một hai ngày sẽ về sao? Qua mấy cái 1-2 ngày rồi hả? Không về cũng không báo tin, để em ở nhà nhớ nhung, cái đồ không có lương tâm nhà anh!”

Vô Tâm cười hì hì móc từ túi ra một chai rượu kiểu tây. Chai không lớn, dài hơn lòng bàn tay hắn một chút, vuông vắn rất đẹp, bên trong chứa hơn nửa chai chất lỏng tối màu. Đưa chai rượu cho Nguyệt Nha, hắn mở miệng nói: “Cho em.”

Nguyệt Nha nhận cái chai: “Thứ gì vậy? Là rượu à? Em không biết uống rượu mà, anh giữ tặng Cố đại nhân đi!”

Vô Tâm đáp: “Không phải rượu, mà dùng để gội đầu. Lão đạo ở Thanh Vân quan ấy em cũng gặp rồi chứ? Y hay dùng thứ này gội, anh thấy không tệ, hôm qua xin y một ít. Thứ này là y dựa theo bài thuốc bí truyền chế ra đấy, không có đồ đựng, y tìm cho anh một vỏ chai rượu, kết quả đúng là vừa khéo.”

Nguyệt Nha mở nắp rượu, cúi đầu ngửi miệng chai, đoạn ngẩng đầu cười với Vô Tâm: “Có mùi đắng, cũng có chút thơm. Vậy em đi nấu nước gội thử xem thế nào.”

Sau đó cô đậy nắp chai, cẩn thận đặt lên kệ tủ, sau đó một đường vui vẻ ra ngoài nấu nước. Gội xong lau khô tóc, cô ngồi trên giường chải đầu, Vô Tâm bó gối ngồi bên cạnh. Ngoài trời quang đãng, ánh mặt trời rực rỡ khoác lên hai người họ.

Nguyệt Nha bảo hắn vuốt tóc mình: “Mượt không?”

Vô Tâm vuốt: “Mượt.”

Nguyệt Nha là người rất dễ vui vẻ, tóc gội vừa mềm vừa mượt, đã đủ khiến cô cảm thấy mỹ mãn vui vẻ một thời gian. Quấn mái tóc dài thành một kiểu búi tròn, cô duỗi chân xuống giường, định bụng đi mua ít rau thịt. Cô không chịu ngồi yên, Vô Tâm cũng theo chạy trước chạy sau. Móc cái khóa lớn lên cổng, Vô Tâm xách theo giỏ thức ăn, cùng cô đi ra ngoài ngõ.

Trời gần tối Cố đại nhân mới trở về, vừa vào sân bỗng bất ngờ, bởi vì phát hiện đèn bếp còn sáng, Nguyệt Nha đang chiên xào hoành tráng, Vô Tâm thì cà rởn đứng bên cạnh. Trong sân ngập mùi hành phi, khiến Cố đại nhân đói bụng như lửa đốt.

“A, về rồi đấy à?” Gã không về phòng mà trực tiếp chạy vào bếp: “Sao giờ mới về? Không phải nói đi một hai bữa sao? Mẹ nó mấy cái 1-2 bữa rồi hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có hở tí là chạy đi như vậy, cậu không ở nhà vợ cậu cũng không nấu cơm cho ra hồn, mỗi ngày đều xào củ cái xắt dưa muối, ông đây ăn mãi mà miệng nhạt toẹt.”

Dứt lời, Cố đại nhân lại duỗi tay chỉ Nguyệt Nha: “Nói cô đấy, cô còn cười trộm. Mẹ nó không ra dáng con dâu gì cả, chỉ biết chiều chuộng chồng, không thèm hiếu thuận với tôi.”

Nguyệt Nha bận thái rau, không thể đáp trả. Mà Vô Tâm lại tóm Cố đại nhân đến phòng đông: “Tôi đem cho anh vài thứ, anh xem có hữu dụng không.”

Cố đại nhân vào phòng, cởi mũ cởi áo: “Núi Thanh Vân thì có cái gì hay chứ?”

Vô Tâm chìa bàn tay ra trước Cố đại nhân, trên lòng bàn tay là mấy viên đá xám xịt.

Cố đại nhân thấy vậy, nhất thời dở khóc dở cười: “Quỷ gì đây, cậu đem về cho tôi mấy cục đá á?”

Vô Tâm hất cằm: “Anh nhìn kỹ lại xem.”

Cố đại nhân lấy làm lạ cầm một viên đá nhỏ, quả nhiên để dưới ánh đèn chậm rãi chuyển động soi kỹ. Nhìn đến cuối cùng gã ngẩng đầu hỏi Vô Tâm: “Trên đá rắc phấn vàng à?”

Vô Tâm đáp: “Là đá vàng mỏ trong núi Thanh Vân sơn.”

Cố đại nhân nhất thời nghiêm mặt: “Trong núi Thanh Vân sơn có mỏ vàng?”

Vô Tâm lắc lắc đầu: “Tôi cũng không thể khẳng định, tôi chỉ có những viên đá vàng mỏ này, hơn nữa còn là mang ra từ dưới lòng đất.”

Cố đại nhân móc ngoáy lỗ tai: “Tôi nghe không hiểu, cậu lặp lại lần nữa. Cậu chui xuống đất á?”

Vô Tâm tóm tắt lại ngọn nguồn mỏ vàng. Cố đại nhân nghe đến trố mắt há hốc mồm, cuối cùng gã cúi đầu nhìn viên đá vàng mỏ trong tay, hai mắt bắn ra ánh khoái trá.