Pháp Sư Vô Tâm

Chương 67: Đạo trưởng lại sợ



Vô Tâm tức tốc chạy trở lại con đường lúc tới. Động tĩnh sột soạt từ bốn phía ngày càng gần, che đi tiếng bước chân bình bịch của hắn. Đèn bão bị hắn ném vỡ, ba người đều rơi vào bóng tối vô hạn, Nhạc Khởi La cùng Trương Hiển Tông không nhìn thấy hắn, hắn lại có thể cảm giác tất cả động tĩnh quanh mình. Một viên đạn xẹt qua đầu hắn, là Trương Hiển Tông bắn vào không trung.

Dưới chân bỗng bước hụt, lúc rơi xuống hắn cuộn người, như một con thú hắn bốn chân tiếp đất lặng lẽ chạy trốn. Bước dài vượt qua xác chết rải rác trên đất, hắn phóng thẳng đến cửa động. Sự vụng về lóng ngóng lúc đến đã biến mất, hắn thoăn thoắt leo trèo nhảy rốt cuộc chui vào động đất. Mặc kệ quần áo đơn bạc trên người, hắn nhắm mắt nằm úp sấp xuống, trườn về trước như một con rắn. Vách động mỗi một chỗ chập trùng ngoắt ngoéo dường như đều được hắn nắm rõ, khuỷu tay đầu gối đều linh hoạt đến trình độ khó tin. Leo khỏi một cái động đất, lại chui vào một cái động đất. Thân thể dài mảnh của hắn gần như dành để xuyên qua đất. Bỗng ngẩng cao đầu, hắn mở choàng mắt thấy được ánh mặt trời sáng rõ!

Leo lên mặt đất, hắn dời tấm sắt lại chỗ cũ, lại trải bùn đất lấp lên. Đứng dậy dạo qua một vòng xung quanh, hắn nghiến răng nghiến lợi dịch một tảng đá thật to, đặt lên nấm mộ giả bừa bộn.

Dựa vào tảng đá ngồi xuống, hắn mới cảm thấy mệt. Rong ruổi cả một đêm, lại chui vào động hồi lâu, hắn thật sự là đói khát đến mức không còn sức. Bây giờ bảo hắn về nhà là không có khả năng, hắn nhặt lên áo khoác quăng bên ngoài khi vào động, không mặc vào mà vắt ngang vai, sau đó gắng gượng đứng lên, quyết định đến Thanh Vân quan xin một bữa cơm trước.

Ngoài cổng Thanh Vân quan, Vô Tâm nghênh diện gặp Xuất Trần Tử. Nhưng hắn thực thức thời lui qua một bên, cũng không gọi bậy, bởi vì Xuất Trần Tử đầu đội khăn thuần dương, mặc đạo bào xanh, được một đám đệ tử hoa phục vây quanh, đang rầm rộ tiễn khách. Khách chỉ có một vị, là người tây tóc vàng mắt xanh mũi lõ. Vô Tâm đứng trong mảnh đất hoang bên ngoài con đường lót đá phiến, chỉ thấy Xuất Trần Tử cùng người Tây anh một lời tôi một lời, trông chuyện trò đến là vui vẻ. Một vị thanh niên trông như tiên sinh dạy học đứng bên cạnh, hiển nhiên chính là thông dịch viên.

Xuất Trần Tử ra cửa, cũng thấy được Vô Tâm, có điều không rảnh để ý đến hắn. Mà Vô Tâm rất có hứng thú mỉm cười bàng quan, chỉ thấy y như thiên tiên hạ phàm vươn một bàn tay, bắt tay vị khách Tây nọ, đồng thời ung dung nói: “Then kìu vé ri mợt. Gút đờ bai mít tơ Lo-rèn” (Thiên Y: =))))

Đợi đến khi người Tây cùng thông dịch viên ngồi kiệu xuống núi, Vô Tâm mới như con khỉ lủi đến trước mặt Xuất Trần Tử: “Đạo trưởng, vài ngày không gặp, giờ ông kết bạn cùng bọn Tây rồi cơ đấy?”

Xuất Trần Tử mỉm cười: “Một phóng viên người Anh mà thôi, hâm mộ thanh danh của Thanh Vân quan ta mà đến. Còn hai chữ bạn bè, ha ha, bần đạo xưa nay rộng rãi, anh em bốn bể một nhà…”

Không đợi hết say sưa, Xuất Trần Tử bỗng nhiên ý thức kẻ bên cạnh là Vô Tâm, tức thì thu lại nụ cười: “Cậu tới đây làm gì?”

Vô Tâm ôn hòa nhã nhặn đáp: “Tôi đói bụng, lại vừa khéo đi ngang qua Thanh Vân quan, cho nên muốn đến xin bữa cơm.”

Xuất Trần Tử lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi: “À…”

Sau một tiếng “À” chữ a kéo dài, y thầm than trong bụng: “Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Thì ra chỉ là ăn cơm, khiến bổn đạo gia sợ hết cả hồn!”

Vô Tâm vào phòng của Xuất Trần Tử, ăn một bữa no nê có canh có nước. Mà Xuất Trần Tử cởi khăn trùm đầu xõa tóc dài, đắc chí nhớ lại mấy lời khen tặng của gã người Tây. Đương lúc đắc ý, y chợt nghe Vô Tâm hỏi: “Đạo trưởng, bí kíp của lệnh tiên sư, ông nghiên cứu đến đâu rồi?”

Xuất Trần Tử còn đắm chìm trong vui sướng không thể tự thoát ra được, nhỏ giọng như nói mê: “Có một chút thành tích, nhưng, một chút mà thôi.”

Trông đức hạnh y như vậy, Vô Tâm bỗng vô cùng hoài nghi bản lĩnh của y. Cúi đầu lại và một miệng cơm, hắn quan sát lời nói và sắc mặt của Xuất Trần Tử, đồng thời nói: “Đạo trưởng, Nhạc Khởi La đang ở trong động Ngàn Phật.”

Xuất Trần Tử đột nhiên quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”

Vô Tâm rũ mắt xuống, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát, làm như có chuyện khó nói: “Cô ta… cô ta đêm qua uy hiếp tôi, không còn cách nào, đành phải lừa cô ta vào động Ngàn Phật.”

Xuất Trần Tử nâng tay vuốt tóc trên trán xuống: “Hiện tại thế nào?”

Vô Tâm đáp: “Hiện tại cô ta hoặc là bị quái vật ăn, hoặc là đang loanh quanh tìm cửa ra. Cho nên tôi muốn thỉnh đạo trưởng noi theo Lệnh Thái Sư tổ, vẽ một đạo phù niêm phong động lại.”

Xuất Trần Tử biến sắc: “Cậu nói là, cô ta bây giờ cách Thanh Vân quan chỉ có mấy dặm?”

Vô Tâm gật đầu: “Đạo trưởng có bí kíp trong tay, vẽ một đạo phù, hẳn là không khó chứ?”

Xuất Trần Tử vỗ bàn, trừng mắt mắng: “Không khó cái rắm! Cậu tưởng bần đạo là kỳ tài trời sinh, vừa học là giỏi sao? Nói thẳng cho cậu biết, bí kíp ta căn bản là xem không hiểu, cho ta thêm một tháng, ta cố gắng có thể bổ khuyết toàn bộ phù chú mà Thái Sư tổ lưu lại!”

Sau đó y đứng lên, đẩy cửa sổ gọi vọng ra ngoài: “Trường Phong Hạo Nguyệt Vũ Thanh!”

Ba tên tiểu đạo sĩ trắng trẻo vào viện, mà Xuất Trần Tử một hơi hạ một chuỗi mệnh lệnh: “Trường Phong nhanh đi sai người chuẩn bị kiệu xe hơi, Hạo Nguyệt thu thập hành lý, Vũ Thanh đi tìm sư phụ con, nói là sư tổ muốn đi Thiên Tân, sự vụ trong quan do trò ấy xử lý!”

Ba tiểu đạo sĩ hai người chạy đi, người còn lại hỏi: “Sư tổ, ngài muốn ở lại bao lâu ạ? Có đem theo áo mỏng không?”

Xuất Trần Tử không kiên nhẫn vung tay: “Mang, mang hết!” sau đó y xoay người trở lại giá sách trên tường, rút ra một quyển sách mỏng nhét vào lòng, Vô Tâm thấy rõ, chính là “Bí kíp”.

Hắn không ngờ chỉ một câu nói của mình, đã khiến Xuất Trần Tử sợ tới mức lật cả miếu. Buông bát đũa đứng lên, hắn hỏi dò: “Đạo trưởng, ông muốn ra cửa à?”

Xuất Trần Tử động tác cực nhanh mở ra hai quyển sách, rút sổ tiết kiệm kẹp bên trong giấu vào người: “Vừa nghĩ đến Nhạc Khởi La ở trong núi, hơn nữa chỉ cách đạo quan trong gang tấc, bần đạo không khỏi có chút kinh hoảng. Dù sao nghiên cứu học vấn ở đâu cũng vậy, ta quyết định đi Thiên Tân hoặc là Bắc Kinh dùi mài một tháng, ắt sẽ bổ khuyết trọn vẹn phù chú a!”

Sau đó y vung tay áo rộng, xoay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa quay đầu lại, y vội nói: “Đệ tử của ta biết cậu, cậu muốn ở lại có thể, không cần khách khí câu lễ.”

Tức thì cái bóng áo xanh xẹt qua bậc cửa, Xuất Trần Tử rồng bay hổ bước, chạy như cưỡi gió.

Vô Tâm sớm biết Xuất Trần Tử có chút không đáng tin cậy, không ngờ mấy ngày không gặp, thế mà không đáng tin cậy đến vậy. Trở lại trước bàn bưng bát cơm lên, hắn tâm sự nặng nề ăn nửa chén cơm nhỏ.

Sau khi ăn xong, hắn thở dài, nghĩ bụng tiếp theo làm gì bây giờ?

Vô Tâm lại trở về núi một chuyến, phát hiện bùn đất và tảng đá trên cửa vào không có biến hóa, cho thấy cửa động vẫn được phong tỏa. Hắn không thể vào hang xác nhận Nhạc Khởi La chết hay sống, nhưng không xác nhận thì lại lo lắng. Đi loanh quanh tảng đá một hồi, hắn nghĩ sáng nay kế hoạch trốn thoát của mình vô cùng thành công, có thể nói không chút nào sơ hở. Nếu vào động nữa, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.

Vô Tâm ôm tảng đá nghĩ tới nghĩ lui, trọn nửa ngày, cuối cùng vỗ đầu, nghĩ Thái Sư tổ của Xuất Trần Tử đạo thuật cao tới đâu, cũng chỉ trấn áp cô ta hơn một trăm năm. Có thể thấy được trên đời xưa nay không có sách lược vẹn toàn, nay Nhạc Khởi La ở trong động ngàn phật dữ nhiều lành ít, cửu tử nhất sinh, cũng là có thể xem như mình thành công. Hắn lại cứ ở đây lo ngay ngáy không trở về nhà, cũng là vô dụng.

Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy vỗ bụi đất trên người, mặc áo khoác xuống núi.

Vô Tâm đi gần nửa ngày mới về tới nhà, nhưng trong nhà chỉ còn vài tên lính ở lại canh giữ. Thì ra sáng nay Cố Đại Nhân đã xuất phát, tiến về phía huyện Văn.

Binh lính vội đánh xe ngựa đưa Vô Tâm đuổi theo đại quân, kết quả vẫn tiến vào trong thành huyện Văn. Quân phòng thủ trong huyện đầu hàng toàn bộ, Cố đại nhân lưu lạc bên ngoài một năm, nay rốt cục vẻ vang trở về.

Trong một ngôi nhà ngói trống trải, Vô Tâm gặp được Nguyệt Nha. Nguyệt Nha hoang mang vểnh môi trên, sau khi thấy hắn chỉ nói một câu: “Ôi chao mẹ ơi, anh trở về rồi.”

Vô Tâm dò đầu dòm cô: “Miệng làm sao vậy?”

Nguyệt Nha đặt mông ngồi lên ghế như thoát lực: “Anh chạy đi đâu? Anh không biết người trong nhà lo lắng cho anh à?”

Vô Tâm thấy rõ ràng, phát hiện một đêm không gặp, hai bên môi Nguyệt Nha nổi lên cái mụn rộp to tướng.

Nguyệt Nha cả đêm không ngủ, giờ rốt cuộc ngóng được hắn trở về, cũng không nói nhiều, trước ra cửa mua vài cái bánh nướng, ăn với nước nguội. Trong bụng có bánh nướng lót dạ, cô khôi phục tinh khí thần, vừa vặn Cố đại nhân cũng hăm hở trở về. Hai người đồng thời phấn chấn tinh thần, bắt đầu liên tiếp quở trách Vô Tâm, nói hắn người cũng như tên, không tim không phổi, không sợ người nhà lo lắng đến bệnh, lại hỏi hắn một ngày một đêm chết dí ở đâu, không đợi hắn đáp lại, hai người lại thống nhất biểu thị muốn đánh hắn một trận.

Vô Tâm biết mình ở trong lòng Nguyệt Nha và Cố đại nhân có vị trí quan trọng, nhưng không ngờ lại quan trọng đến thế. Hắn mở to mắt, hoàn toàn lộ ra tròng mắt tròn vo. Ôm đầu gối ngồi xổm trên giường, hắn như một con khỉ vừa xinh trai vừa hoảng loạn, nhòm Nguyệt Nha, lại nhòm Cố đại nhân, cuối cùng mới kể lại chuyện đêm trước.

Vừa dứt lời, hắn liền nhận được nhiệt liệt ca ngợi cùng an ủi. Hắn cũng không cảm giác mình bị oan uổng, nhưng Nguyệt Nha và Cố đại nhân đều áy náy. Cố đại nhân kéo túm cánh tay hắn: “Đi, chúng ta ra tiệm ăn một bữa ngon! Nguyệt Nha, cô thay cho hắn một bộ sạch sẽ!”

Không đợi Vô Tâm nói chuyện, Nguyệt Nha nâng một cái khăn nóng đến, móc tai móc mũi lau mặt cho hắn: “Tốt rồi, sau này rốt cuộc không còn ai quấy rối chúng ta nữa.”

Vô Tâm được sủng mà sợ ngửa đầu mặc cô lau, không nghĩ mình có thể khiến họ vui mừng khôn xiết. Ánh mắt liếc môi Nguyệt Nha, hắn mở miệng hỏi: “Hai người tưởng tôi đi đâu?”

Nguyệt Nha hất cằm với Cố đại nhân: “Ảnh nói anh mò lên giường quả phụ rồi.”

Cố đại nhân xua tay: “Tôi không phải đùa sao? Bằng không cô cứ than vắn thở dài không ngủ được, tôi mặc kệ cô à?”

Sau đó gã chỉ vào mũi Vô Tâm: “Toàn trách cậu.”

Nguyệt Nha thực đau lòng sờ soạng đầu Vô Tâm, thuận thế hất tay Cố đại nhân ra. Trong ba người tuổi của cô nhỏ nhất, nhưng không hiểu sao, cô tự nhiên trở thành chị gái của Vô Tâm và Cố đại nhân. Cố đại nhân bị cô đánh một cái, cười hì hì không thèm để ý. Mà Vô Tâm đang muốn tựa sát vào cô, không ngờ cô xoay người đi giặt khăn; Vô Tâm dựa hụt, bấy giờ ngã chổng vó.