Pháp Sư Vô Tâm

Chương 68: Sinh hoạt và tiền đồ



Cố đại nhân dẫn Vô Tâm và Nguyệt Nha vào ở bộ tư lệnh trước đây của gã. Bộ tư lệnh vốn là một chỗ nhà dân, từng chịu tổn hại trong lửa đạn, sau khi tu sửa vẫn không bằng lúc trước. Nhưng Cố đại nhân làm như để báo thù, nằng nặc phải ở lại đây, bởi vì lúc trước gã chính là chạy trốn từ bộ tư lệnh ra ngoài.

Dựa theo kế hoạch, gã lưu lại huyện Văn ít nhất một tháng, sau một tháng xem tình hình, nếu quan quân trong huyện Trường An không thức thời, gã sẽ dẫn binh giết tới. Mà trong lúc chờ đợi, gã không có việc gì, suốt ngày ăn chơi đàng điếm giết thời gian. Vô Tâm và Nguyệt Nha thì đóng kín cửa sinh hoạt, Nguyệt Nha chưa bao giờ sinh bệnh, nay một luồng lửa hoàn toàn phát lên mụn nước, mỗi ngày giở môi trên lo liệu sinh kế gia đình, tính tình ngược lại an tĩnh rất nhiều, bởi vì môi đau, không tiện lải nhải.

Cố đại nhân chơi năm sáu ngày, cuối cùng vào một buổi trưa nắng rực rỡ, gã trở về bộ tư lệnh. Đẩy cửa sân đi vào, gã bắt gặp Nguyệt Nha và Vô Tâm ngồi dưới gốc cây, đang đùa nghịch lá cây thuốc lá đầy đất. Cây thuốc lá do Cố đại nhân mang về, một bó nặng trịch, là thuốc lá Quan Đông thượng đẳng đến từ Cát Lâm. Cố đại nhân chẳng bao giờ để tâm mấy thứ này, tùy tay ném bó thuốc lá vào phòng, từ đó không thèm nhìn đến; Nguyệt Nha chịu không nổi, thừa dịp trời nắng xách bó thuốc lá ra, giở từng lá phơi nắng. Nghe thấy cửa sân có động tĩnh, hai người cùng quay đầu nhìn. Mà Cố đại nhân đứng dựa khung cửa, chỉ thấy Nguyệt Nha vấn tóc thành một búi nhỏ tàm tạm; vài sợi tóc quăn buông bên tóc mai, ánh mắt ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng; Vô Tâm thì mang dáng vẻ ngờ nghệch, khẽ mở cánh môi góc cạnh rõ ràng, như là bị Cố đại nhân làm cho giật mình.

Cố đại nhân nở nụ cười, cảm giác đôi vợ chồng son thực xứng đôi, đều là người xinh xắn đẹp đẽ. So với năm ngoái, Nguyệt Nha hiển nhiên mập hơn, cũng nẩy nở ra, thoát khỏi một nha đầu đói kém, trở thành một cô nàng phổng phao. Xoa bụng chậm rãi đi đến, gã mở miệng hỏi: “Phơi thuốc lá à?”

Mụn rộp trên miệng Nguyệt Nha đã khô lại, kết vảy: “Không phơi sẽ mốc mất! Thuốc lá tốt như vậy mà cứ để trong phòng ẩm?”

Cố đại nhân hậm hực ngáp một cái, lái sang chuyện khác tố khổ: “Tôi đau bụng.”

Vô Tâm nắm một cây kéo, đang cắt lá thuốc theo sự chỉ huy của Nguyệt Nha, vừa cắt vừa hỏi: “Ăn bậy à?”

Cố đại nhân lắc lắc đầu: “Chắc là ban đêm bị lạnh.”

Nguyệt Nha cười xùy, Cố đại nhân mấy đêm không ở nhà, dĩ nhiên là chạy tới kỹ viện. Mà Nguyệt Nha là một cô gái khá mạnh mẽ, đối với hành vi của Cố đại nhân là rất không đồng ý. Lưu loát lật giở toàn bộ lá thuốc xong xuôi, cô mở miệng nói: “Anh cũng ba mươi tuổi rồi, không biết đường mà lập gia đình đi? Anh ngủ với vợ anh, vợ anh nhất định không để cho anh chịu lạnh đâu!”

Vô Tâm lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Nguyệt Nha mỗi đêm đều đắp chăn cho tôi nha.”

Cố đại nhân ôm bụng nói: “Tôi không phải muốn chọn người tốt sao? Cho hai người biết, với thân phận tôi hiện giờ, tôi muốn cưới là phải cưới tiểu thư khuê các!”

Nguyệt Nha cúi đầu nói: “Anh mà với tới được tiểu thư khuê các ý! Ăn cơm nấc cụt ngủ đánh rắm, chân thối hun chết muỗi, tiểu thư khuê các nào có thể sống cùng anh?”

Lời vừa dứt, Vô Tâm thực đúng lúc cười một tiếng. Tiếng cười chưa dứt, hắn bị Cố đại nhân binh một cái. Cố đại nhân không nói lý lại Nguyệt Nha, thế là dời mục tiêu khai hỏa: “Cười cái rắm!”

Nguyệt Nha lại nói: “Bụng đau cũng không có gì, bôi cặn dầu thuốc lá lên rốn là được.”

Vô Tâm và Nguyệt Nha đều không nghiện thuốc, mà Cố đại nhân ngoài thuốc lá ra, ngẫu nhiên cũng rít vài hơi thuốc tẩu. Dưới ánh mặt trời chói chang, Cố đại nhân vạch áo hở bụng, mà Vô Tâm tìm tẩu thuốc đến, móc cặn dầu thuốc lá ra bôi lên rốn gã. Vóc người Cố đại nhân chắc nịch, bụng cứng đến mức lộ ra từng múi thịt, từ rốn đi xuống mọc một hàng lông mao dày, từng sợi quăn tít kéo dài vào trong lưng quần lỏng lẻo. Nguyệt Nha đã quen nhìn Vô Tâm, bây giờ ngẫu nhiên liếc nhìn Cố đại nhân, không khỏi cười thầm, nhủ Cố đại nhân da thô lông dày, y chang con lợn rừng.

Sau khi bôi dầu thuốc lá cho Cố đại nhân, Vô Tâm ngồi trở lại băng ghế nhỏ, tiếp tục nhắm mắt cắt lá cây thuốc lá. Nguyệt Nha dịch về dưới bóng cây, vừa định gọi Vô Tâm lại đây, nhưng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ánh mặt trời xuyên qua tán lá, rọi lên quầng sáng sân cạn đầy đầu đầy mặt hắn. Hắn lơ đễnh mà cắt từng nhát, vẻ mặt cực kỳ yên tĩnh.

Nguyệt Nha nhìn mà thất thần, mãi đến khi Cố đại nhân khiêng một cái ghế dựa đi tới. Đặt ghế dưới tàng cây, gã đặt mông ngồi xuống, sau đó cũng để ý đến Vô Tâm. Đưa tay khe khẽ đẩy Nguyệt Nha một cái, gã lộ nụ cười xấu xa, cúi người cởi một chiếc giày da, tức thì từ từ đưa giày kề sát mũi Vô Tâm.

Vô Tâm biết hết, nhưng làm bộ không biết, cố ý để Cố đại nhân thực hiện được âm mưu. Âm mưu mà thành, Cố đại nhân rất đắc ý, sẽ cười; Nguyệt Nha nhìn chuyện vui, cũng sẽ cười.

Giày da kề càng gần, hắn không thể nhịn được nữa mở choàng mắt trốn, đồng thời lộ ra mẻ mặt kinh sợ. Cố đại nhân quả nhiên cười há há, Nguyệt Nha cũng cười nói: “Anh ngốc này, mệt thì vào phòng ngủ đi! Bằng không Cố đại nhân chọc anh nữa đó.”

Vô Tâm phơi nắng cùng lá cây thuốc lá, đúng là sinh buồn ngủ, nhưng lưu luyến không chịu rời đi. Mà Cố đại nhân bốc một dúm thuốc lá từ cái sàng trước mặt hắn nhét vào tẩu thuốc, châm thuốc hít một hơi, sau mất hồn thở dài một tiếng: “Đúng là thuốc lá ngon.”

Nguyệt Nha đứng dậy từ trong phòng lấy ra một túi vải, để Vô Tâm đổ thuốc lá vào: “Nếu chúng tôi không phơi, anh cũng không có thuốc lá ngon để hút. Hút đi, đủ cho anh hút một năm.”

Vô Tâm khom người duỗi tay, chọn chiếc lá thuốc khô, cầm kéo định cắt tiếp. Nguyệt Nha giằng: “Không cắt nữa, mỏi tay.”

Cố đại nhân ở kỹ viện lăn lộn vài ngày, tới hôm nay mới trở về, không hiểu sao, thấy đặc biệt thân thiết với Vô Tâm Nguyệt Nha. Buổi chiều, hai vợ chồng son lên giường ngủ trưa, gã cũng chen lên theo. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá thơm ngọt xen lẫn cay cay, Vô Tâm nằm giữa, nghiêng người đối mặt Nguyệt Nha; Cố đại nhân nằm sau lưng hắn, việc nhân đức không nhường ai chiếm cứ hơn phân nửa giường, đồng thời còn ngáy vang trời.

Nguyệt Nha bị Cố đại nhân làm cho ngủ không được, kéo một bàn tay Vô Tâm qua ngắm nghía. Vô Tâm cầm kéo lâu, trên ngón tay cấn đừng vệt đỏ hồng. Nguyệt Nha nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay hắn, thầm nghĩ ra khỏi huyện Văn đi thêm mười mấy dặm, là đến trấn Bình. Nhà cô ở trấn Bình, ra ngoài gần một năm, không biết trong nhà ra sao. Nếu muốn trở về thăm, kỳ thật cũng được. Con gái tự bỏ trốn chỉ cần gả cho người tốt, trở về nhà cũng có thể diện. Đương nhiên, nhà cô đúng là không đáng một đồng, tuy còn cha ruột, thế mà lại có hành vi bán con gái cho lão chủ nợ làm thiếp, bình thường cha dượng người ta cũng không làm vậy.

Nguyệt Nha nghĩ tới nghĩ lui, không biết có nên về nhà không. Xoay người đối diện với Vô Tâm đã say ngủ, cô ngắm đi ngắm lại, cuối cùng thở dài một hơi —— quên đi, không về nữa. Trong nhà đông người phức tạp, lại không có lòng tốt, không đáng để họ săm soi bình phẩm Vô Tâm từ đầu đến chân.

Chạng vạng, Nguyệt Nha đeo tạp dề chiên xào ì xèo trong bếp; Vô Tâm dời lá thuốc vào phòng từng chuyến một, sau đó một mình ôm cái sàng thuốc cắt nhỏ từng lá. Ai nấy đều không nhàn rỗi, chỉ có Cố đại nhân nằm trên giường như đại gia. Nằm ngửa hai tay gối sau đầu, gã bắt chéo chân, chép miệng kêu: “Nguyệt Nha, rót cho tôi chén nước!”

Trong bếp, rau vừa thả vào chảo, trong tiếng xèo, Nguyệt Nha lầm bầm đáp, cũng không biết đáp gì. Cố đại nhân miệng khô lưỡi khô đợi nửa ngày, không đợi được cả nửa cái rắm, thế là mở miệng: “Sư phụ, rót cho tôi chén nước, tôi ngủ khát quá.”

Vô Tâm không nói gì, đứng dậy bưng một chén trà nguội đến giường. Cố đại nhân đầu bù tóc rối ngồi dậy, uống trà xong lại nói: “Cậu lấy tẩu thuốc lại đây, tôi hút vài hơi cho tỉnh táo.”

Vô Tâm đặt chén trà về lại chỗ, thực sự đi tìm tẩu thuốc. Nhét thuốc vào châm lửa, hắn ngồi tựa đầu giường, tự hút một hơi. Cố đại nhân nhìn hắn phun mây nhả khói rất thoải mái, không khỏi co hai chân vỗ đầu gối: “Này, là tôi muốn hút thuốc, không phải cho cậu hút.”

Vô Tâm trốn sau khói thuốc, hùng hồn đáp: “Nhưng tôi cũng đâu có nói muốn phục vụ anh!”

Cố đại nhân lắc đầu: “Vậy tôi cũng muốn hút, giờ sao?”

Vô Tâm phất phất tay: “Trong phòng anh có thuốc lá cuốn đấy thôi, tự đi lấy!”

Cố đại nhân giơ tay chỉ hắn: “Lão bất tử, tôi đã nhìn ra, cậu chỉ giỏi nghe lời phụ nữ. Ở trước mặt Nguyệt Nha thì khép nép vô biên, hận không thể ngoắc đuôi liếm mông cho người ta; tôi sai cậu làm chút việc, cậu liền lộ ra cái đuôi sói với tôi.”

Vô Tâm ôm sàng thuốc lá, hút xong lại nhét vào. Rất tán thành gật đầu, hắn cười nói với Cố đại nhân: “Phải, tôi xác thực là người vậy đấy.”

Cố đại nhân bò qua, một phen đoạt tẩu thuốc: “Trọng sắc khinh bạn, thứ gì!”

Vô Tâm nghe lời bình này, cũng rất vui vẻ nở nụ cười: “Trọng sắc khinh bạn?”

Cố đại nhân hút một hơi, khó hiểu nhìn hắn: “Cậu đắc ý cái gì? Tưởng tôi khen à?”

Vô Tâm mở cờ trong bụng xuống giường. Trọng sắc khinh bạn, chứng tỏ hắn có sắc để trọng, cũng có bạn để khinh. Bốn chữ này khiến hắn càng ngẫm càng khoái trá, vì thế hắn hạnh phúc đến không ngồi yên được, quyết định vào bếp phụ Nguyệt Nha. Cố đại nhân ngậm tẩu thuốc trố mắt nhìn hắn, không ngờ mình xỉ vả hắn, hắn ấy mà vui vẻ ra phết.

Ăn cơm chiều xong, Cố đại nhân ra cửa đến quân bộ dạo một vòng, về nhà phát hiện Vô Tâm cùng Nguyệt Nha ngồi trên giường, lại tiếp tục cắt thuốc lá. Trong phòng đèn điện sáng trưng, Nguyệt Nha miệng nhai mứt hồng, Vô Tâm thì tần ngần nhìn một quyển sách mỏng đặt trên bàn nhỏ.

Cố đại nhân xáp tới nhòm, phát hiện bìa sách là học vấn Phong thuỷ. Nguyệt Nha nói: “Đọc sách ấy mà, mỗi buổi tối đọc một chút, nói là sau này muốn đổi nghề xem phong thuỷ.”

Trông Vô Tâm đọc sách mà chán nản, hai mắt nửa mở nhìn trang sách, hồi lâu sau không chớp lấy một cái. Cố đại nhân cười xùy: “Vớ vẩn! Chờ tôi đánh trận xong, trực tiếp sắp xếp công việc cho hắn không phải được rồi sao?”

Nguyệt Nha cười nói: “Thôi đi, anh nói ảnh có tài cán gì? Anh bảo ảnh viết lách tính toán hay là chém giết?” Nói đoạn cô duỗi chân đạp Vô Tâm: “Không thích xem thì thôi, cả đêm cũng không thấy anh lật sang trang khác!”

Vô Tâm gập sách lại: “Không có ý nghĩa, là không thích xem.”

Cố đại nhân duỗi tay nắm vai hắn: “Làm phó quan phụ tá cho tôi thế nào?”

Vô Tâm ngáp: “Làm phó quan không phải là người hầu hạ sao? Tôi không muốn hầu hạ đàn ông.”

Nguyệt Nha bấy giờ lại đạp hắn một cước: “Vậy anh muốn hầu hạ con nào?”

Vô Tâm híp mắt cười với cô: “Em.”

Cố đại nhân gõ đầu Vô Tâm: “Bớt xl, tôi biết ý của cậu. Có phải cậu sợ tiếp xúc với người khác, bị người ta nhìn ra vấn đề?”

Vô Tâm cúi đầu: “Đúng.”

Cố đại nhân xòe bàn tay lớn như quạt hương bồ, chụp lên đỉnh đầu Vô Tâm nắn nắn, sau quay sang Nguyệt Nha nói: “Mặc hắn đi! Dù sao hai người tiêu xài có hạn, dù hắn không làm gì, tôi cũng nuôi được hai người.”

Nguyệt Nha cũng không muốn ăn cơm suông của Cố đại nhân, nên suy tư nói: “Chi bằng, trồng trọt cũng được. Lúc còn ở quê, nhà em ngoại trừ mở xưởng ép dầu ra, cũng trồng vài mẫu đất. Trồng hoa màu đi, chịu bỏ sức thì có lương thực, không phải còn hơn là giao tiếp với ma quỷ sao?”

Vô Tâm khá lười, vừa không muốn hầu hạ người ta, cũng không muốn bán sức lao động cho đất. Thế là dụi dụi mắt, lại mở quyển sách Phong Thủy của hắn ra.