Bởi vì huyện Văn thật sự thái bình, khu vực chung quanh cũng không có chiến sự, vì thế Nguyệt Nha muốn đi trấn Mõm Lợn một chuyến. Lúc trước Vô Tâm đòi được một ngàn đồng đại dương từ trong tay Cố đại nhân, thuê nhà sinh sống tiêu xài một ít, còn thừa vài trăm, được cô cất vào hũ sành chôn dưới đất, vốn định làm của để giành lúc cấp thiết, nhưng sau đó gặp biến cố, ba người rời khỏi trấn Mõm Lợn chưa từng trở lại. Nếu không có gì ngoài ý muốn, cô đoán, hũ sành hẳn còn ở dưới đất.
Tài sản mấy trăm đồng đại dương, để ở đâu cũng không phải số lượng nhỏ, mà trấn Mõm Lợn lại không hẻo lánh, dù đi bộ cũng không xa mấy. Cố đại nhân ở huyện Văn chán chê rồi, nghe Nguyệt Nha và Vô Tâm muốn đi trấn Mõm Lợn, gã vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn đích thân dẫn theo một đội quân, làm bảo tiêu cho hai người họ.
Cố đại nhân lần nữa bước trên con đường lưu vong năm nào, trong lòng có phần đắc ý. Đắc chí cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, dọc đường gã giơ tay chỉ trỏ: “Thấy giao lộ phía trước không? Lúc đó nếu tôi rẽ vào, là không thể đến trấn Mõm Lợn, cũng không gặp hai người!”
Vô Tâm và Nguyệt Nha cưỡi chung một con ngựa. Nghe vậy, Vô Tâm mở miệng nói: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.”
Cố đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đúng là có duyên phận. Trời xui đất khiến gặp lại.”
Nguyệt Nha tựa vào lòng Vô Tâm, nhìn hoa dại ven đường đón gió dập dìu. Dưới bầu tời xanh lam, một con ong vàng lướt qua chóp mũi cô. Nhẹ đặt tay lên mu bàn tay Vô Tâm đang nắm dây cương, cô cười nói: “Thật tốt, sau này hai người không còn xa lạ nữa.”
Cố đại nhân lập tức nở nụ cười: “Yên tâm, hai ta không đánh nhau đâu.” Đoạn liếc nhìn Vô Tâm, tiếp tục nói: “Nếu mà đánh nhau thật, hắn đánh không lại tôi, tôi đánh không chết hắn.”
Ngựa đi chậm rãi, Vô Tâm ngồi chán, tự chủ trương phi thân xuống ngựa, khiến Nguyệt Nha và Cố đại nhân giật mình. Cố đại nhân toan mắng to, nào ngờ Nguyệt Nha như một bà mẹ ghẻ, trừng mắt hung dữ quát trước: “Làm gì vậy?”
Vô Tâm ngưỡng mặt mỉm cười với Nguyệt Nha: “Anh dắt ngựa cho em.”
Vô Tâm nói muốn dắt ngựa cho Nguyệt Nha, thật ra là dẫn một lúc liền buông tay. Ngồi xổm ven đường hái một bó hoa nghênh xuân thật to, hắn trở lại bên cạnh Nguyệt Nha, cắm hoa giữa hàm thiếc ngựa. Nguyệt Nha luôn dõi theo bóng hắn, làm như ngắm mãi không đủ vậy. Mà hắn nắm dây cương bước về trước, dường như nhận ra ánh mắt của cô, bỗng quay đầu cười.
Ngày xuân ánh nắng rực rỡ, chiếu rọi khuôn mặt hắn, hắn cười một hàng răng trắng như tuyết, thoạt nhìn có một sự ngây thơ động lòng người. Nguyệt Nha cũng cười theo, vừa cười, vừa đem hắn in sâu vào trong mắt, khắc vào trong tim. Cô nghĩ: “Anh ấy thật đẹp xiết bao!”
Vô Tâm vừa lòng thỏa ý xoay mặt đi, đưa tay định kéo dây cương của Cố đại nhân. Cố đại nhân lập tức vung tay lên: “Khỏi, tôi không cần cậu dẫn ngựa!”
Nguyệt Nha cũng cúi người vỗ hắn một cái: “Anh không biết ngừng cái chân chó của anh một chút à? Ở nhà anh lười nhất, ra ngoài ấy mà chịu khó nhỉ! Anh xem anh hái bó hoa này, dẫn tới bao nhiêu ong mật? Anh mau lên cho em, bằng không em và Cố đại nhân đi đây, kệ xác anh!”
Vô Tâm ngoan ngoãn lên ngựa, cảm thấy Nguyệt Nha và Cố đại nhân đều không có tình thú gì cả.
Đoàn người đến trấn Mõm Lợn, căn nhà thuê lúc trước vẫn khóa cửa im ỉm, hiển nhiên bên trong không có khách thuê mới. Nguyệt Nha men theo chân tường sau nhà đào xuống, đào ra được một hũ sành cũ. Hũ nặng trịch, bên trong đúng là tiền.
Tuy tiền là Nguyệt Nha lúc trước tự tay chôn, không quá nửa năm sau đào lên, lại như châu về Hợp phố, cảm giác vô cùng may mắn. Ba người đến tiệm cơm trong trấn ăn trưa, vốn định ăn uống no đủ trở về huyện Văn, không ngờ thức ăn chưa lên hết, ngoài trời bỗng âm u. Cố đại nhân đi đến trước cửa sổ của nhã gian nhìn ra ngoài: “Ơ, sắp mưa à?”
Vô Tâm và Nguyệt Nha cũng không chắc, ba người đang định nhìn trời nói chuyện, hạt mưa đã rơi xuống.
Cố đại nhân trở về huyện cũng không có việc gì gấp, thế là dứt khoát ngồi xuống, chậm rãi ăn uống, thuận tiện chờ mưa tạnh. Nhưng mà mưa xuân kéo dài, sắc trời cũng ngày một tối.
Nguyệt Nha ngồi lâu, lại ăn căng bụng, bèn đứng dậy hoạt động một chút. Tiệm cơm lớn, hai tầng lầu. Cô vén rèm đi ra nhã gian lầu hai, dọc theo hành lang vấy mỡ đi đến cầu thang. Đang đi, cô bỗng dựng mắt ngừng bước.
Nâng tay ôm ngực, cô há miệng, đoạn “ợ” một tiếng đến là vang. Nguyệt Nha tuy không phải tiểu thư nho nhã, nhưng cũng không thô tục bằng Cố đại nhân. Ngậm miệng đỏ mặt, cô liếc nhìn trái phải, thấy khách trên lầu không nhiều lắm, bên trong nhã gian đều rất im lặng, xem ra không ai nghe thấy tiếng cô ợ no, bèn bước nhanh hơn, như có tật giật mình mà vội vã rời đi.
Cùng lúc đó, rèm cửa nhã gian sau lưng cô bỗng nhiên hơi động, một đôi tay nhỏ trắng bệch duỗi ra, im lặng dừng giữa không trung.
Nguyệt Nha xuống lầu dưới, thấy đám lính của Cố đại nhân ngồi quanh bàn tròn, đang ăn uống rộn rã. Thanh niên chừng đôi mươi, dạ dày đều không đáy, hơn nữa lại có quan trên trả tiền, cho nên một đám ăn như hổ đói, không ngừng kêu tiểu nhị thêm đồ ăn. Nguyệt Nha đi tới cửa nhìn ra ngoài, thấy trên đường ướt sũng, được trận mưa nhỏ gột rửa, không khí như càng trong trẻo.
Ngồi sau quầy là bà chủ trông còn trẻ, rất lanh lợi, thấy Nguyệt Nha đứng nhìn trời, cũng rất thân thiết chào hỏi, còn đẩy một dĩa lạc rang muối trên quầy qua, vừa ăn vừa trò chuyện. Nguyệt Nha mấy khi gặp được bạn gái cùng tuổi, lại biết Cố đại nhân chắc ở trên lầu đàm luận chuyện đại sự của gã, chán chết, bèn ngồi tán gẫu với bà chủ hồi lâu. Sau đó ước chừng thời gian, bèn chào tạm biệt bà chủ, trở về nhã gian.
Lạc rang muối do bà chủ tự rang, bỏ thêm vài quả ớt. Nguyệt Nha vừa nhai vừa lên lầu, đang ăn liền cảm thấy cổ họng không thoải mái, làm như bị sặc ớt. Nâng tay đỡ tường, cô vừa ho vừa đi lên, đến hành lang lầu hai, cô đã mặt đỏ tía tai, nước mắt nước mũi chảy ra toàn bộ. Dừng bước hắng giọng hồi lâu, mãi đến khi cảm giác cổ họng không còn cay khó chịu nữa, cô mới tiếp tục cất bước. Đang đi, cô bỗng ngừng bước.
Hành lang hẹp dài, phía cuối có hai bàn khách, trong nhã gian thỉnh thoảng phát ra tiếng động cười nói. Nguyệt Nha bỗng rùng mình, một bàn tay vẫn đỡ tường, tay kia vói vào túi áo mò mẫm. Dường như có dòng khí âm hàn lướt qua gáy, rèm cửa nhã gian vấy mỡ lặng lẽ động đậy, bàn tay nhỏ bé trắng bệch lại từ từ duỗi ra. Trong bóng tối, bàn tay nhỏ còn chưa hết nét trẻ con, trên mu bàn tay đã kết vảy máu tươi, móng tay trơ trụi rách nát dơ bẩn.
Lúc này, Nguyệt Nha rút tay khỏi túi áo, trong tay có thêm một chiếc khăn mùi xoa cũ mỏng như cánh ve.
Khăn tay được cô che lên mũi, lúc bàn tay nhỏ sắp chạm đến búi tóc cô, cô bỗng cúi đầu, xì mũi một cái long trời lở đất. Sau đó ném khăn ra sau, vừa vặn đánh lên bàn tay nhỏ kia.
Bàn tay giật mình, nhất thời khựng ở nửa đường. Mà Nguyệt Nha ngẩng đầu tiếp tục cất bước, thấp giọng lẩm bẩm: “Ôi má ơi, khó chịu chết được.”
Nguyệt Nha vừa trở về nhã gian, chợt nghe ngoài cửa sổ dưới lầu ồn ào. Chỉ chốc lát sau, một gã béo chen vào nhã gian, là Trưởng trấn. Trưởng trấn cùng Cố đại nhân có chút quan hệ họ hàng quanh co lòng vòng, luận giao tình thì rất hời hợt, gần như không có. Nhưng nay Cố đại nhân Đông Sơn tái khởi, chẳng những bám được Lão Soái, mà còn chiếm lĩnh huyện Văn, khiến Trưởng trấn suy tính lại, quyết định cùng Cố đại nhân ôn chút chuyện xưa. Nghe nói Cố đại nhân quá bộ đến trấn Mõm Lợn, trưởng trấn lật đật chạy đến, sợ chậm chân, sẽ khiến một vị thân thích quan trọng chạy mất.
Nếu đã chặn được Cố đại nhân trong nhã gian, trưởng trấn chuyện trò vui vẻ, tuyệt không cho gã dễ dàng rời đi; thân thích vai vế cũng lật lên bằng hết, luôn mồm nói chị dâu chú thế này thế kia, cháu trai chú như vầy vầy. Cố đại nhân mỉm cười nghe, thái độ không nóng không lạnh; nghe đến cuối cùng, gã chấp nhận lời mời của Trưởng trấn, quyết định đến dinh quan của y ở lại một đêm, bởi vì mưa không ngừng, đường xá nhất định rất lầy lội. Đi mấy chục dặm đường, khiến người ta có phần không chịu nổi.
Trưởng trấn giàu nhất trấn, sỡ hữu một gian nhà lớn với bố cục hỗn loạn, sắp xếp cho vợ lớn vợ bé cùng với đông đảo con cái. Cố đại nhân vào phòng khách tán gẫu cùng Trưởng trấn, Trưởng trấn thấy gã đối với Vô Tâm cùng Nguyệt Nha hết sức quan tâm, bèn dành riêng một gian phòng tốt nhất, mời họ vào nghỉ ngơi.
Phòng ốc có thể là phòng ngủ của bà vợ bé nào đó, bên trong trang trí hoa hồng liễu xanh nom rất náo nhiệt, đồng thời pha lẫn hương phấn son loáng thoáng. Nguyệt Nha nâng một ly trà nóng ngồi xuống, có phần không được tự nhiên: “Hôm nay ngủ ở đây à?”
Vô Tâm đáp: “Quan tâm làm gì. Ở thì ở, vừa hay cho em đỡ mất công làm vài bữa cơm, cũng nhàn rỗi một ngày.”
Nguyệt Nha cười nhìn hắn, nhìn thế nào cũng thấy tốt, hận không thể cắn hắn một ngụm.
Đêm xuống, Vô Tâm cùng Nguyệt Nha lên giường sớm, rúc trong ổ chăn ấm rì rầm nói chuyện. Cố đại nhân thì cùng trưởng trấn ngồi ở tiền sảnh, ăn uống linh đình. Cố đại nhân uống đến cao hứng, hi hi ha ha đưa ra rất nhiều lời hứa suông; mà Trưởng trấn vốn không quen gã, không hiểu tính tình của gã lắm, cho nên giờ phút này cũng không nghe ra gã nói thật hay giả. Mơ hồ om sòm một hồi sau, Trưởng trấn rời đi tiểu, đổi lại vợ bé của trưởng trấn vào trận, nũng nịu chơi oẳn tù tì với Cố đại nhân.
Cô vợ bé cũng có phần nhan sắc, Cố đại nhân lại oai phong lẫm liệt, hai người oẳn tù tì đến mắt đi mày lại, bất tri bất giác qua hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Cố đại nhân nhận ra trước: “Đại ca sao còn chưa trở lại?”
Cô vợ bé không tình nguyện lắm đuổi người hầu đi tìm trưởng trấn. Kết quả sau một lúc lâu người hầu trở về, nhưng lại đáp: “Lão gia té nhào trong sân, đau chân, mới được người đỡ về phòng rồi ạ.”
Cô vợ bé lập tức vỗ bàn: “Thật là, huynh đệ còn ngồi đây, lão ý sao nói đi là đi, ngay cả cái rắm cũng không thả?”
Trưởng trấn xưa nay tính cách ôn hoà, đối mặt với vợ bé thì càng nhã nhặn. Người hầu biết vợ bé lợi hại hơn trưởng trấn nhiều, cho nên không dám nhiều lời, chỉ cười theo.
Trưởng trấn đi thì đi, cô vợ bé vẫn còn hưng trí muốn tiếp tục uống rượu oẳn tù tì cùng Cố đại nhân. Nhưng Cố đại nhân lại nghĩ vợ bé Trưởng trấn tuy mặt mày dễ nhìn, nhưng chưa nói tới xinh đẹp, muốn quyến rũ cũng không tới; hơn nữa luận theo thân thích vai vế, trưởng trấn dầu gì cũng xem như đại ca của gã, gã không đáng gian díu với vợ bé của đại ca. Cười hì hì qua loa lấy lệ vài câu, gã từ chối uống, cũng rời tiệc.
Cô vợ bé rất mất hứng, nổi giận đùng đùng trở về phòng, nghênh diện chỉ thấy rèm đã buông xuống, một cái chân thô rũ dưới rèm. Nặng tay nặng chân đóng cửa phòng, cô ta ngồi trước bàn trang điểm, vừa tháo trang sức vừa trách móc: “Một Trưởng trấn như ông hay nhỉ, chẳng biết lễ nghi gì cả. Nếu tôi không phái người đi tìm, Cố lữ trưởng người ta còn phải tiếp tục chờ ông đấy! Ngã đau chân, chứ có phải đau miệng đâu, đến sức sai a hoàn thông báo một tiếng ông cũng không có à?”
Ném một cái kẹp tóc lên bàn trang điểm, trước tấm gương tròn lớn vợ bé chu mỏ, toan tiếp tục trách móc. Không ngờ ngay lúc sắp mở miệng, cô ta bỗng sửng sốt.
Thông qua gương tròn lớn, cô nhìn thấy rèm giường mình khẽ dao động; mà ông chồng Trưởng trấn béo ụt ịt của cô, vô thanh vô tức lộ ra một con mắt từ sau rèm.