Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 94: Ân oán mờ nhạt




Ngón tay uyển chuyển xếp hình hoa lan chỉ, giống như tiên tử liên trì ở Tây Thiên, cho dù nữ tử trước mắt mặc tố y cung nữ, cũng che dấu không được dáng người xuất trần kia.
"Tố...Tố..." Tư Mã Yên nghẹn ngào gọi ra thành tiếng, dung nhan từng mơ hồ trong trí nhớ nay đã rõ ràng ở trước mắt, còn muốn nói gì đó, đã là nghẹn ngào nói không nên lời, run rẩy đứng ở tại chỗ.
"Bổn cung cũng không dễ dàng khiêu vũ cho người khác xem, không biết vì cái gì, bổn cung chính là muốn khiêu vũ cho ngươi xem." Trương Linh Tố nén nước mắt run giọng nói xong từng lời nói, hai tay hé mở, giống như phi tiên mạn vũ*, vòng quanh Tư Mã Yên bắt đầu tận tình khiêu vũ.
"Sao? Bổn cung nhảy không đẹp sao?"
Tất cả tất cả tựa hồ đã trở về trước đây, ngày đó khi bị vị Công chúa Lương quốc ngang bướng này cưỡng bức vào phủ Công chúa.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ tìm mọi cách làm khó dễ, không ngờ chính là một mình lôi kéo bản thân đi đến hoa viên im lặng, cười hì hì trừng mắt nhìn Tư Mã Yên, nhún chân một chút, nhẹ nhàng đứng trên núi đá ở giữa hồ trong hoa viên.
Hoa sen mới nở, yêu mà không mị.
Tư Mã Yên tán thán trước kỹ thuật nhảy múa thướt tha của nàng, giống như sen hồng nở rộ, xinh đẹp đến kinh người, cũng xinh đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.
"Bổn cung cũng không dễ dàng khiêu vũ cho người khác xem, không biết vì cái gì, bổn cung chính là muốn khiêu vũ cho ngươi xem." Ở nơi giữa hồ nữ tử hồng y mãnh liệt nói xong, thanh âm đột nhiên nâng cao lên, "Có lẽ cũng là một lần cuối cùng!"
Y phục màu đỏ hồng xoay chuyển vài lần, Tư Mã Yên đều sợ nàng sẽ ngã xuống khỏi núi đá ở giữa hồ, càng là như thế, càng cảm thấy kỹ thuật nhảy múa này sâu xa vi diệu.
"Sao? Bổn cung nhảy không đẹp sao? Bổn cung thế nhưng đường đường là Công chúa Lương quốc, cho dù ngươi không muốn xem, cũng phải xem bổn cung nhảy múa cho xong!"
Ngữ khí bá đạo mang theo một chút hờn giận, Tư Mã Yên nghe được hoảng hốt, trong lòng dâng lên một chút vui mừng khó hiểu, ngược lại là muốn trêu chọc nàng một chút.
"Kỹ thuật nhảy múa của Công chúa quả thật là nhân gian hiếm có, chỉ tiếc..." Tư Mã Yên cố ý không nói ra câu phía sau, "Chậc chậc" hai tiếng, xoay người đi, im lặng không lên tiếng.
"Đáng tiếc ở chỗ nào?" Trương Linh Tố dừng nhảy múa, từ trên núi đá nhảy đến bên cạnh Tư Mã Yên, chính là giữ lấy hai vai Tư Mã Yên, cau mày nói, "Rốt cuộc là chỗ nào không tốt?"
"Ha ha, Công chúa ngàn hảo vạn hảo, chính là dân nữ không phải nam tử, nếu không, giai nhân diệu vũ, lang quân ái mộ, chẳng phải càng tốt sao?" Tư Mã Yên mỉm cười nói xong, lui về phía sau một bước, "Dân nữ cũng không phải là nam nhi, điện hạ tìm tri kỷ, nhưng đừng lại hao tâm tốn sức lãng phí thời gian trên người dân nữ."
"Nữ tử thì thế nào? Trong cung có nhiều nữ tử đối thực, các nàng không phải cũng cùng nhau bạc đầu đến già sao?" Trương Linh Tố lại nhíu mày, đột nhiên cười tà nắm lấy cằm của nàng, "Ngươi càng muốn chống đối bổn cung, bổn cung càng muốn cho ngươi chân chính thần phục bổn cung!"
"Hoang đường!" Sắc mặt Tư Mã Yên thay đổi, lạnh lùng phất tay nàng ra.
Thấy sắc mặt Tư Mã Yên xanh mét, ngữ khí của Trương Linh Tố không khỏi mềm xuống vài phần, "Thân là Công chúa, cho dù là cẩm y ngọc thực, không lo ngày mai ấm no, nhưng chung quy là nửa điểm nhân duyên cũng không thể nắm giữ được. So với việc gả cho một nam nhi không sánh bằng bổn cung, không băng bổn cung tìm một nữ tử thú vị đối thực đến già?"
Tư Mã Yên kinh ngạc vô cùng, "Dân nữ bất quá là một thiếu nữ tử..."
"Nhưng mà ngươi là một cô nương rất thú vị!" Trương Linh Tố cười đến thẳng thắn thành thật, "Mỗi ngày đấu võ mồm, tranh cao thấp, cùng ngươi đối thực đến già, nhất định sẽ không tịch mịch."
Tư Mã Yên sửng sốt một chút, dở khóc dở cười, "Công chúa điện hạ, người biết đối thực rốt cuộc là ý gì không?"
Trương Linh Tố nhún vai, nói: "Không phải là hai nữ tử làm bạn đến già, nương tựa lẫn nhau sao?"
"Còn gì nữa?" Tư Mã Yên hỏi lại một câu.
"Còn có thể nắm tay đồng hành..." Trương Linh Tố đem những hành động đã nhìn thấy từ các cung nữ đối thực đến già trong cung nói ra, âm thầm nghĩ ngợi nói, "Nữ tử đối thực, chẳng lẽ còn phải làm những chuyện khác sao?"
Tư Mã Yên cười khổ lắc đầu, trầm giọng nói: "Thỉnh Công chúa tìm hiểu rõ như thế nào là đối thực, lại quyết định muốn tiếp tục nói những lời hoang đường này hay không?" Nói xong, Tư Mã Yên xoay người đi, "Dân nữ vội vàng tìm ca ca về nhà, lúc này không muốn lưu lại thời gian dài. Công chúa thân là kiều nữ một quốc gia, nếu như mỗi ngày chỉ biết là hoành hành hạng mạch, không tư tiến thủ, sau khi trăm tuổi, chỉ có thể trở thành trò đùa cho mọi người đàm tiếu."
"Ngươi!" Trương Linh Tố nén lửa giận, nhìn nàng lạnh lùng đi xa, khóe miệng không khỏi cong lên, lẩm bẩm, "Nếu như bổn cung hiểu rõ như thế nào là đối thực, ngươi chính là chạy không thoát!"
...
Ký ức lúc trước hóa thành mờ nhạt, nhưng mà sự ấm áp của lúc trước một chút cũng không có thay đổi.
"Yên nhi..." Chỉ nghe Trương Linh Tố ôn nhu gọi một tiếng, từ sau lưng run rẩy ôm lấy Tư Mã Yên đang rơi lệ, giống như đêm trăng ở thành Cô Tang lúc trước.
Đôi môi ôn nhuận đặt lên hai má Tư Mã Yên, Trương Linh Tố nói ra những lời sảng khoái giống như trước đây, "Có nguyện làm nữ Phò mã của ta không? Mười ngón đan chặt, cả đời không rời?"
Tư Mã Yên nén lệ mỉm cười, cũng hỏi ra một câu thật sảng khoái giống như trước đây, "Ngươi còn nói những lời hoang đường, rốt cuộc có hiểu cái gì là đối thực hay không?"
"Bổn cung biết."
Trương Linh Tố đột nhiên buông thân mình Tư Mã Yên ra, đi tới trước mặt của nàng, nắm lấy cằm của nàng, không đợi Tư Mã Yên phản ứng, liền hung hăng hôn lên đôi môi của nàng.
Năm đó, Tư Mã Yên kinh ngạc vô cùng, hung hăng cắn nàng một cái.
Giờ khắc này, Tư Mã Yên giật mình lo sợ tất cả là mộng, sợ hãi tất cả không phải là chân thật, nhẹ nhàng mà cắn nàng một cái.
Khi đôi môi quấn lấy nhau xuất hiện máu tươi mắn mặn, nước mắt của Tư Mã Yên rơi xuống, nước mắt của Trương Linh Tố cũng rơi xuống, vong tình khép đôi mắt lại, cho nhau một nụ hôn triền miên thật sâu.
"Ta nhớ ngươi..."
"Suỵt..."
Không biết là ai nói ba chữ này trước, Trương Linh Tố nở nụ cười, Tư Mã Yên cũng cười, hơi cách nhau ra một chút, nắm chặt lấy bàn tay đối phương, chạy nhanh về phía trong thâm cung...
Thật nhiều lời muốn nói, thật nhiều tình muốn bày tỏ, chính là không thể nói bên cung đường này...
Bên này Hoàng thành đang tận tình đoàn viên, bên kia là những quân cờ đã vô dụng, cuối cùng sắp bị bỏ rơi.
Trừng nhi đuổi tới bến đò Thái Phượng ban mà đã sắp đặt trước để tẩu thoát, phát hiện nơi này đã tràn đầy vết máu, cách đó không xa còn mơ hồ có tiếng đánh nhau.
Trừng nhi vội vàng kéo xuống một mảnh vải trên người một nữ tử đã chết của Thái Phượng ban, che lên mặt, chạy nhanh về phía truyền đến tiếng đánh nhau.
"Vì sao chủ công lại đối với chúng ta như vậy!" Tô tứ nương thân đã trúng đao, một mặt che chở Lục Hà cùng Đào Yêu trốn ra phía sau, một mặt đối phó với sát thủ.
Đào Yêu cùng Lục Hà hai mắt đỏ bừng, thống khổ cùng cừu hận đã làm cho các nàng nhìn như nữ tử Tu La dưới địa ngục, binh khí trong tay nhiễm đầy máu tươi, không biết rốt cuộc là của chính mình, hay là của sát thủ.
Sát thủ không có trả lời Tô tứ nương, kỳ thật mỗi người đều hiểu rõ, thỏ đã chết, chó săn liền vô dụng, chim đã bay, cung tốt liền bị cất giữ.
Nuôi các nàng ngàn ngày, chung quy là dùng trong nhất thời, sau khi dùng xong, tất nhiên chỉ có người chết mới có thể xong hết mọi chuyện.
"A!" Đào Yêu kêu thảm một tiếng, bị đao phong chém vào bả vai, máu tươi tuông chảy, người nhìn thấy không thể không cảm thấy thương hại.
"Đào Yêu tỷ tỷ!" Lục Hà lo lắng muốn bảo vệ Đào Yêu, lại bị Tô tứ nương hung hăng đẩy ra, đạp một cước, ngã xuống sông.
"Đi mau! Thoát được một người, thì một người! Ngày sau mới có thể báo thù cho chúng ta!" Tô tứ nương cắn răng nói xong, thình lình lại bị loạn đao đâm vào bụng, đau đến nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
"Đi mau!" Đào Yêu khàn khàn hô một tiếng, gượng cười, nhìn Lục Hà bị dòng nước cuốn đi xa, quay đầu qua, ôm chặt lấy chân một tên sát thủ muốn đuổi theo, cười lạnh nói, "Cho dù ta có chết, cũng sẽ không cho các ngươi truy đuổi được Lục Hà!"
"Giết!"
Sát thủ xoay bàn tay nắm đao, hung hăng đem đao phong đâm vào lưng Đào Yêu.
Đau nhức làm cho trong nháy mắt Đào Yêu mất đi lực đạo, sát thủ hất chân ra, hung hăng đá sang một bên, lăn vào bụi cỏ um tùm ven sông.
Tô tứ nương nhìn Lục Hà bị dòng nước cuốn xa khỏi bọn người sát thủ, không khỏi cất tiếng cười to nói: "Tam công tử, hôm nay Tô tứ nương ta hóa quỷ, nhất định sẽ thành vong hồn quấn lấy gia đình của ngươi!"
Nói xong, Tô tứ nương xoay kiếm đâm vào sươn xường của chính mình, nhất thời máu tươi thấm đẫm tại chỗ, khí tuyệt ngã xuống đất.
Những linh nhân còn lại của Thái Phượng ban thấy chủ tử đã như vậy, so với chết ở trong tay sát thủ, không bằng chính mình chấm dứt còn thống khoái hơn! Vì thế đều noi theo, không đợi sát thủ ra tay, đã tự sát ngã xuống đất.
Trừng nhi đến chậm một bước, nhìn thấy Đào Yêu bị nước sông cuốn đi xa, lúc này nhảy vào dòng sông, nương bóng đêm bơi về phía Đào Yêu.
"Đào Yêu cô nương!" Trừng nhi nắm lấy bàn tay nàng, dùng sức lôi kéo, câu chặt cần cổ của nàng, vội vàng nói một câu, "Ngươi sẽ không sao, nhất định sẽ không sao!"
"Rắn...Rắn chuột một ổ!" Đào Yêu dùng hết khí lực cuối cùng, hung hăng cắn vào cánh tay Trừng nhi, máu tươi thấm ra khỏi đôi môi tím tái, trong nháy mắt, Đào Yêu liền ngất đi.
Trừng nhi liếc mắt nhìn đám sát thủ ở ven sông phía xa xa, tựa hồ căn bản không tính buông tha cho thi thể của các nàng, lúc này dùng sức mang theo Đào Yêu bơi tới bờ sông bên kia.
"Ở bên kia!"
Sát thủ nhìn thấy thân ảnh các nàng lên bờ, cầm đao nhảy lên cầu, đuổi sát theo.
Trừng nhi liên tiếp thở hổn hển vài cái, cúi người cõng Đào Yêu lên, bước nhanh chui vào trong đám cỏ lau --
Thẳng đến khi thanh âm truy đuổi phía sau rốt cuộc biến mất vô tung, Trừng nhi mới ngừng lại, đem Đào Yêu cẩn thận đặt ven sông, nâng tay kéo mảnh vải trên mặt xuống, nâng mắt nhìn nhìn xung quanh.
Hoãn qua một hơi, Trừng nhi sốt ruột liếc nhìn Đào Yêu tái nhợt một cái, không dám lại dừng lại, cõng nàng lên, nhanh chóng chạy vào rừng rậm.
"Buông Đào Yêu tỷ tỷ ra!"
Chưa chạy được quá xa, liền nghe thấy thanh âm của Lục Hà vang lên, Trừng nhi vội vàng nghiêng người tránh được thanh gỗ của Lục Hà, gấp giọng nói: "Giờ khắc này ta không thể giải thích được nhiều như vậy, nếu ngươi muốn cứu Đào Yêu tỷ tỷ của ngươi, liền nhanh chóng đi theo ta, tìm một thôn nhỏ cầm máu cho nàng!"
"Ngươi cùng chủ công...Cùng Tạ tam công tử tiểu nhân vô sỉ kia đều là rắn rết, ta...Ta...Ta không cần tin tưởng lời nói của ngươi!" Lục Hà vươn tay muốn tới đoạt lấy Đào Yêu đang trên lưng Trừng nhi.
Trừng nhi chỉ có thể đem hai tay buông lỏng, tùy ý Đào Yêu rơi xuống, vươn tay kéo chặt lấy thanh gỗ của Lục Hà, "Không thể lại tiếp tục trì hoãn, ngươi muốn giết, muốn chén, không thể chờ Đào Yêu cô nương bình an vô sự rồi lại tính sổ với ta sao?"
"Đào Yêu tỷ tỷ ta có thể cứu được!" Lục Hà hung hăng rút thanh gỗ ra, thấy lòng bàn tay Trừng nhi sướt ra một đường vết máu, không khỏi kinh hãi.
"Ngươi!" Trừng nhi nén đau hít vào một hơi, hai tay hé mở, đột nhiên đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, hai tay siết chặt lấy thân mình đang liều mạng giãy dụa của nàng, phẫn nộ quát, "Hôm nay Đào Yêu tỷ tỷ của ngươi không phải chết ở trong tay sát thủ, mà là chết trong sự làm loạn của ngươi, nếu như ngươi lại tiếp tục dây dưa, hôm nay Đào Yêu tỷ tỷ của ngươi cũng chỉ còn đường chết!"
"Ta hận các ngươi! Ta hận các ngươi!" Nước mắt Lục Hà tuôn rơi, không giãy thoát được khỏi lòng Trừng nhi, chỉ có thể dùng hai đấm tay đánh vào đôi tay siết chặt của Trừng nhi, đau đến mức Trừng nhi cắn răng cố nén.
"Ngươi làm loạn đủ chưa!" Trừng nhi hung hăng quát một tiếng.
Thân mình Lục Hà chấn động, đột nhiên xụi lơ ở trong lòng Trừng nhi, nghẹn ngào nói, "Ngươi có thể trả lại tính mạng cho đại nương, trả lại tính mạng cho hảo tỷ muội của ta sao?"
Lời nói tương tự, từng là những lời Thanh Hà hỏi ra, làm cho Trừng nhi đau lòng đến hít thở không thông.
"Ta trả không nổi, vĩnh viễn cũng không còn cơ hội để trả lại ngươi..." Trong sự hoảng hốt, đôi mắt Trừng nhi đã ngập tràn nước mắt, thanh âm run lên, buông lỏng thân mình Lục Hà ra, tuyệt vọng thấp giọng quát, "Ta chỉ muốn ngươi còn sống, chỉ cần ngươi còn sống..."
Lục Hà không thể tin được mà quay đầu qua, nhìn thấy là một đôi mắt đẫm lệ thê lương tuyệt vọng, "Ngươi..."
Trừng nhi hồi phục tinh thần, vội vàng nâng tay lauđi nước mắt nơi khóe mắt, lại cõng Đào Yêu lên, khàn khàn nói ra một chữ,"Đi..."