Âm Tế Thiên xuống giường xỏ giầy, liền ngay khi ngón trỏ của hắn móc lên mũi giầy, đột nhiên, một tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Cúi đầu nhìn thấy, khóe mắt không khỏi giật giật liên hồi.
Không phải hắn móc nhẹ nhàng lắm sao, vậy mà mũi giầy lại rách, hơn nữa, còn rớt ra một cả một mảnh, trên mũi giầy cứ như bị ai đó lấy kéo cắt một lỗ hổng.
Âm Tế Thiên vân vê miếng vải rách trong tay, tức giận đến trợn trắng mắt.
Nhất định là tổng quản phụ trách mua giầy của Bắc gia vì kiếm tiền lời bỏ túi riêng mà ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Âm Tế Thiên đành phải đổi một đôi khác, lúc này hắn không dám lấy tay móc mũi giầy nữa.Mang giày xong, hai tay chống mép giường mượn lực đứng lên, nhưng ngay khi hắn khởi động thì một tiếng ‘rắc’ phát ra.
Âm Tế Thiên lập tức nhận ra giường đang lung lay, vội vàng phóng ra ngoài xa, cùng lúc đó, vang lên thật lớn ‘rắc ầm ầm’.
Khi hắn quay đầu lại, thì trông thấy chiếc giường cưới to lớn bị gãy thành hai nửa, từ giữa sụp xuống.
Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe tức giận.
Móa!
Thế nhưng ngay cả giường cũng dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bộ không sợ khi hắn và Bắc Minh OOXX, vừa làm tới một nửa, giường liền bị bọn họ làm sụp!
Dưới tình huống đó mà bị giật mình, sẽ rất dễ dẫn đến bệnh liệt dương!
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, khóe miệng hơi co rút!
Phắc!
Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? Chẳng qua sụp có cái giường, vậy mà lại liên tưởng đến việc OOXX với Bắc Minh!
Đột nhiên, phía cửa truyền đến tiếng ‘binh’, cửa phòng bị người dùng sức tông mở, bốn gã hộ vệ xông vào, nhanh chóng đem Âm Tế Thiên bảo hộ sau người.
Âm Tế Thiên nhíu mày:“Ta không sao! Chẳng qua giường bị sụp!”
Bốn gã hộ vệ vừa nghe, thì lập tức thở phào một hơi, nhanh tay thu hồi lại bội kiếm.
“Sao lại thế này?”
Bắc Thận vừa rồi đi tìm hạ nhân phân phó chuẩn bị bữa sáng cho Âm Tế Thiên, khi trở về phòng ngủ ở chủ viện thì đập vào mắt là bốn gã hộ vệ đem Âm Tế Thiên bảo hộ sau người, còn cái giường tân hôn vô cùng rắn chắc kia thì lại gãy làm hai nửa.
“Thưa Thận quản sự, chỉ là giường bị sụp!” Một tên hộ vệ trong đó nói.
Bắc Thận giật mình mà nhướng mày, giận dữ nói:“Còn không mau đem giường hỏng khiêng đi ra ngoài, lại đổi một cái khác đến.”
“Vâng!”
Tựa hồ Bắc Thận nghĩ đến cái gì, lại lo lắng dặn dò một câu:“Lần này cần kiểm tra giường cho thật tốt, rồi mới mang về đến, biết chưa?”
“Vâng!”
Lúc này, hạ nhân bưng nước rửa mặt vào tới.
Bắc Thận mau mắn cười với Âm Tế Thiên, nói:“Thiếu phu nhân, rửa mặt trước đi!”
Âm Tế Thiên gật gật đầu, tiếp nhận chén trà súc miệng từ tay hạ nhân, nháy mắt lại nghe tới tiếng ‘két két rắc’, chén sứ hoàn hảo nháy mắt xuất hiện vết nứt, ngay sau đó, ‘xoảng’ một tiếng, cái chén vỡ thành bốn miếng năm mảnh, tính luôn cả nước súc miệng, hoàn toàn đổ vào người hắn.
Nam phó sửng sốt, có chút không biết làm sao nhìn Âm Tế Thiên:“Tiểu… Tiểu……”
Bắc Thận thấy thế, cả giận nói:“Cái tên vô tích sự này, ngươi dám lấy cái chén nứt cho thiếu phu nhân súc miệng!”
“……” Âm Tế Thiên nhìn ngơ ngác chằm chằm những mảnh sứ vỡ kia.
Hắn phát hiện từ thời khắc mang giầy kia, chỉ cần thứ gì bị tay hắn chạm qua, không phải rách, thì chính là nát!