Phật Môn Ác Thê

Chương 52: Thuốc dưỡng thân



Âm Tế Thiên sợ Bắc Thận bọn họ nhìn ra cái gì, kế tiếp, việc rửa mặt hoàn toàn giao cho hạ nhân giúp đỡ.

Bất quá, khi dùng điểm tâm, hắn lại bắt đầu phát sầu!

Lấy thân phận Thiếu phu nhân của Bắc gia, tất nhiên không có khả năng bắt hạ nhân đút hắn ăn uống.

Lại nói, tay hắn tuy rằng bị trật, còn quấn một lớp băng vải rất dày, nhưng cũng không tới nỗi không cầm được muỗng đũa, nhưng mà, lại không thể tự mình làm, hắn sợ hai tay của mình chạm tới cái gì là hỏng cái đó!

Chẳng lẽ muốn hắn phải lấy tay bốc ăn hay sao?

Bắc Thận thấy Âm Tế Thiên chậm chạp không chịu động đũa, tiến lên hỏi:“Thiếu phu nhân, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài sao?”

“Không phải!”

Âm Tế Thiên nhìn đồ ăn thơm ngon ngào ngạt, bụng hắn lại bắt đầu kêu gào.

Ngay tại lúc hắn đang suy xét có nên ăn Tích Cốc đan lấp bụng hay không thì Bắc Minh trở lại.

Bắc Minh vừa vào phòng, liền trông thấy bàn thức ăn chua hề đụng chạm qua, đáy mắt chợt lóe nghi hoặc, đã là giờ Thìn ba khắc, tại sao còn chưa dùng điểm tâm?

“Thiếu gia!” Bắc Thận cung kính gọi một tiếng.

Bắc Minh ngồi vào bên cạnh Âm Tế Thiên, liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, thản nhiên hỏi:“Không đói bụng?”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt nhìn y, có Bắc Minh tại, hắn lại càng không dám động đũa!

Người này tuy rằng nói không nhiều, nhưng lại vô cùng thận trọng, chỉ sợ có chút gió thổi cỏ lay, liền phát hiện ra hắn không thích hợp ngay.

Âm Tế Thiên mắt nhìn tay phải bị bao thành cái bánh chưng, chợt lóe sáng kiến, đem bàn tay đưa đến trước mặt Bắc Minh:“Tay ta đau, cầm đũa không nổi!”

Ánh mắt Bắc Minh thoáng khựng lại, liếc nhìn cái tay bị bao chặt kia, đôi mắt nhàn nhạt bỗng phản chiếu một chút ý cười.

Hắn cầm lấy đũa và bát được đặt trước mặt Âm Tế Thiên, gắp một chút rau xanh, dùng bát hứng nước đồ ăn không cho nó rơi ra, sau đó, đưa lên miệng Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên ngơ ngác, kinh ngạc nhìn nam nhân đối diện.

“Ăn!” Bắc Minh trong giọng nói thản nhiên kia mơ hồ mang theo cưng chiều không thôi.Âm Tế Thiên mím chặt miệng, nhìn đũa rau xanh, lại nhìn ánh mắt kiên trì của Bắc Minh, một hồi lâu sau, mới há miệng.

Có người tự nguyện hầu hạ hắn, không ăn uổng phí, huống chi hắn thật sự rất đói bụng!Bắc Minh thấy hắn ăn rau xanh mà mình gắp, khóe miệng khẽ cong.

Buông đũa, cầm lấy muỗng nhỏ trong bát, múc lên một chút cháo hoa đưa đến bên miệng Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên uống xong cháo hoa, lập tức nói:“Ta muốn ăn đậu ván!”

Bắc Minh lập tức cầm lấy chiếc đũa gắp đậu ván lên cho hắn.

Bắc Thận đứng ở phía sau nhìn thấy nhất cử nhất động của bọn họ, khó nén được ý cười nơi khóe miệng.

Thiếu phu nhân chần chờ không động đũa, nguyên lai là đợi thiếu gia trở về đút hắn ăn.Bắc Thận hướng năm tên hạ nhân khác đang đứng trong phòng ra hiệu, sau đó, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Trong đại sảnh, không khí vẫn vô cùng hòa hợp, bất quá, thỉnh thoảng truyền ra tiếng oán giận.

“Ta không ăn củ cải, ta muốn ăn đậu ván!”

“Không cho kiêng ăn!” Bắc Minh vẫn khăng khăng giơ miếng củ cải.

Âm Tế Thiên không tình nguyện cắn miếng củ cải trắng, tựa như đối đãi kẻ thù giết cha, hung hăng mà nhai nhai nhai, lại thấy Bắc Minh gắp một miếng củ cải nữa:“Ta đã nói, không ăn củ cải trắng!”

Nếu không phải hắn sợ bị người khác phát hiện năng lực của mình, còn phải chịu thiệt thòi mà ăn món mình không thích hay sao?

Lần này, Bắc Minh không có cứng rắn buộc hắn ăn đồ ăn mà hắn không thích, buông củ cải trắng ra, gắp lên một đũa đậu ván khác.

Âm Tế Thiên lúc này mới vừa lòng há miệng.

Ngay tại lúc Bắc Minh sắp đem đậu ván đút vào trong miệng hắn, hắn tựa hồ nhìn thấy một cái gì đó màu đen bay qua.

Âm Tế Thiên vừa ăn một miệng đậu ván, vừa chớp chớp mắt, thấy Bắc Minh không có bất cứ phản ứng gì, đáy mắt chợt lóe nghi hoặc, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?

Đột nhiên, miệng phát ra tiếng rộp rộp, hình như cắn trúng cái gì đó rất giòn.

Âm Tế Thiên mạnh dừng miệng lại, nhíu mi, tiếp theo, lại thử nhai nhai, mày càng ngày càng nhăn:“Đây là đậu ván gì vậy, sao lại có hai mươi bảy loại cay đắng!”

“Ngươi… Nhận ra được?”

Bắc Minh ngẩn người, thấy hắn muốn phun ra, nhanh chóng cầm lên một muỗng cháo đút vào, ngăn cản hành động của hắn.

Âm Tế Thiên cố nén cay đắng, nuốt cháo xuống miệng, sau đó tức giận hỏi:“Rốt cục ngươi cho ta ăn cái gì?”

Bóng đem vừa rồi, hẳn là Bắc Minh thừa dịp đút đồ ăn cho hắn mà bỏ vào.

Hai mắt Bắc Minh tối sầm lại:“Thuốc dưỡng thân!”

Âm Tế Thiên vừa nghe, cỗ tức giận bỗng bị nghẹn lại trong cổ.

Thuốc dưỡng thân dùng để điều dưỡng thân thể, bình thường chỉ có tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ mới có thể dùng, hơn nữa, trừ tác dụng dưỡng thân ra, còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ.

Nguyên lai, trong lòng Bắc Minh vẫn nhớ rõ lời Bắc Vũ phong nói.

Mắt Âm Tế Thiên dâng lên một nỗi phức tạp, nhất thời, không có khẩu vị nữa:“Ta no rồi!”Bắc Minh cũng không kiên trì đút hắn ăn, buông bát đũa, cầm lấy khăn lụa trắng trên bàn lau lau khóe miệng Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên vội vàng né tránh:“Ta tự mình……”

Đang muốn giật lấy khăn lụa, lại đột nhiên nhớ tới hai tay của mình đụng tới cái gì là hư cái đó, đành phải từ bỏ chủ ý.

Tay Âm Tế Thiên khựng lại giữa không trung, có chút bất đắc dĩ nói:“Thôi thì ngươi lau hộ vậy!”

Mắt Bắc Minh chợt lóe, không một tiếng động mà thay hắn lau đi vết dầu.

Động tác của y rất mềm nhẹ, tựa như đang chà lau một báu vật rất là yêu thích, vô cùng cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, khiến Âm Tế Thiên kìm lòng không đậu mà nhìn đến mơ màng.

Bắc Minh buông khăn:“Ta mang ngươi ra phủ đi dạo!”

Âm Tế Thiên giật mình tỉnh táo lại, hắn thế nhưng lại nhìn một nam nhân mà mơ màng, hơn nữa hai lần đều cùng là một người, đây tuyệt đối là một hiện tượng không bình thường.

Hắn rủa thầm một tiếng, tựa như một đào binh, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Đi ra Bắc phủ, Bắc Minh mang Âm Tế Thiên và sáu gã hộ vệ ngồi pháp khí bay đến khu phố sầm uất nhất của Bắc hoàng thành, sau đó, dừng lại ở một hẻm nhỏ không người.

Bắc Minh lấy từ trong không gian ra hai cái đấu lạp có màn che, sau đó đưa một cái tới trước mặt Âm Tế Thiên:“Đội lên!”

Âm Tế Thiên nhìn đấu lạp trong tay hắn, nói:“Ngươi đội giùm ta!”

Khóe mắt Bắc Minh giật giật, cầm lấy đấu lạp thay hắn đội lên đầu, thâm ý nói:“Tay ngươi nghiêm trọng đến vậy?”

Âm Tế Thiên đáp trả:“Nếu không nghiêm trọng thì ngươi sẽ băng dầy như cái bánh chưng vậy chắc?”

Bắc Minh nghe hắn nói lời này, không nhịn nỗi phải phì cười, khóe miệng nhàn nhạt hé ra một nụ cười tựa như hoa sen nở rộ.

Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn y tươi cười, không khỏi thốt lên:“Ngươi cười rất là dễ nhìn, vì cái gì không cười nhiều một chút?”

Sáu gã hộ vệ đang vội đội đấu lạp nghe thế, không khỏi dừng lại mà đồng loạt đưa mắt nhìn bọn họ.

Bắc Minh chú ý tới cử chỉ của bọn họ, nhanh chóng thu hồi lại ý cười, đội đấu lạp lên, lôi kéo Âm Tế Thiên đi ra ngoài đầu ngõ.

Sáu gã hộ vệ nhanh chóng đội xong đấu lạp, theo sau hai vị chủ tử rời đi.

Tám người từ trong con hẻm nhỏ đi ra, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, khiến người ta không khỏi châu đầu ghé tai suy đoán thân phận của bọn họ, đặc biệt bọn họ đều đọi đấu lạp che giấu khuôn mặt, càng làm cho người khác cảm thấy bọn họ rất là thần bí.

Phố xá sầm uất đường cái vô cùng rộng mở, cũng vô cùng náo nhiệt, trừ cửa hàng nằm ở mặt tiền ra, trên ngã tư đường còn bày rất nhiều sạp nhỏ, có bán pháp khí, cũng có bán pháp bảo, yêu thú hoặc là đan dược phù lục, đủ loại kiểu dáng, khiến người ta hoa cả mắt.

“Nhìn thấy dưới tên cửa hàng có chữ Bắc không?” Bắc Minh cúi đầu khe khẽ nói nhỏ bên tai Âm Tế Thiên.

Nghe vậy, ánh mắt Âm Tế Thiên chuyển dời từ những sạp nhỏ sang bảng hiệu của các cửa hàng, vừa nhìn thì thấy, trong mười gian cửa hàng, ít nhất có ba bốn gian là có chữ Bắc, trừ đó ra, còn có bảng hiệu có chữ Lăng, chữ Phong, chữ Hoa, đương nhiên, cũng có bảng hiệu chẳng có chữ phía dưới, bất quá, cửa hàng như vậy thiếu càng thêm thiếu.

“Chữ Bắc cũng là cửa hàng của Bắc gia sao?”() Chú ý: Đoạn này Đào không chắc lắm.

“Uhm! Về sau nếu có thích cái gì đó trong cửa hàng Bắc gia, thì có thể dùng lệnh bài mà lấy đến.”

Âm Tế Thiên đảo mặt nhìn, trong cửa hàng toàn là pháp khí pháp bảo, căn bản không có thứ gì mà hắn có thể dùng đến, không khỏi bĩu môi châm chọc:“Nếu ta thích linh thạch trong cửa hàng thì sao?”

“Cũng có thể đến cửa hàng ……” Lời Bắc Minh còn chưa dứt, đột nhiên dừng bước chân.Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn y, tuy rằng cách hai tầng khăn che mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được Bắc Minh đang gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ nào đó phía trước.

Hắn không khỏi hiếu kì mà nhìn theo, trừ bỏ các tu sĩ lui tới ở các sạp nhỏ, thì có duy nhất một bóng người thon dài thu hút sự chú ý của hắn.

Đang muốn nhìn rõ bộ dáng của người nọ, thì trước mắt bỗng nhiên đen, bị người dùng tay bưng kín hai mắt.

“Đừng nhìn!” Bên tai là tiếng Bắc Minh trầm thấp lạnh lẽo.

Âm Tế Thiên đầy mình nghi hoặc:“Làm sao?”

Bắc Minh không đáp lại hắn, bất quá, hắn nghe thấy có người nũng nịu hô:“Hiên Viên sư huynh, ngươi đợi ta với!”