Bạch Vinh Băng cuối cùng cũng không có trả lời được vấn đề của Mạc Vân Quả, anh ta nhìn Mạc Vân Quả trước mắt, thật lâu không nói chuyện.
Giống như lần đầu tiên anh ta nhận rõ con người trước mắt này, con ngươi tràn ngập kinh ngạc, nghi hoặc, càng nhiều, lại là hiểu rõ.
Có lẽ, Bạc Diệc Nhiên khăng khăng yêu cầu Mạc Vân Quả tới làm giám khảo, cũng không phải không có đạo lý.
Thời gian trôi đi, trong phòng một mảnh bình tĩnh, đại mở ra cửa sổ ngẫu nhiên gió nhẹ thổi vào, vén lên từng sợi tóc của Mạc Vân Quả.
Khi chuông báo thời gian kết thúc vang lên, Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc đều hoàn thành món ăn của bọn họ, mùi hương lan toả khiến nhóm truyền thông nhịn không được muốn tiến lên nếm thử.
Y theo quy định, giám khảo phải làm trung phẩm nếm lại thêm lời bình, cho dù là Mạc Vân Quả, cũng không cách nào bỏ quy định này.
Mạc Vân Quả dưới sự đãn dắt của Bạch Vinh Băng xuống dưới đại sảnh, nơi đó bày biện một bàn hoa lệ cùng ghế dựa, mà trước cái bàn, hai người Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc đang đứng.
Một khắc khi Mạc Vân Quả xuất hiện, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng nhận ra cô là ai, theo sau cuộc sống đời tư của Mạc Vân Quả cứ như vậy bại lộ ở trên mạng, không hề đáng nói.
Các võng hữu cảm thấy kỳ quái, một cuộc thi có thể nói là đẳng cấp thế giới, vì sao lại mời Mạc Vân Quả, rõ ràng cô đối với mỹ thực hoàn toàn không biết gì cả.
Bọn họ sôi nổi phát ra nghi ngờ, yêu cầu chủ sự cho một lời giải thích, nhưng mà không có người nào đáp lại bọn họ, bởi vì trận thi đấu này, trước nay liền không phải vì bọn họ mà triển khai.
Bất kể bọn họ như thế nào kêu gào, chuyện này cũng là kết cục đã định.
Mạc Vân Quả ngồi xuống, Bạch Vinh Băng đứng ở bên người cô, cụp mi.
Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả, chỉ là hơi hơi mỉm cười, cái gì cũng đều không nói, Tu Khúc cũng thế.
Rất nhanh, đồ ăn hai người làm được mang lên, có đồ ăn nóng, có rau trộn, còn có đồ ngọt, có thể nói là thực đầy đủ một bữa cơm.
Mạc Vân Quả đầu tiên nhấm nháp, là đồ ăn của Tu Khúc.
Cô gắp một đũa, bỏ vào trong miệng, cái loại hương vị mỹ vị ở khoang miệng nổ mạnh mở ra, không có chọn lựa sai lầm nào, tất cả đều hoàn mỹ như vậy.
Món ăn này, giống như còn ẩn chứa tình cảm của người nấu, đáng tiếc ở chỗ, Mạc Vân Quả không hiểu.
Nhấm nháp một hồi, Mạc Vân Quả cảm thấy có chút no, thật sự là Tu Khúc làm ăn quá ngon, cô không cẩn thận ăn nhiều một ít.
Tu Khúc thấy một màn như vậy, khóe miệng ý cười càng lúc càng lớn, mặt mày liếc hướng Bạc Diệc Nhiên, như đang nói, cậu xem, cô ấy ăn rất nhiều đấy!
Bạc Diệc Nhiên nhìn đều không nhìn Tu Khúc một cái, hắn nhìn Mạc Vân Quả chằm chằm, đôi mắt thâm trầm.
Ở nơi mọi người nhìn không thấy, hắn nắm tay hơi hơi chặt lại, tiết lộ tâm tình khẩn trương của hắn.
Bạch Vinh Băng nhìn thái độ của Mạc Vân Quả, ánh mắt dừng ở trên người Bạc Diệc Nhiên, ở trong mắt anh ta xem ra, trận thi đấu này thắng thua, hẳn là định rồi.
Bạch Vinh Băng nghĩ, kỳ thật như vậy cũng khá tốt, ít nhất Tu Khúc sẽ không rối rắm như vậy, còn Bạc Diệc Nhiên, đại khái cũng có thể đủ trở về chính đồ đi?
Sau khi thử đồ ăn của Tu Khúc xong, đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên được mang lên.
Thừa dịp khoảng cách nàt, Mạc Vân Quả cùng phòng phát sóng trực tiếp chia sẻ một chút cảm thụ của mình.
“Ăn rất ngon, mỗi một loại hương vị đều gãi đúng chỗ ngứa.” Cô nói như vậy, thật là một cái đánh giá rất cao rất tốt.
Phòng phát sóng trực tiếp nghe được cô nói lời này, sôi nổi tỏ vẻ muốn nếm thử, đương nhiên, cũng có không ít người đưa ra một ít nghi ngờ.