“Tiểu Quả Quả, vậy ngươi là cảm thấy Tu Khúc thắng sao?”
“Nói như vậy, Bạc Diệc Nhiên không phải quá đáng thương sao?”
“Thi đấu nào có chuyện đáng thương hay không? Trên lầu không cần quá thánh mẫu.”
“Lại nói tiếp, ta cũng muốn tưởng nếm thử a!”
“Ai, bọn họ từ vừa sinh ra liền không phải công bằng sao ~”
“Tiểu Quả Quả, ngươi nhanh lên nếm thử đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên đi, nhìn xem có tiến bộ hay không?”
“Đúng thế đúng thế, nếu có tiến bộ, liền phán hắn thắng đi.”
“Lời nói cũng không thể nói như vậy đi, nhưng thật ra ta cảm thấy, vẫn là công bằng một chút mới tốt.”
“Sao, căn cứ tiểu Quả Quả phán định rốt cuộc là cái gì đâu? Ăn ngon? Thêm vào trạng thái trên người? Hai loại đồ ăn này, căn bản không có cách nào so sánh đi!”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả cảm thấy, phòng phát sóng trực tiếp một người lại một người so với cô càng muốn sốt ruột hơn.
Lúc này, đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên được bưng lên.
Mạc Vân Quả gắp một đũa, vì chính mình làm tốt tâm lý chuẩn bị, lúc này mới cho vào miệng mình.
S
ự thật chứng minh, bất kể Mạc Vân Quả làm đầy đủ chuẩn bị như thế nào, đều là vô dụng.
Xúc cảm đầu lưỡi không thể lừa gạt được thân thể của cô, cái loại hương vị này, thật sự…… Khó ăn tới rồi cực điểm!
Hơn nữa vừa rồi đầu lưỡi Mạc Vân Quả tiêm nhiễm mỹ thực của Tu Khúc, lúc này lại dính hắc ám liệu lý, quả thực chính là đau đớn muốn chết, khó ăn đến chết.
Cứ việc như thế, những đồ ăn đó vẫn như cũ theo yết hầu Mạc Vân Quả mà xuống, triệt triệt để để tới dạ dày.
Theo sau, một loại xúc cảm. hạnh phúc thật lớn từ dạ dày cô chảy về phía khắp người, giống như, cũng không chỉ là cảm xúc hạnh phúc……
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Diệc Nhiên, lần này đồ ăn, thêm vào trạng thái giống như có điểm phức tạp.
Cô chỉ có thể phân biệt ra một loại cảm xúc hạnh phúc quỷ dị, còn những thứ khác trong đó, cô không hiểu.
Ăn xong chín món này, cái loại cảm giác này càng ngày càng cường liệt, hình như là tầng tầng chồng lên nhau.
Thân mình Mạc Vân Quả run rẩy rất nhỏ, bị những cảm tình mãnh liệt bao phủ, cô có chút khống chế không được.
Cô từ trước đến nay đều là người thiếu hụt tình cảm, rất ít có cái gì có thể khiến cho cảm xúc của cô dao động.
Những đồ ăn đó ẩn chứa cảm tình, trước nay cô chưa từng cảm nhận qua, cô có chút không biết làm sao, càng nhiều, còn lại là khó hiểu.
Bạch Vinh Băng cũng phát hiện ra Mạc Vân Quả khác thường, anh ta nửa cong hông giắt nói: “Làm sao vậy?”
Mạc Vân Quả lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì.
Mạc Vân Quả cũng không có quên nhiệm vụ của mình, cô hít sâu một hơi, nhìn Bạc Diệc Nhiên nói: “Ăn ngon.”
“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ là 99%.”
Am thanh Đoàn Tử nhắc nhở vang lên, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ không xa.
Bạc Diệc Nhiên hơi hơi gật đầu, sau đó lại nhìn thoáng qua Tu Khúc, ánh mắt hơi hơi hướng về phía trước xem, làm như ở khinh bỉ anh.
Tu Khúc cắn cắn môi, không thể tin tưởng hỏi: “Cô nói ăn ngon?”
Mạc Vân Quả:…… Cô chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi……
Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn là cái hương vị gì, Tu Khúc rõ ràng.
Cái loại hương vị này đối với bọn họ người có tuyệt đối vị giác mà nói, quả thực chính là một loại tra tấn.
Tu Khúc khẽ cắn môi, vọt tới trước mặt Mạc Vân Quả, cầm lấy một miếng bánh, ném vào miệng mình.
Tức khắc, khoang miệng anh liền bị các loại hưing vị khó lòng giải thích chiếm đầy.
Tu Khúc cau mày, thời điểm đang muốn phát hỏa, đột nhiên thân thể anh run lên, không thể tin tưởng nhìn Bạc Diệc Nhiên.
“Cậu……”
Tu Khúc trầm mặc một chút, dùng tay cầm đồ ăn khác nếm thử, mỗi nếm một ít, sau đó trầm mặc thật lâu.