Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 410



Edit: Linhlady

Một ánh mắt Cảnh Khải Thiên cũng lười cho Vưu Điền, chuyện này khiến hắn ta cảm thấy tức giận. 

Chỉ thấy hắn ta bước nhanh về phía trước, muốn cho Cảnh Khải Thiên một bạt tai.

Cảnh Khải Thiên chỉ liếc nhìn hắn ta một cái, ngay lập tức Vưu Điền có cảm giác như ngâm trong hầm băng, máu trong người như muốn trào ngược, nhịn không được, hắn ta khụy chân quỳ xuống.

"Lăn." Cảnh Khải Thiên đạm mạc nói, trong giọng nói không hề tỏ ra tức giận.

Vưu Điền chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, muốn lập tức đứng dậy cũng không nổi, chỉ có thể bò đi ra ngoài.

Hắn ta biết, chính mình sai rồi, mười phần sai, người trước mắt, chỉ sợ là đại năng nào đó nhàm chán muốn ra ngoài chơi đùa mà thôi, mà hắn ta trong mắt người kia, chỉ sợ người ta cũng thấy chướng mắt.

Giờ phút này Vưu Điền chỉ có một ý nghĩ đó là rời xa nơi này, không bao giờ trở lại đây nữa.

Cảnh Khải Thiên bị người này phá hỏng tâm tình, không thèm quan tâm ngoài kia mọi người đang đấu giá khí thế ngất trời, mang theo Mạc Vân Quả trực tiếp biến mất ở tại chỗ.

Biến mất tại chỗ Cảnh Khải Thiên trực tiếp quay về chỗ ở của mình, sau đó đem Mạc Vân Quả đặt ở trên bàn, đồng thời từ trong động phủ của mình lấy ra một ít cực phẩm đan dược.

Có thể nói, đống đan dược xuất hiện ở đây, chỉ cần một viên thôi, cũng có thể trở thành báu vật gia truyền của các đại gia tộc.

Những cực phẩm đan dược vừa xuất hiện, Mạc Vân Quả liền cảm giác được có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon!

Gần như trong nháy mắt, nàng đã hấp thu toàn bộ số đan dược, sáng sáng quanh nàng càng rực rỡ hơn.

"Quả nhiên là như thế." Cảnh Khải Thiên lầm bầm lầu bầu một câu, tiếp tục lấy ra nhiều đan dược hơn, đống đan dược này là thành phẩm trước kia hắn luyện được, giờ nhìn lại đều thấy chướng mắt.

Mạc Vân Quả lập tức lại hấp thu, Cảnh Khải Thiên lại lấy ra một ít, Mạc Vân Quả lại hấp thu.

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại vài lần, Mạc Vân Quả mới đình chỉ hấp thu.

Lúc này ánh sáng  trên người tiên đan càng thêm tươi sáng, Cảnh Khải Thiên nhìn chằm chằm vào Mạc Vân Quả, ánh mắt nóng bỏng kia khiến người trong phòng phát sóng trực tiếp cho rằng hắn muốn ăn luôn tiểu Quả Quả!

Mạc Vân Quả cảm giác mình có chút năng, lại có chút no, cảm giác no trướng khiến nàng muốn thải ra ngoài thứ gì đó.

Tiên đan nhảy nhót lung tung, thoạt nhìn nhìn qua có vẻ tràn đầy sức sống, nhưng mà thân là tiên đan chi linh Mạc Vân Quả một chút cũng không chịu nổi.

Nàng cảm giác được có một loại lực lượng xoay quanh ở chỗ nào đó, sau đó cái loại lực lượng này lại phát ra, theo sau lại tụ lại.

Sau một lát,  ánh sáng đột nhiên lóe lên, Cảnh Khải Thiên không thèm chớp mắt nhìn toàn bộ biến hóa này.

Chỉ thấy, trong luồng sáng dần dần xuất hiện một bóng người......

"Đào tào! Đại biến người sống a!"

"66666666666666"

"Chúc mừng tiểu Quả Quả nhà ta lại biến thành người 23333333333"

"Lần này chết nha, tên Cảnh Khải Thiên kia không thể lại chọc chọc tiểu Quả Quả nhà ta đi?"

"Ai nha, ta còn không kịp chụp lại màn hình khi tiểu Quả Quả nhà ta có dáng vẻ tròn vo đâu, hiện tại tiểu Quả Quả đã biến thành người, khóc chít chít......(T▽T)"

"Lầu trên không khóc, đứng lên loát!"

"Từ từ! Vì sao ta cảm thấy dáng vẻ con người của tiểu Quả Quả nhà ta không thích hợp?"

"Lầu trên ngươi mới phát hiện sao! Tiểu Quả Quả nhà ta nàng...... Nàng......"

"Thật là tiểu! Quả Quả!"

Mạc Vân Quả:......

Cảnh Khải Thiên nhìn đứa bé xuất hiện trước mắt, môi hồng răng trắng, trên đầu còn có hai búi tóc trên người mặc một cái yếm, thực sự đáng yêu.

"Tiểu nghịch ngợm, Ừm...... Ngươi......" Cảnh Khải Thiên vuốt cằm, cân nhắc dùng từ, "Rất béo."

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả nhìn tay chân ngắn ngủn của mình, không nói gì.

Cảnh Khải Thiên lập tức nhảy tới trước mặt Mạc Vân Quả, ngồi xổm xuống vô cùng mạnh mẽ chọc chọc gương mặt Mạc Vân Quả, cười tủm tỉm nói: "Thật mềm."

- ------