Lăng Khanh An vừa ra khỏi cửa, đi thẳng đến tận 10 giờ tối mới trở về.
Khi trở về toàn thân thoải mái thanh nhàn, trên mặt cũng treo nụ cười ngọt ngào, dù sao Mạc Vân Quả nhìn không hiểu.
Buổi tối, Mạc Vân Quả gọi cơm hộp, thật sự bởi vì cô sẽ không nấu cơm.
Một hộp cơm này lại mất mấy chục đồng, đối với Mạc Vân Quả mà nói, tiền càng ngày càng ít đi.
Lúc Lăng Khanh An trở về, Mạc Vân Quả còn chưa đi ngủ, cô ngồi ở phòng khách, chờ hắn.
Lăng Khanh An vừa nhìn thấy Mạc Vân Quả, vẫn hơi kinh ngạc, dù sao người phụ nữ này cũng chưa từng chờ hắn.
Hắn đi lại chỗ cô, ngồi xuống đối diện Mạc Vân Quả, há mồm hỏi: “ Mẹ, có việc gì sao?”
Mạc Vân Quả nghiêm túc gật đầu, nói thẳng: “Chúng ta không có tiền.”
Lăng Khanh An:……
Lăng khanh an cảm thấy, người mẹ tiện nghi của hắn, hôm nay có vẻ có chút chấp nhất đối với tiền.
“Mẹ nói đùa, người nói với con, hay ý của người, đơn giản là không muốn cho con tiền.” Lăng Khanh An cúi đầu, tay phải ôm vị trí trái tim, dáng vẻ mười phần ủy khuất.
“Nếu mẹ đã muốn nhẫn tâm với đứa con trai tiện nghi này như thế, con đây cũng chỉ có thể thuận theo ý nguyện của mẹ.” Thân thể Lăng Khanh An run lên run lên, cả người có vẻ đáng thương hề hề, nếu là người khác nhìn qua, nhất sẽ đồng tình với hắn.
Nhưng mà Mạc Vân Quả trong lòng chỉ có một cảm thụ: Kẻ lừa đảo!
Đương nhiên trong lòng Lăng Khanh An không hề cảm thấy mình rẻ mạt, hắn thậm chí còn nghĩ, Mạc Vân Quả có thể nhặt được hắn, xem như là cô có phúc khí, cũng là phúc phận cô tu luyện từ kiếp trước.
Lăng Khanh An thật tình cũng không phải người nhẫn tâm, hắn chỉ có lạc thú lừa gạt người khác mà thôi.
Nếu Mạc Vân Quả thật sự chạm tới giới hạn của hắn, hắn nhất định sẽ kéo cô một phen, chỉ là hiện tại sao, còn không đến thời điểm đó đâu……
Lăng Khanh An liễm mi, ngập ý cười.
Mạc Vân Quả:……
“Mẹ nếu không có việc gì, con về phòng ngủ đây, hôm nay có chút mệt mỏi.”
Lăng Khanh An nói liền đứng lên, nhấc chân đi về phòng mình.
Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!
Mạc Vân Quả cũng đứng lên, đi theo Lăng Khanh An bước chân về phía trước.
Lăng Khanh An đi phía trước đương nhiên cảm giác được Mạc Vân Quả ở phía sau, hắn hơi hơi nhăn lại mày, đang muốn xoay người hỏi Mạc Vân Quả chuyện gì, Mạc Vân Quả xoay người vào phòng mình.
Lăng Khanh An:……
Hắn hơi đỡ trán, thiếu chút nữa quên mất, phòng của cô cũng ở phía này.
Lăng Khanh An đẩy cửa ra, cũng đi vào phòng mình, đến nỗi có phải ngủ hay không, cũng không biết.
Mà bên kia, Mạc Vân Quả tắm rửa xong xuôi, đã là 12 giờ.
Cô cũng có chút mệt mỏi, dù sao hôm nay cũng tiếp thu một lượng thông tin bối cảnh vị diện, hơn nữa còn phải ứng đối với Lăng Khanh An, còn có nghĩ cách để kiếm tiền, ừm…… Giống như còn rất nhiều chuyện.
Mạc Vân Quả nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, mà phòng phát sóng trực tiếp cũng đúng giờ đóng cửa.
Tất cả, dường như đều phát triển theo hướng tốt, dù sao cô cũng mới tới đây ngày đầu tiên, Lăng Khanh An đã nói thật một câu, thật đáng mừng không phải sao!
Nhiệm vụ gì đó, nhất định có thể nhanh chóng hoàn thành!
Nhưng mà, Mạc Vân Quả lại nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vân Quả lại gọi cơm hộp.
Lúc Mạc Vân Quả đang ăn bữa sáng, Lăng Khanh An mới từ trong phòng đi ra.
Mạc Vân Quả thấy Lăng Khanh An, buông đôi đũa trong tay hỏi: “Ăn không?”
Khoé môi Lăng Khanh An cong con nói: “Đương nhiên là không ăn.”