Mạc Vân Quả cầm cơm hộp quay lại bàn, sau đó ngồi trước mặt Lăng Khanh An bắt đầu ăn.
Lăng Khanh An nhìn Mạc Vân Quả ăn đồ ăn ngon, nghiến nghiến răng, người phụ nữ này, thế mà thật sự chỉ gọi suất một người!
Lăng Khanh An đã sớm đói bụng, nhìn Mạc Vân Quả ăn như vậy, hắn lại càng cảm thấy đói bụng hơn.
Hắn nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nỗ lực thôi miên chính mình có thể ăn!
Sau đó…… Thôi miên thất bại……
Lăng Khanh An cầm lấy điện thoại, lúc đang chuẩn bị gọi cơm hộp, lại nghe thấy Mạc Vân Quả lên tiếng hỏi: “Cậu đang làm cái gì?”
“Đặt cơm hộp.” Lăng Khanh An theo bản năng trả lời.
“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ đạt 80%!”
Âm thanh Đoàn Tử nhắc nhở lập tức vang lên, đôi mắt Mạc Vân Quả lóe sáng, không thể tưởng được thời gian ngắn ngủn hai ngày, tiến độ nhiệm vụ của cô đã tăng tới 80%!
Lăng Khanh An trả lời xong lúc sau mới phản ứng lại bản thân mình vừa nói cái gì, hắn buông điện thoại xuống, xoa cằm, trên mặt lại nổi lên cái loại mỉm cười quen thuộc.
“Mẹ đã quan tâm con như vậy, làm con có chút không thích ứng đâu ~”
Trải qua thời gian giảm xóc, giọng nói Lăng Khanh An đã khôi phục bình thường, hơn nữa hắn cố tình nâng cao âm điệu, khiến một câu nói vốn dĩ bình thường trở nên cổ quái.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, sau đó yên lặng dọn dẹp vỏ cơm hộp, sau đó ném vào thùng rác.
Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả không thèm nhìn hắn, hứng thú càng thêm nồng đậm một phần.
Hắn gõ gõ cái bàn, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả vừa vặn ném cơm hộp xong nhìn về phía hắn, Lăng Khanh An thấy thế lập tức nói: “ Mẹ có bằng lòng bồi con ăn đồ ăn hay không? Dù sao, đây cũng là đồ mà tự tay mẹ làm đi ~”
Khoé miệng Lăng Khanh An hàm chứa ý cười, trong mắt cũng hàm chứa chân tình, nếu không phải biết đồ ăn kia thực sự khó ăn, chỉ sợ đám người phòng phát sóng trực tiếp đều phải tin tưởng Lăng Khanh An thật tình.
Mạc Vân Quả đi qua đi ngồi xuống, sau đó đem mâm hướng về phía Lăng Khanh An đẩy lại, đồng thời nói: “Ăn!”
Lăng Khanh An cầm lấy đôi đũa, gắp một chút đồ ăn, liền như vậy đưa tới bên miệng Mạc Vân Quả.
“Mẹ, mẹ nên ăn nhiều một chút như vậy mới tốt ~”
Lăng Khanh An nói như vậy, đôi đũa đã để gần sát môi Mạc Vân Quả, chỉ cần cô hơi hơi vừa mở miệng, miếng đồ ăn khó ăn kia có thể dễ dàng bỏ vào trong miệng cô.
Đầu Mạc Vân Quả chếch đi một chút, sau đó nói: “No rồi, cậu ăn.”
Đương nhiên Lăng Khanh An sẽ không ăn, ngay cả muốn ăn, hắn cũng sẽ lôi kéo Mạc Vân Quả xuống nước.
Hắn thấy Mạc Vân Quả cự tuyệt mình, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, theo sau đó lại chuyển biến thành ảm đạm.
Hắn thong thả buông đũa, thở dài một hơi, sâu kín nói: “Không có mẹ cùng con ăn, con thật sự khó có thể nuốt xuống, đồ ăn mỹ vị như vậy, lại chỉ có thể nhìn, con thật đau lòng.”
Thời điểm khi hắn nói lời này, còn dùng dư quang nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, muốn từ trên mặt cô tìm da dấu vết biến hoá.
Mạc Vân Quả:…… Kẻ lừa đảo!
Lăng Khanh An đã từng cho rằng, người không có khả năng không có cảm tình không có dục vọng.
Chỉ cần có cảm tình cùng dục vọng, như vậy cũng sẽ có nhược điểm.
Lăng Khanh An vẫn luôn lợi dụng nhược điểm của mọi người vậm dụng nó để lừa gạt, hắn biết rõ tâm lý người khác, bắt đầu lừa người cũng thuận buồm xuôi gió.
Lăng Khanh An giỏi về quan sát biểu cảm trên khuôn mặt người khác, thẳng đến khi hắn gặp Mạc Vân Quả, ừm…… Mạc Vân Quả hiện tại.
Vẫn luôn vẫn duy trì gương mặt lạnh băng gì đó, quả thực là…… Cái quỷ gì aaaaaaaa!