Cũng ngay vào lúc Nhậm Chỉ An tiến vào thế giới này, Mạc Vân Quả giống như cảm giác được cái gì, lập tức nhìn phía phòng nơi Nhậm Chỉ An đang ở.
Đương nhiên Hiên Viên Tu cũng cảm nhận được, hắn cười nhẹ một tiếng, thanh âm tràn ngập từ tính khiến lỗ tai Mạc Vân Quả ngưa ngứa.
"Thân Thân, bọn họ bắt đầu hành động rồi......"
Giọng nói trầm thấp ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, thanh âm như rượu thuần hậu đoạt đi tâm trí cô, khiến cô có chút thất thần.
Nhưng Mạc Vân Quả nhanh chóng phản ứng lại, cô biết bọn họ trong miệng hắn là ai, những chấp pháp giả đó, cũng là những kẻ đầu sỏ gây tội năm nào.
Mạc Vân Quả ánh mắt chợt lóe, ký ức của cô đã khôi phục được bảy tám phần, nhưng cô luôn cảm thấy bản thân đã xem nhẹ một việc, đoạn ký ức còn mất kia vô cùng quan trọng, nó giống như đang chơi trốn tìm với cô, cách nào cũng không chịu quay về.
Cũng có lẽ, cần phải có một loại k1ch thích nào đó, mới có thể hoàn toàn nhớ lại, Mạc Vân Quả nghĩ như vậy.
Hiên Viên Tu nhìn Mạc Vân Quả lâm vào trầm tư, nhịn không được hôn một cái lên trán cô.
"Thân Thân, chúng ta muốn như thế nào?" Hiên Viên Tu trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, thật ra hắn cũng muốn nhìn, người bị bọn họ đưa tới, là loại tồn tại ra sao.
"Đi xem?" Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng ở trường học, khóe miệng cong thành nụ cười nhạt, nhìn kỹ, bên trong lại mang theo một tia tàn ác.
Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả nói chuyện đều ngầm hiểu ý nhau, chỉ đáng thương cho đám người trong phòng phát sóng trực tiếp, ai nấy đều là vẻ mặt mộng bức.
"Tiểu Quả Quả, xin đừng úp úp mở mở a quăng ngã!"
"Đúng vậy đúng vậy! Xinh đừng úp úp mở mở mà!"
"Tiểu Quả Quả, ai bắt đầu hành động hả? Các ngươi muốn làm cái gì vậy? Người đàn ông này đến cùng là ai? A a a a! Tò mò!"
"Tiểu Quả Quả, xin hãy ra một chút đi mà! Nói cách khác ta sẽ không ngủ được mất!"
"Ta cũng vậy ta cũng vậy! Ta đã vài ngày không ngủ, xin Tiểu Quả Quả giải đáp a quăng ngã!"
"( đáng thương vô cùng) Tiểu Quả Quả, ngươi bỏ qua được vẻ mặt mộng bức của chúng ta sao?"
"Tiểu Quả Quả: Bỏ được! Ha ha ha ha ha! (?(????") so tâm)"
"Trên lầu cáu bẩn! Tiểu Quả Quả nhất định luyến tiếc đúng hay không? ( đáng thương vô cùng)"
Mạc Vân Quả: (* ̄︶ ̄)
"Bỏ được." Mạc Vân Quả ở phòng phát sóng trực tiếp nói, thành công khiến cho một trận k3u rên.
Mạc Vân Quả đối với việc này, thật ra không có chút "Tâm đồng tình" nào, cô vô cùng rõ ràng, hiện tại chưa phải lúc thích hợp nói cho người trong phòng phát sóng trực tiếp biết.
Nhưng mà, cô có thể nhắc nhở một họ một chút.
Nghĩ đến đây, Mạc Vân Quả liền ở phòng phát sóng trực tiếp nói: "Các ngươi ngẫm lại, lý do gì khiến hệ thống phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện?"
Chỉ một câu như vậy thôi, lại khiến cho mọi người trong phòng phát sóng nổi lên một phen thảo luận, nhưng tất cả chuyện này không phải việc khiến cho Mạc Vân Quả phải nhọc lòng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của cô có rất nhiều nhân vật lợi hại, cô nghĩ, những người đó nhất định sẽ phổ cập khoa học cho người còn lại, nói như vậy, cũng không cần cô phí chút sức lực này.
Nghĩ đến đây, trong mắt Mạc Vân Quả xẹt qua một tia nhàn nhạt vui sướng, cô cảm thấy có khả năng mình lại tăng thêm thú vui tàn ác.
Nói cách khác, như thế nào mà khi nhìn thấy bọn họ muốn biết đáp án mà lại không thể biết được cô lại cảm thấy vui vẻ nhỉ?
Mạc Vân Quả nhấp môi cười, đem ánh mắt hướng về phía Hiên Viên Tu, vừa lúc đối diện Hiên Viên Tu vẫn luôn nhìn cô.
Một cái liếc mắt này, phảng phất đã trải qua vạn năm, lại giống như, chỉ là một cái nháy mắt mà thôi......