Trán Tô Mộc nhăn lại, cô tự hỏi một chút về sự chênh lệch của mình với kẻ địch, cô phát hiện...... Sự thật là cô không đánh lại hắn.
"Nhóc lùn, ngươi mặc cái này thật là khó coi." Tần Thú rất là nghiêm túc nói: "Muốn nữ tính phải mặc váy."
Khoé miệng Tô Mộc vừa kéo, cô không mặc váy thật đúng là thực xin lỗi hắn a, lại nói...... Hiện tại hắn đang nói về việc nhà hay sao vậy!?
Tần Thú chợt nhíu mày lại.
Tô Mộc lập tức liền cảm thấy áp lực mười phần, gia hỏa này có cảm xúc không bình thường cô đã lĩnh giáo qua, hắn có thể giết người khi hắn không vui, hắn có thể giết người khi hắn vui vẻ, ngay cả lúc hắn nhàm chán hắn cũng có thể giết người!
Đột nhiên, cơ thể cô được nâng lên cao, "Này! Ngươi đang làm cái gì vậy!"
Hóa ra là hai tay của nam nhân đặt dưới nách đem cả người cô đều nhấc lên. Thật vậy, cô là 1m60, với cơ thể 1m88 so với hắn cô có vẻ quá bé nhỏ, Tần Thú có thể một tay đem một đại nam nhân như Lý Hiên nhắc lên, hai tay đem cô nâng lên bất quá xem ra hắn chỉ coi cô là một bữa ăn sáng.
Tô Mộc cảm nhận được một loại sỉ nhục!
Một loại sỉ nhục vô cùng sâu sắc!
Cô chưa bao giờ thử qua cảm giác bị một người nam nhân nhấc lên trước mặt nhiều người như vậy!
Cô cắn môi, gương mặt bị chọc tức đến mức đỏ bừng.
"Dường như hơi gầy......" Tần Thú hết sức quan sát, giống như là một người mẹ đang quan sát nữ nhi, ngay cả thần thái nói chuyện cũng như một người mẹ đang rầu thúi ruột.
Vì vậy ngươi nhấc ta lên để nói rằng ta gầy sao!?
Tô Mộc bắt lấy cánh tay hắn, hai chân loạn hoảng, nghiến răng nghiến lợi hét: "Thả ta xuống!"
Đối mặt với tình hình như vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
"Tần tướng quân." Người bán đấu giá trước hết lấy lại tinh thần bước xuống, hắn khách khí nói: "Vị tiểu thư này cũng là khách của nhà đấu giá chúng tôi."
Ở nhà đấu giá...... Phải nói rằng những người ở đây đều biết được thân phận của Tần Thú, Tần Thú hiện tại vừa xuất hiện, tuyệt đối không phải trò chơi lãng mạn gì, sau khi trò chơi kết thúc, phải đem người giết đi.
Tất nhiên người bán đấu giá không phải là rủ lòng thương tình lo lắng về cái chết của Tô Mộc, nhưng Tô Mộc có khả năng là một khách hàng lớn tiềm ẩn, chưa kể đến cô bán đấu giá đều từ sáu trăm triệu trở lên, một tài sản lớn như vậy, tất nhiên không thể buông tha.
Tần Thú mặt không biểu tình nhìn về phía người bán đấu giá, "Cô ấy là ta nhặt được trước."
Nghe một chút!
Ngữ khí này không phải như là nói món đồ chơi này là ta coi trọng trước sao!?
Người bán đấu giá có chút miễn cưỡng cười tươi, "Tần tướng quân, nơi này là nhà đấu giá, nơi này của chúng tôi có quy tắc của chúng tôi."
Tần Thú cười một tiếng, hắn chậm rãi đem Tô Mộc thả xuống dưới, lại xoa xoa đỉnh đầu cô, lực đạo này...... Tô Mộc thiếu chút nữa cho rằng cổ của chính mình đã bị chặt đứt.
"Thỉnh cầu tướng quân có thể tuân thủ quy tắc của nhà đấu giá chúng tôi......"
Ánh sáng của đao hiện lên, lời còn chưa dứt, đầu của người bán đấu giá đã lăn xuống ở trên mặt đất.
Chớp mắt một cái mọi người trở nên yên tĩnh.
Bao gồm Tô Mộc.
"Quy tắc gì......" Tần Thú một tay cầm đao, một tay sờ sờ lỗ tai, cả khuôn mặt hắn đều tựa hồ ngập tràn hai chữ nhàm chán, "Có ta ở đây, đương nhiên ta chính là quy tắc."
Lúc này, bảo an của nhà đấu giá đều vọt ra.
A Đại từ trên lầu phi thân xuống đi theo bên người hắn, còn có bốn năm người đều ăn mặt đồng phục màu đen, trong đó còn có một nữ nhân tướng mạo lãnh lùng.
Tần Thú mặt không biểu tình, "Giết hết tất cả."
Lập tức, đoàn người của A Đại trong tay cầm vũ khí, nhà đấu giá này ban đầu vốn rất náo nhiệt, nhưng chớp mắt một cái không gian đã trở thành những tiếng thét chói tai bị nuốt hết trong biển máu.