Tô Mộc đã từng thấy núi thây biển máu nên cố gắng đè xuống cơn buồn nôn, cô dựa vào lòng tin rằng sự may mắn của mình được tăng max mà né qua từng thi thể nằm la liệt dưới đất rồi bò lên bục.
"Cô đừng sợ, tôi tới cứu cô..." Tô Mộc chậm chạp bò, cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình và đi đến trước mặt người bị trói, cô vừa lấy túi vải màu đen trên đầu người nọ ra và chỉ thấy một khuôn mặt sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc*.
* Hoa dung thất sắc (花容失色): Hoa dung: dùng chỉ nữ tử; thất sắc: sắc mặt trắng bệch, thay đổi đến mức không còn huyết sắc. Hình dung lúc nữ tử bị dọa đến kinh sợ hoảng hồn bạt vía sắc mặt trắng bệch.
Cô chắc chắn đây chính là Quý Tư Tư mà cô muốn tìm!
"Bộ truyền tống thời không, hãy truyền tống bọn ta đến..." Tô Mộc còn chưa đọc thầm trong lòng xong, trước mặt Quý Tư Tư đã bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện xách cổ áo ném văng ra xa.
Tô Mộc vừa thấy cô gái đáng yêu này bị thương thì lập tức không nhịn được mà tức giận nói: "Ê, ngươi làm gì đó?!"
Đó chính là con gái đấy!
Con gái ngoại hình yểu điệu, nói chuyện mềm mại còn biết làm nũng bán manh, không đau lòng thì thôi mà còn dám ném văng người ta một cách thô lỗ như vậy!
Tô Mộc sao có thể không tức giận?!
"Ngươi đang làm gì?" Tần Thú nắm lấy cổ áo của cô nhấc lên, ngay lúc tầm mắt của cô và hắn đối diện nhau, hắn híp mắt nhìn cô, trên người tỏa ra sức uy hiếp tự nhiên.
Tô Mộc kinh sợ, lúc này mới nhớ người này là một tên biến thái, mà xung quanh còn đầy tiếng hét thảm thiết của mọi người, còn có cả âm thanh máu bắn tung tóe. Cô vẫn có thể nhận rõ thực lực của mình, cô không thể nào thuyết phục được Tần Thú bỏ qua cho những người đó. Huống chi trong những kẻ bước vào nhà đấu giá này, không có ai là người tốt chân chính.
Ngay giờ phút này, cô rất muốn nhào tới chém hắn một nhát, nhưng mà nghĩ đến người đàn ông này có thể lưu loát dùng một nhát chém người thành hai nửa, cách chết này thực sự rất nhục nhã, cô không muốn chịu chết. Cô cũng muốn dùng thiết bị truyền tống không gian để truyền tống mình đi, nhưng lại nhìn sang Quý Tư Tư đang nằm trên mặt đất, cô lo lắng mình vừa rời khỏi, đến khi trở về thì Quý Tư Tư cũng đã biến thành nữ phụ ác độc!
Cô không thể không rất có khí phách mà... Cúi đầu nịnh nọt hắn.
"Ta... Ta thấy ngươi rất thích ả nhân loại nữ tính thuần chủng đó nên ta đang giúp ngươi đưa cô ta đi, ha ha ha ha..." Cô nhạt nhẽo cười.
Tần Thú xách cổ áo cô lại gần mình một chút, cơ thể cô tựa như sợi mì mềm đang lung lay, mà cô lại không có gan "chậc" một tiếng và nói "Ngươi mau buông bà đây ra".
"Con mắt nào của ngươi thấy ta thích cô ta?"
"Nếu ngươi không thích cô ta... Thì, thì ngươi ra giá cao như thế để mua cô ta làm gì chứ?"
Có gì đó không đúng, không đúng nha, trong trí nhớ của cô là do thuộc hạ của Tần Thú mua Quý Tư Tư và đưa cô ta về làm quà tặng cho Tần Thú, mà cốt truyện không hề nhắc đến thằng nhãi Tần Thú này sẽ tự mình tới nhà đấu giá!
Tần Thú nhếch môi, đó là tia ý cười cực kỳ xấu xa: "Ai nói cho ngươi là ta muốn ra giá cao để mua cô ta?"
Tần Thú là kẻ ngang ngược hàng thật giá thật, một khi hắn muốn cái gì, nói hay hơn là sẽ mua, hoàn toàn đúng, vào lúc tâm trạng hắn vui vẻ sẽ thông báo cho ngươi một tiếng là hắn lấy thứ này, nhưng lúc tâm trạng của hắn không tốt, hắn sẽ thẳng tay giết người lấy hàng. Và tất nhiên là phần lớn đều thuộc lúc tâm trạng của hắn không được tốt.
Chẳng hạn như lần bán đấu giá này, cái gì mà một trăm triệu, hai trăm triệu đều chỉ là tiện mở miệng, dù sao hắn cũng không mang theo một xu nào.
Ngay từ lúc Tô Mộc mở miệng thì hắn đã lập tức nhận ra cô, hắn nhớ rõ giọng nói của cô.