“Ngươi không phải là tên thuộc hạ của Sở gia đã bị bắt sao? Vụ hỏa hoạn tại đại lao chắc ngươi đã may mắn sống sót?”
Tên thuộc hạ bày ra vẻ mặt hoảng sợ ríu rít xin tha, giọng gấp gáp: “Hoàng thượng xin người tha cho tiểu nhân một con đường sống, sự thật tiểu nhân đây không phải là người của Sở gia. Khi bị bắt tiểu nhân được nhận lệnh đổ tội cho Sở thừa tướng. Trong đại lao vào hôm hỏa hoạn có kẻ đã muốn trừ khử tiểu nhân rồi phóng hỏa chôn vùi sự thật, tiểu nhân đã may mắn thoát khỏi…”
Hắn vờ run rẩy vì sợ hãi trước uy quyền của Diệp Lãnh.
“Ngươi không phải sợ, cứ nói tiếp xem nào.” - Diệp Lãnh bấy giờ đã không thể kiên nhẫn chờ đợi hơn.
Tên thuộc hạ chắp hai tay xin tha rồi nói tiếp: “Hoàng thượng, tiểu nhân còn phát hiện được trên người hắn có mang một mảnh ngọc màu đỏ, vì sự hoảng loạn lúc ấy nên tiểu nhân không thể nào nhìn rõ nó trong như thế nào…”
Mộ Phong lúc này cũng lên tiếng:
“Chuyện đã xảy ra hai tháng nay, vậy mà ngươi vẫn còn ở đây à, sao không tìm cơ hội trốn thoát?”
“Bẩm thưa hoàng thân vương… Có lẽ tiểu nhân là người duy nhất sống sót lúc đó chỉ còn lại chút i hơi tàn, do mạng lớn nên tiểu nhân đã không chết. Hàng ngày lén lút mò vào Ninh An điện lấy trộm thức ăn cúng vườn để sống sót qua ngày, vốn đã có ý trốn đi nhưng hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, tiểu nhân lại thân đầy thương tích khó mà thoát được, nên đã ở lại đây chờ đợi thời cơ thích hợp hơn…”
Diệp Lãnh rơi vào trầm mặc suy nghĩ một hồi, lạnh giọng hỏi:
“Thế ngươi nói đi… kẻ đứng sau ngươi là ai?”
“Bẩm thưa hoàng thượng, là…”
“BÙM!!!”
Một phi tiêu từ đâu lao tới ghim xuống nền đất rồi phát nổ, một kẻ áo đen bịt mặt lướt qua mang theo tên thuộc hạ biến mất để lại những tiếng hoảng loạn phía sau.
“Hộ giá hộ giá! Người đâu hộ giá!!!”
…
Thật may sau đó tất cả đã an toàn trở về thư phòng.
Mộ Phong đặt lên bàn một thanh phi tiêu lúc nãy: “Hoàng huynh nhìn xem chiếc phi tiêu hình đầu lâu lại thêm hai thanh kiếm chéo nhau thế này… Huynh thấy có ấn tượng gì không?”
“Chính là ám khí của binh lính nước Thục… Ta đã sớm nhận ra vì cách phóng tiêu đó với ta không có gì xa lạ khi ở chiến trường đánh bọn quân Thục… Quả nhiên trong hoàng cung này có nội gián!”
“Thế huynh định xử trí việc này ra sao?”
“Tạm thời không thể làm kinh động lên để tránh náo loạn hoàng cung, ta cần phải điều tra trong âm thầm!”
“Hoàng huynh tự có tính toán, thứ lỗi cho tiểu đệ hơi nhiều lời… chuyện mảnh ngọc kia chắc hẳn là có liên quan, mong huynh chớ bỏ qua. Tiểu đệ xin lui về phủ đây, hoàng huynh cứ nghỉ ngơi.”
Diệp Lãnh giờ đây lòng đầy nặng trĩu, chuyện hắn không dám nghĩ đến bây giờ lại xảy ra. Thảm sát Sở gia vốn là một nỗi oan nên cần phải trả lại sự trong sạch. Và chuyện cấp bách bây giờ chính là phải tìm ra tên nội gián nước Thục kia.
Tên thuộc hạ vừa rồi vốn đã được Lệ Quân đánh hơi vào gần hai tháng trước, lúc đó hắn chỉ còn lại chút hơi tàn trong miếu hoang kia, tứ chi lở loét khắp nơi, hai chân đã bị hoại tử không di chuyển được nên cũng chẳng thể đi tìm được thức ăn, đang nằm thoi thóp chờ chết. Sau đó được Lệ Quân vận phép cứu chữa giữ lại mạng sống, hồi phục đôi chân cho hắn.
Thật ra ngay từ đầu chính Mộ Phong đã dẫn dụ Diệp Lãnh đến ngôi miếu hoang để tạo cơ hội vô tình phát hiện ra hắn ta - theo sự nhờ cậy trước đó của Nhất Dạ tại vườn hoa Thanh Lang điện. Mà điều nàng không ngờ đó là kế hoạch đã được rút ngắn khi Diệp Lãnh trùng hợp lại đến vào đúng lúc ấy, nên sẵn tiện nàng cùng Mộ Phong thực hiện kế hoạch như đã định sớm hơn một bước.
Tối đêm đó trời mưa như thác đổ, sấm chớp ngợp cả vùng trời thành Nam Bách triều. Sở Nhất Dạ đang quỳ trước bài vị của phụ thân và đại huynh nàng, từng tia sấm xuyên qua khe hở khunh cửa rọi thẳng vào bên trong hằn lên gương mặt thoáng ẩn thoáng sáng lên của nàng, lạnh tanh không biến sắc.
“Sở lão gia… Mọi người có thể yên nghỉ rồi, việc còn lại cứ để tiểu nữ an định… Rồi từng người bọn họ sẽ phải nhận lấy kết cục xứng đáng cả thôi!”
Sau cơn mưa trời lại sáng, có lẽ tội lỗi của Sở gia đã được cơn mưa đêm qua cuốn trôi. Một bản thông cáo được tuyên truyền khắp kinh thành: Theo điều tra, vụ việc hỏa hoạn trong đại lao là một vụ phóng hỏa có chủ đích. Cả tộc Sở gia bị hàm oan dẫn đến thảm sát, lệnh làm bài vị tại Ninh An điện đề tựa "Công thần Sở thừa tướng cùng gia quyến Sở thị tưởng niệm!
Một tên lính dán tiếp bảng cáo thị: Một phạm nhân liên quan trong lúc tra hỏi đã trốn thoát, nay lệnh phong tỏa cửa thành, trong cùng rà soát nghiêm ngặt, phát hiện kẻ tình nghi lập tức thông báo!
Phía Hàn Xuân cung…
Diên Tử Yên lúc này như nhảy dựng lên, lòng nóng như lửa đốt, ả không ngừng lo lắng bất an, không biết tên đó đã khai ra những gì. Cả lão Diên tướng quân kia cũng đang ngồi trên dầu sôi lửa bỏng ráo riết truy lùng tung tích của tên thuộc hạ kia để diệt trừ.
Nhưng có ai ngờ đâu hắn ta đã bị Lệ Quân mang giấu đi mất.