Về vụ việc mảnh ngọc kỳ lân lần trước, Tử Yên đã nghĩ rằng do tên “thị vệ tình nhân” của ả đánh tráo. Bởi vì ả đã âm thầm điều tra ra được: hắn ta dám cả gan dùng quyền lệnh của mình để lập ra một đường dây mua bán trao đổi vật phẩm trong cung ra ngoài với tư lợi riêng không có trong kế hoạch. Ả điên loạn cãi vã với tên thái tử mang mác danh thị vệ tâm phúc kia, và cũng chính là tình nhân của ả.
Cả hai bây giờ đã không còn tiếng nói chung, Tử Yên điềm nhiên cho rằng mảnh ngọc đó là do hắn tráo đổi để bán ra bên ngoài và Nhất Dạ đã vô tình mua lại được. Vì thế trong lúc bối rối trước sự tra hỏi của Diệp Lãnh, ả ta đành lấy đại lý do khác để lắp liếm cho qua chuyện:
“Thật ra là do thần thiếp đã không cẩn thận làm mất mảnh ngọc kỳ lân ấy… cũng vì sợ hoàng thượng trách phạt nên thần thiếp đã làm một cái tương tự để che mắt thôi mà.”
Trước lý do ngu ngốc này của cô ta, hắn chỉ biết lặng im không nói lời nào. Ả thấy vậy liền tức tối giở thói dỗi ngược lại:
“Thôi được rồi, nếu hoàng thượng đã không tin tưởng thần thiếp nữa thì hãy truất phế ngôi vị hoàng quý phi này đi, đày thiếp vào lãnh cung luôn cho rồi ạ! Chứ cứ tiếp tục sống ở đây thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa! Thiếp chỉ lỡ làm mất mảnh ngọc đấy thôi mà giờ đây lại bị chàng tra hỏi như thể muốn trách phạt thế này. Không lẽ đối với chàng, Tử Yên ta không quan trọng bằng mảnh ngọc đó sao?! Hức hức hức…”
Diệp Lãnh khi này vẫn còn đang mâu thuẫn vì lý do ban nãy của cô ta, giờ lại càng thêm khó chịu, thẳng thừng nói không chút kiêng nể:
“Nếu nàng nói vậy thì lúc thấy mảnh ngọc kỳ lân trong tay thái hậu, hà cớ gì phải tự vạch mặt mình ra là đang giữ đồ giả?!”
“Thần thiếp… Hoàng… Hoàng thượng… Thật ra là… là…” - Tử Yên sững người hoang mang nhất thời không nói được thành lời, cổ họng như nghẹn ứ lại.
“Thôi được rồi, ta không muốn đôi co với nàng, lo mà yên phận tịnh dưỡng long thai chờ đến ngày hạ sinh đi.”
Diệp Lãnh càng nghĩ càng mâu thuẫn, nên tạm thời để lại sự tình nghi đối với Tử Yên, hắn nhắm mắt cho qua để âm thầm điều tra vị sủng phi này của mình, người mà hắn hết mực yêu thương cưng chiều bấy lâu nay.
Lúc này có lẽ Diệp Lãnh cũng đã ngờ ngợ ra một điều: Phủ Diên tướng quân có gì đó rất đáng khả nghi!
Riêng về Tử Yên vốn nghĩ rằng: Sở Nhất Dạ giờ đây như rùa rụt cổ vì để sống đến thời điểm này đã là một sự may mắn nên đã an phận mà chăm sóc thái hậu. Nhưng khi nghĩ về ánh mắt của Nhất Dạ nhìn mình vào hôm sinh thần thái hậu, lòng lại đột nhiên nóng như lửa đốt, bèn đến Thanh Lang điện lấy cớ thăm thái hậu nhưng thực chất để thăm dò nàng ta.
Tại Thanh Lang điện.
Nhất Dạ đang cùng thái hậu thưởng trà chăm chú lắng nghe nhạc sư tấu vài khúc nhạc thiền, tâm trạng rất tốt thì cùng lúc này Tử Yên đến thỉnh An.
“Thái hậu vạn an, Tử Yên đến thỉnh an người không biết có làm phiền thái hậu và hoàng hậu đang thưởng nhạc không ạ…”
“Nếu hoàng quý phi con đã đến chi bằng rồi xuống đây cùng ai gia nghe hết khúc này vậy. Nào… nhạc sư hãy tiếp tục.” - Thái hậu chậm rãi nói.
Tử Yên khi này chỉ biết ngồi nghe theo suốt một buổi cũng chẳng ai ngó ngàng tới cả. Cô ta chỉ biết ngồi yên vị quan sát từng nhất cử nhất động của nàng, nhưng không phát hiện được một chút gì gọi là dụng tâm từ nàng - khiến ả vô cùng nhàm chán. Được một lúc thì thái hậu muốn về tẩm điện nghỉ ngơi nên đã ra lệnh cho Nhất Dạ ở lại tiếp đón Tử Yên.
Khi này tại mái đền chỉ có hai người, không khí trở nên êm ắng, Tử Yên vẫn không ngừng quan sát, còn nàng chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa hồi lâu… rồi lên tiếng:
“Ngươi nhìn bổn cung lâu như vậy rồi đã phát hiện được gì chưa?”
Tử Yên khẽ giật mình vì bị nàng nói trúng nhưng vẫn cố cười khẩy một cái để lấy lại sự tự tin.
“Hừ! Hoàng hậu đừng cố tỏ ra vẻ thần thần bí hiểm đó nữa, không doạ được ta đâu…”
“Bổn cung khuyên ngươi một câu, từ bây giờ trở về sau đừng cố công kích Sở Nhất Dạ này, nếu không thì bổn cung sẽ lại định cho ngươi một kết cục sớm hơn dự kiến đấy, Diên Tử Yên!” - Nàng từ tốn cười.
“Hahaha… Hoàng hậu định dựa hơi thái hậu để đối phó với ta à. Thật buồn cười! Hahaha… Người đừng nghĩ chỉ có chuyện mảnh ngọc hôm sinh thần thái hậu là Tử Yên này đã sợ người chứ Nhất Dạ hoàng hậu! Ánh mắt đó của người nhìn ta cũng chỉ dọa được trẻ con thôi! HAHAHA!”
“Nhắc đến mảnh ngọc thì bổn cung lại có thêm một câu dành cho ngươi thế này… Thứ gì đã là của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình thôi… Nếu không phải mà vẫn cố cưỡng cầu thì lại là CƯỚP ĐOẠT, như thế sẽ không có kết cục tốt… Ngươi nên cẩn trọng vẫn hơn!”
Tử Yên bất chợt khựng lại nụ cười nắc nẻ vừa rồi, nhất thời không biết phải nói gì, đành đánh trống lảng.
“Ta không hiểu ý người đang nói là gì! À… Ta quên là Sở gia mới vừa được minh oan, tội danh và tiếng xấu cũng đã được xóa sạch. Hoàng hậu người bây giờ lại có cơ hội lên mặt với ta rồi phải không? HAHAHA…”
Nhất Dạ khẽ cười ôn nhu, nhẹ nhàng đưa hai ngón tay thon dài của mình lên tóc điệu đà chỉnh trang lại chiếc trâm ngọc, từ tốn nói:
“Sở gia ta được minh oan cũng đồng nghĩa với việc kẻ chủ mưu đã không có ai thế tội nữa… Chuyện này Diên lão gia nhà ngươi chắc đang lo sốt vó chứ nhỉ!” - Lời nói nhẹ nhàng thản nhiên kèm theo một nụ cười ân cần của nàng dành cho cô ta khiến ả như chết đứng, toát mồ hôi lạnh, tâm trí dần bấn loạn.
Trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc con tiện nhân ngươi đã biết được những gì rồi… Lời nói của ả ta thật không đơn giản như mình nghĩ!”
“Sao? Bắt đầu hoang mang chột dạ rồi chứ gì! À… Mà cũng trễ rồi ngươi nên về điện nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi… Nếu cứ ở đây tiếp tục châm chọc bổn cung thì e rằng lát nữa ngươi không thể lếch nổi về cung của mình đâu Tử Yên à.”
Lời nói nhẹ nhàng mang sát thương của Nhất Dạ càng khiến Tử Yên thêm phần lo lắng hơn, ả cố gắng hô hấp bình thường để định thần.