Trong suốt thời gian này, nàng hoàn toàn không nhận được chút tin tức gì từ bên ngoài. Hành cung ôn tuyền an tĩnh tựa như một hầm băng lớn, nàng ở nơi đó, cảm giác như mùa đông này vĩnh viễn kéo dài không dứt.
Nhưng rõ ràng bên ngoài kia, cảnh xuân đã về.
Những lúc không có việc gì làm, Cố Vân Tiện vẫn thường ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm một vùng hồng rực bên trong đình. Bây giờ đã là tháng tư, tuy hoa đào trên núi còn chưa nở nhưng dưới chân núi, hoa đã sắp tàn. Nàng nhớ tới rừng đào phía sau Tiêu Phòng điện, không kìm được cảm giác tiếc nuối, xem ra lần này nàng vẫn không có cơ hội ngắm hoa đào ở đó.
Mỗi ngày trôi đi thật chậm, những suy nghĩ trong đầu nàng cũng theo đó mà càng thêm lan man, có rất nhiều chuyện khiến nàng phải ngẫm lại. Về nàng, về Hoàng đế, về hai kiếp dây dưa của hai người. Nghĩ đến cùng, nàng thực lòng cảm thấy ngay từ đầu, chuyện giữa hai người họ đã là một sai lầm.
Kiếp trước, nàng si mê hắn tới mức cuồng dại, cuối cùng lại đánh mất bản thân mình. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sau khi sống lại, nàng cẩn thận khống chế tình cảm của mình, không dễ dàng để mình yếu lòng một lần nữa.
Nhưng chính vào lúc này, lại tới lượt hắn đối với nàng một lòng chân thành.
Hắn sủng ái nàng ba năm, chờ đợi nàng năm năm, khoảng thời gian tám năm dài như vậy cuối cùng cũng làm tan chảy trái tim băng giá của nàng, khiến nàng rung động tâm can. Nhưng vào lúc nàng có ý muốn lại gần hắn, hắn lại không muốn gặp nàng.
Từ trước tới nay, hai người bọn họ luôn để lỡ thời điểm.
Cẩn thận suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện, nàng chỉ cảm thấy cả người thanh thản nhẹ nhõm, bỗng thấy may mắn vì lần này bản thân mình đã không yêu sâu đậm như lần trước. Những tổn thương từ kiếp trước giữ nàng đủ tỉnh táo để không dốc hết lòng mình, tuy rằng lại vì hắn mà rung động lần nữa nhưng cũng không đến mức không thể cứu vãn.
Tình yêu của bậc đế vương chẳng khác gì ly rượu độc, tuyệt đối không thể quá tin tưởng phụ thuộc. Nàng phải cố gắng giữ vững tinh thần, không thể lại lưu luyến hắn nữa.
Chỉ có điều, sự an nguy của A Hoàn vẫn khiến nàng lo lắng. Tuy rằng trước khi đi, Lữ Xuyên đã trấn an nàng nhưng nàng vẫn không thể nào yên tâm.
Đứa bé kia từ lúc sinh ra vẫn luôn ở bên nàng, chưa bao giờ tách ra khỏi nàng lâu như vậy. Nàng còn nhớ đêm trước khi nàng rời đi, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của thằng bé, nghiêm túc dặn dò nó khi một mình ở trong cung phải chú ý những điều gì. A Hoàn buồn bã ỉu xìu ngồi trước mặt nàng, bỗng nhiên ôm chầm lấy nàng, nói: “Mẫu thân, vì sao ngườilại phải đi? Ở lại đây không phải tốt sao?”
Nàng gượng cười nói: “Không phải đã nói rồi sao? Sức khoẻ của mẫu thân không được tốt, muốn ra ngoài điều dưỡng một thời gian, đợi đến khi khỏi bệnh sẽ quay lại ngay.”
“Vậy để A Hoàn đi cùng mẫu thânrời cung được không?” Đôi mắt thằng bé mở to nhìn nàng mong chờ, nó nói tiếp: “Trước kia cũng là như vậy còn gì, chúng ta cùng về trên núi ở đi.”
Nàng xoa xoa đầu thằng bé, dùng những lý lẽ đơn giản nhất để nó có thể hiểu được mà giải thích: “Nếu hai chúng ta đều đi, phụ hoàng con một mình ở trong cung sẽ buồn lắm đó. A Hoàn không phải rất quý phụ hoàng sao? Con thay mẫu thânở lại đây chăm sóc phụ hoàng được không?”
A Hoàn nghe nàng nói xong thì ngơ người một lúc, suy nghĩ rất nghiêm túc một hồi rồi kiên quyết nói: “Không được, so với phụ hoàng thì con muốn ở bên mẫu thân hơn. Hơn nữa phụ hoàng sẽ không cô đơn đâu, bên cạnh phụ hoàng có rất nhiều người mà.” Cái đầu nho nhỏ cọ cọ vào ngực nàng, lại nói: “Mà mẫu thânchỉ có A Hoàn thôi.”
Cố Vân Tiện hơi sững người, mắt phiếm hồng.
Sau một hồi dỗ dành, A Hoàn mới miễn cưỡng đồng ý sẽ ở lại trong cung. Lúc sắp đi, Cố Vân Tiện thấy thằng bé rơm rớm như sắp khóc, nàng phải hứa khi quay về sẽ đem cho thằng bé thật nhiều kẹo mới làm nó mỉm cười.
Vậy mà đã mấy tháng không gặp, không biết thằng bé có cao lên chút nào không, ban đêm nằm ngủ có đắp chăn ngay ngắn không, nếu bị ốm có khóc lóc đòi mẹ hay không?
Cố Vân Tiện càng nghĩ càng đau lòng, chỉ hy vọng Hoàng đế mau triệu nàng về cung, nàng muốn ở bên chăm sóc con trai nàng, không bao giờ rời đi nữa.
* * * * *
Một ngày cuối tháng tư, từ lúc sáng sớm Hoàng đế đột nhiên phái người tới Mậu Sơn đón Cố Vân Tiện. Nàng đứng trong Nhu Nghi điện, nhìn những thái giám đang đứng trước mắt, không khỏi nhăn mày.
Lý do rất đơn giản, người tới đón nàng lại chính là Lữ Xuyên.
Y không ở trong cung hầu hạ Hoàng đế lại chạy tới Mậu Sơn làm gì chứ?
“Hoàng hậu nương nương, mời người nhanh chóng cùng thần hồi cung.” Lữ Xuyên cung kính nói, tuy rằng cố gắng che giấu nhưng trong giọng nói vẫn để lộ ra sự nôn nóng.
“Khởi hành ngay lập tức sao?” Cố Vân Tiện kinh ngạc tròn mắt hỏi.
“Vâng.” Lữ Xuyên nói: “Xe ngựa đã chờ ở ngoài điện, mời nương nương lập tức lên xe.”
Cố Vân Tiện nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy một cỗ xe xa hoa, tinh xảo rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Những người khác ở trong điện cũng bị sự đột ngột khẩn trương này làm cho giật mình không còn giữ được nghi lễ thường ngày. Mọi người đều nhìn Cố Vân Tiện dò hỏi, chờ phản ứng của nàng.
Dưới cái nhìn của mọi người, Cố Vân Tiện mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Được, bổn cung lập tức khởi hành.”
* * * * *
Nếu nói lúc trước nàng bị đuổi ra khỏi cung thật vội vàng thì lúc này đây, nàng bị đưa trở về càng gấp gáp hơn gấp nhiều lần.
Đến tận lúc Cố Vân Tiện đã yên vị trong xe ngựa, nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là Lữ Xuyên không đi bên cạnh xe ngựa mà lại theo nàng ngồi vào bên trong, kính cẩn quỳ xuống trước mặt nàng hành lễ.
“Bệ hạ lệnh cho thần phải báo với nương nương một số chuyện trước đã.” Lữ Xuyên giữ cho giọng nói bình tĩnh. Lúc này nhìn kỹ Cố Vân Tiện mới nhận ra sắc mặt y cực kỳ tiều tuỵ, khoé mắt đã có nếp nhăn. Tuổi y không lớn hơn nàng bao nhiêu vậy mà Cố Vân Tiện có cảm giác, chỉ trong mấy tháng qua y đã già đi cả chục tuổi.
“Nhìn khí sắc của đại nhân thật không tốt. Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đè nén cảm giác bất an trong lòng, nàng ngập ngừng hỏi.
Lữ Xuyên giật mình, bàn tay nắm chặt một hồi rồi lại buông lỏng, y đáp: “Vi thần thế nào cũng không quan trọng. Xin nương nương trước hết hãy nghe thần đem những chuyện bệ hạ dặn dò bẩm lại với người.”
Hắn đã nói như vậy, Cố Vân Tiện chỉ có thể thuận theo, nói: “Được. Chỉ không biết đại nhân muốn báo cho bổn cung chuyện gì?”
“Nửa tháng trước, Ngũ Hoàng tử đã được lập thành Thái tử, tế bái Thái Miếu, chiêu cáo toàn thiên hạ.”
Cảm giác đè nặng trong lòng Cố Vân Tiện như được gỡ bỏ. Không phải bởi A Hoàn đã trở thành Thái tử mà bởi Lữ Xuyên nói vậy chứng tỏ A Hoàn mạnh khoẻ bình an vô sự.
Chợt nhớ tới một chuyện khác, nàng thử dò hỏi: “Vậy, xin hỏi đại nhân, ai được chọn làm Thái phó cho Thái tử?”
“Vẫn như dự tính lúc trước, là Lễ bộ Thượng thư Thôi Sóc Thôi đại nhân.”
Nỗi lo vẫn canh cánh trong lòng Cố Vân Tiện bấy giờ mới tan biến hết. Mọi chuyện của A Hoàn đều ổn cả, ngay cả Thôi Sóc cũng không có vấn đề gì, chuyện ngoài ý muốn đêm giao thừa đó không tạo nên hậu quả gì nghiêm trọng.
“Còn có chuyện này.” Lữ Xuyên lại nói tiếp: “Một tháng trước bệ hạ đã xử tội Thẩm Huệ phi, biếm làm thứ dân, nhốt vào Vĩnh Hạng, gia phụ Thẩm thị vì tham ô nhận hối lộ cũng đã bị xử cách chức chờ điều tra.”
Cố Vân Tiện kinh ngạc nhìn Lữ Xuyên, lắp bắp hỏi lại: “Thẩm Trúc Ương bị… biếm làm thứ dân?”
“Không chỉ Thẩm thị, cả Cẩn Tiệp dư cũng bị phế truất, bị nhốt cùng Thẩm thứ dân.”
Cố Vân Tiện cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ thật nhanh liền hiểu ra nguyên do: “Chuyện đêm giao thừa hôm đó là do Thẩm Trúc Ương cùng Bạc Hi Vy bày ra?
Nàng thẳng thắn hỏi, Lữ Xuyên cũng thẳng thắn trả lời, dường như y xuất cung chuyến này chính là để giải thích chuyện này: “Vâng. Bệ hạ tra xét hơn nửa tháng mới xác định đích thực không sai. Thẩm thị mưu hại Hoàng hậu, hãm hại Quý phi khiến long nhan nổi giận, lập tức xử tội.” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Nhưng hình phạt đưa ra là để trừng trị tội mưu hại Chu Thục phi nương nương.”
“Đương nhiên là để cướp đi con của Thục phi, mưu đồ soán ngôi.”
Cố Vân Tiện liền hiểu ra mọi chuyện. Nghĩ tới Chu Kính Như, nàng lập tức hiểu ra nàng ta hẳn là đang cùng Hoàng đế diễn một vở kịch.
Hoàng đế không có cách nào nói ra chuyện Thẩm Trúc Ương lập kế mưu hại nàng và Thôi Sóc, làm như vậy chẳng khác nào đem chuyện bí mật này loan cho thiên hạ. Một khi đã vậy, hắn nhất định phải tìm một có cái cớ khác để trị tội nàng ta. Cái cớ mưu đồ soán ngôi đoạt vị nàng đã dùng năm đó, giờ chỉ cần lặp lại một lần, đương nhiên sẽ có tính thuyết phục cao.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy chán chường vô vị. Thẩm Trúc Ương ra sao, Bạc Hi Vy như thế nào, thậm chí cả chuyện Hoàng đế bây giờ ra sao, tất cả những chuyện này bây giờ đều không liên quan đến nàng. Giờ phút này nàng chỉ mong mau chóng trở về bên cạnh A Hoàn để nhìn cho rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé xem có thay đổi chút nào không.
Lữ Xuyên thấy nàng phân tâm thì cũng không nói thêm gì. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt y đen tuyền sâu thẳm, bên trong chất chứa bao nỗi sầu lo cùng đau khổ.
* * * * *
Khi nghi giá đi đến ngoại thành cách Dục đô năm mươi dặm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, hình như có cả một đại đội nhân mã đang tới gần. Cố Vân Tiện hoang mang vén màn nhìn ra, kinh ngạc nhận ra những người đó đều mặc trang phục của cấm vệ quân, đi đầu chính là thống lĩnh cấm vệ quân.
Khói bụi tung bay mờ mịt, nàng thoáng nhìn thấy sự nôn nóng hiện trên sắc mặt của mỗi người, khi nhìn thấy nghi giá của nàng thì đồng loạt lộ ra vẻ vui sướng.
Hai đoàn người ngựa cùng dừng lại, Thống lĩnh cấm vệ quân xoay người xuống ngựa, quỳ gối trước xe ngựa nói to: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương khang an!”
Lữ Xuyên từ lúc nhìn thấy cấm vệ quân thì sắc mặt lập tức thay đổi. Cố Vân Tiện thấy mặt y trắng bệnh, ánh mắt kinh hãi, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng càng thêm bất an.
“Tề đại nhân, đã… đã xảy ra chuyện gì?” Lữ Xuyên mở cửa xe, nhìn Tề thống lĩnh, run rẩy hỏi.
“Lữ đại nhân, thuộc hạ phụng mệnh bệ hạ tới đón nghi giá của Hoàng hậu nương nương, mở đường cho nương nương mau chóng hồi cung.” Tề thống lĩnh trầm giọng nói: “Kim Ngô vệđã nhận lệnh, cả chín cửa cung đều đã mở rộng, sẵn sàng chờ nghênh đón phượng giá.”
“Bệ hạ người…” Tiếng nói của Lữ Xuyên tựa như bị thứ gì làm nghẹn lại, không thể nói hết câu hỏi.
Tề thống lĩnh im lặng trong nháy mắt rồi đáp: “Khi thần rời đi, chư vị ngự y đã tề tựu bên Tiêu Phòng điện.”
Gân xanh trên trán Lữ Xuyên giật giật. Y thở hổn hển lấy hơi, đột nhiên nghẹn ngào quát lớn: “Còn thất thần cái gì? Lập tức khởi hành!”
Mọi người tuân lệnh, cấm vệ quân đi đằng trước, gạt những người không liên quan sang một bên, mở đường cho đoàn người thẳng tiến về cung.
Cửa xe đóng lại lần nữa, Lữ Xuyên quay đầu, nhận ra Cố Vân Tiện đang nhìn mình chằm chằm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Từng lời nàng thốt ra tựa như chứa một luồng khí lạnh, khiến đối phương run rẩy sợ hãi.
Lữ Xuyên sắc mặt tái nhợt, quỳ một bên không trả lời.
“Ngươi không nói, bổn cung sẽ mở cửa để người bên ngoài nói cho bổn cung biết.” Cố Vân Tiện lạnh lùng nói: “Để ta xem những người đó biết sự thật rồi có dám gạt ta hay không!”
Lữ Xuyên giật mình hoảng hốt, hàm răng nghiến chặt, hai mắt rưng rưng phiếm hồng, cuối cùng nói: “Bệ hạ ra lệnh cho thần cố gắng nói với nương nương muộn một chút, người…”
Cố Vân Tiện không đáp lại mà đứng dậy, định mở cửa xe…
“Bệ hạ ngã bệnh.”
Tay nàng cứng đờ.
Mất một lúc, nàng mới chậm rãi quay đầu, cổ cứng đờ như đá. Nàng lắp bắp hỏi lại: “Ngã…ngã bệnh?”
Lữ Xuyên hít một hơi thật sâu, lúc này áp lực đè nặng trong y từ trước đã sụp đổ, giờ phút này y không còn màng tới điều gì mà nói ra tất cả: “Tháng mười một năm ngoái, bệnh đau đầu của bệ hạ tái phát. Ngự y nghiên cứu suốt mấy tháng trời mà vẫn không nghĩ ra cách gì chữa trị. Cho tới giờ đã là…”
Cố Vân Tiện ngơ ngác nhìn y, dường như không hiểu được ý nghĩa trong những điều Lữ Xuyên nói: “Bệnh đau đầu tái phát?”
Nàng nghĩ lại. Cuối năm ngoái, đúng là bệnh đau đầu của Cơ Tuân tái phát. Chỉ vì chứng kiến những chuyện kia khiến hắn tổn thương sâu sắc nên mới phát bệnh. Nhưng sau đó ngự y đã xem qua nói chỉ là bệnh cũ, không phải sao?
Một tay tựa lên vách thùng xe, nàng cảm thấy hít thở không thông, lại hỏi: “Ý ngươi là, bệ hạ bị bênh, hơn nữa… trị không khỏi?”
Lữ Xuyên sắc mặt ảm đạm nhìn nàng, nói với vẻ bất lực: “Nương nương, sau khi thần rời đi cấm vệ quân mới được phái tới đây, xem ra bệnh tình của bệ hạ lại chuyển biến nên bọn họ mới tới đây để thúc giục chúng ta…”
“Chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không e rằng sẽ không kịp…”
* * * * *
Nghi giá của Hoàng hậu phi như bay qua con phố dài Lung An, từ Đan Phượng môn tiến vào hoàng cung, sau đó cũng không đổi kiệu theo quy định mà xe ngựa trực tiếp đi thẳng tới nội đình.
Cố Vân Tiện ngồi đờ đẫn trong xe, qua nửa khung cửa sổ đang mở nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Mọi người đi tới đi lui, sắc mặt khẩn trương, khi nhìn thấy xa giá của Hoàng hậu hồi kinh thì đều quỳ xuống dập đầu kinh sợ. Cố Vân Tiện nhìn thấy không ít cung nữ nước mắt trên mặt còn chưa khô, đang nhìn theo hướng xe ngựa lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, dường như chỉ cần nàng trở về hoạ sẽ chuyển thành phúc.
Xa giá đi tới phía sau Trường Thu cung, Cố Vân Tiện được cung nữ đỡ xuống, không như dự đoán, đã thấy mọi người tập trung đông đủ ở đây.
Doãn Phồn Tố dẫn đầu đoàn người đi tới, cũng bỏ qua cả việc hành lễ mà tiến tới nắm lấy tay nàng, nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã quay về! Thật khiến muội lo muốn chết!”
Cố Vân Tiện liếm đôi môi khô khốc, buộc mình phải nói ra câu hỏi: “Bệ hạ đâu?”
Người thế nào rồi? Người có khoẻ không? Bây giờ nàng mới về tới, có phải đã…
Nỗi sợ hãi trong lòng nàng càng lúc càng lớn, cảm giác như sắp nổ tung.
“Bệ hạ đang chờ tỷ!” Doãn Phồn Tố nói: “Cảm ơn trời đất, thần thiếp suýt chút nữa đã cho rằng…”
Ba chữ “Sẽ không kịp” không thể thốt nên lời, nàng ấy lau nước mắt, nức nở nói: “Tỷ mau đi đi.”
Cố Vân Tiện như một con rối gỗ bị người ta giật dây, vừa nghe nàng ấy nói xong chân đã dợm bước vào trong điện. Còn chưa đi được mấy bước, Doãn Phồn Tố đã chắn trước người nàng nói: “Bệ hạ không ở trong đó.”
Cố Vân Tiện quay đầu, Doãn Phồn Tố chỉ về phía sau Tiêu Phòng điện, nói: “Người ở trong rừng chờ tỷ.”
Lữ Xuyên đứng bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Ngự y không phải đã nói không thể để bệ hạ bị trúng gió sao? Sao lại để người đi vào trong rừng!”
Vì quá hoảng sợ nên giọng điệu của y có ý trách cứ, cũng may Doãn Phồn Tố cũng không để ý, chỉ cắn môi nói: “Hai canh giờ trước, bệ hạ đột nhiên ngất xỉu, sau khi được ngự y châm cứu một lúc thì tỉnh lại. Một lúc sau người bỗng nói muốn ngồi trong rừng. Bọn ta đều không ngăn được, phải dìu người ra ngoài…”
Dìu người ra ngoài.
Khi Cố Vân Tiện nghe được bốn chữ này, nàng mới lần đầu tiên ý thức được rõ ràng người đó đang thật sự bị bệnh.
Người đó hiếu thắng như vậy, ngạo nghễ như vậy, thế mà giờ phút này lại giống như một phế nhân vô dụng, phải nhờ người khác giúp đỡ mới có thể đi được tới nơi người muốn tới.
Trong lòng người chắc chắn rất đau khổ.
Lữ Xuyên dường như còn muốn nói thêm gì đó thì đã thấy Cố Vân Tiện không nói một lời, đi về phía sau Tiêu Phòng điện. Vẻ mặt nàng như đang mộng du, đụng phải ai đó cũng không biết, khiến người đó sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu tạ tội.HẾT CHƯƠNG 145