Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 21: Chuyển Hướng




“Chính vì thế, nhân vật như vậy dù có đắc tội Tả tướng cũng không sợ mất mạng.” Liễu thượng cung nói: “Cho dù là Tả tướng, cũng không thể đi giết hắn.”
Điều này Cố Vân Tiện hiểu rõ. Vị Thôi công tử kia bởi vì vạch tội quyền thần mà bị hãm hại, nếu chết sẽ lập tức trở thành tấm gương cho người đọc sách trong thiên hạ, mà Tả tướng Chu Thế Đảo cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Chu Thế Đảo tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như vậy.
“Cho nên, trong lúc vô tình vị Thôi công tử này đã giúp chúng ta một đại ân?” Cố Vân Tiện nói: “Hay nói, hắn là tay chân của mẫu hậu…”
“Không phải ai gia an bài đâu.” Thái hậu thản nhiên nó: “Loại người đọc sách kiêu ngạo này coi trọng nhất là khí tiết, liệu có chịu cam tâm để một vị phu nhân trong thâm cung sai bảo sao? Lần này chỉ là trùng hợp, ai gia vốn có kế hoạch khác làm suy yếu Chu Thế Đảo, nhưng chuyện vạch tội vừa rồi, cũng giúp ai gia tiết kiệm rồi.”
Trong lòng Cố Vân Tiện cảm khái, dừng một chút mới hỏi: “Hắn, tên là gì?”
Liễu Sắc lại cười nói: “Bởi vì hắn được sinh ra đầu tiên nên tên có một chữ Sóc, tự là Cảnh.”
Thôi Sóc, tự là Cảnh.
Cố Vân Tiện ghi nhớ trong lòng, nàng có chút hiếu kỳ về vị lang quân tuấn mỹ như thần tiên này. Khi đó nàng còn chưa biết, sau này bọn họ sẽ gặp nhau dưới tình huống như vậy, cho đến già vẫn dây dưa không dứt.
Đúng như thái hậu suy đoán, không có Chu Thế Đảo lãnh đạo, uy lực đám đại thần phản đối phục lập liền giảm đi. Mặc dù có Lễ bộ thượng thư Tống Tề dẫn đầu, nhưng vẫn liên tiếp thất bại, rất nhanh đã bị phái quan viên ủng hộ phục lập chiếm thượng phong.

Tình hình nghiêng về một bên, không có gì đáng xem cho lắm, cuối cùng Cố Vân Tiện cũng lười nghe chuyện tiến triển trên triều, an tâm ở Điện Trường An chép kinh, pha trà, ngày ngày trôi qua cực kỳ nhàn nhã.
Chuyện tảo triều ngày hai mươi lăm tháng ba đó, xảy ra biến cố.
Lễ bộ thượng thư Tống Tề gần đây nếm đủ loại chèn ép, tay cầm thẻ ngọc, dõng dạc nói to trong điện: “Tiên đế lập nữ nhân Cố gia làm hậu, đem gia đình một người bình thường đề bạt thành một đại gia tộc thiên hạ không ai không biết. Hôm nay bệ lại lại muốn lập nữ nhân Cố gia làm hậu, chẳng lẽ không sợ họa Ôn thị tái diễn sao?”
Sấm dậy đất bằng, ầm ầm nổ vang.
Ôn thị trong miệng Tống Tề chính là đệ nhất thế gia của Đại Tấn lúc trước. Sau khi thái tổ lập nước, lập thê tử kết tóc Ôn thị làm hậu, làm mẫu nghi thiên hạ. Dựa vào vinh quang gia tộc cùng những đệ tử tài trí xuất chúng, Ôn thị mấy chục năm liền đều ở trên đỉnh quyền lực, thậm chỉ còn xây dựng quyền lực cao hơn so với hoàng quyền.
Trung Tông Hoàng đế sau khi lên ngôi, mặc dù cũng lập nữ tử Ôn thị làm hậu lại âm thầm ẩn nhẫn nhiều năm, phí bao tâm huyết mới có thể nhổ hết gốc rễ thế lực rắc rối mấy chục năm của Ôn thị, làm cho một đại gia tộc Ôn thị rời khỏi Dục Đô quay lại quê quán.
Trước kia Trung Tông Hoàng đế tuyển phi chỉ lựa chọn quý nữ trong những gia tộc tài phiệt thế gia, nhưng đến đời Văn Tông Hoàng đế liền chọn những người gia thế trong sạch từ trong dân gian, cho dù là tuyển nữ quan trong gia đình có người làm quan thì chức quan cũng không thể quá cao. Quy định này đơn giản là vì có bài học trước đó từ Ôn thị, không muốn lại có họa ngoại thích chuyên quyền.
“Lúc trước, Ôn thị quyền thế hiển hách cũng chỉ có hai vị hoàng hậu là Đoan Nghi và Trinh Thục. Nay một nhà Cố gia lại liên tục có hai vị hoàng hậu, thần cực kỳ lo sợ! Sợ triều đình lại gặp họa, sợ nỗi khổ tâm của Trung Tông Hoàng đế lại như nước đổ biển!” Tống Tề nói xong lời cuối đã khóc lóc nghẹn ngào, thảm thiết quỳ gối trong đại điện nặng nề dập đầu.
Hoàng đế ngồi trên ngự tọa chín bậc, lạnh nhạt thăm dò hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Lời ái khanh, trẫm đã biết, chắc chắn sẽ suy xét cẩn thận.”
***
Tin tức truyền đến Điện Trường Tín, Thái hậu tức giận đến nỗi đập vỡ một chén trà: “Lão thất phu Tống Tề này!”
Cố Vân Tiện phân phó cung nữ quét dọn mảnh vỡ trên đất, lúc này mới mang khăn đến cho Thái hậu để bà lau đi những vệt nước tung tóe: “Mẫu hậu đừng tức giận, cẩn thận thân thể.”
“Ai gia sao lại không tức giận cho được?” Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, “Ngay cả Ôn thị cũng lôi ra được, quả nhiên là muốn ngăn cản con leo lên hậu vị bằng bất cứ giá nào mà!”
“Lời nói này của Tống Thượng thư không hợp lý, Cố gia ta sao có thể so được với Ôn thị?” Cố Vân Tiện nhíu mày, “Quyền lực Ôn thị trong triều đình mấy chục năm không chỉ dựa vào con gái trở thành hoàng hậu mà còn vì binh sĩ trong tộc rất xuất sắc. Huống chi từ khi Đại Tấn lập nước, Ôn thị cũng là quan lại trâm anh nhiều thế hệ, đệ tử nhiều thế hệ đều làm quan, gia phong vô cùng nghiêm cẩn. Nhưng Cố gia ta lúc trước cũng chỉ là dân chúng bình thường, toàn bộ đều nhờ vào mẫu hậu người trở thành hoàng hậu mới có ngày hôm nay, trong tộc cũng không có nam tử nào đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều. Cho dù là nhìn từ phương diện nào, Cố gia ta đều khó có khả năng trở thành Ôn thị tiếp theo!”
“Những đạo lý này con nghĩ Tống Tề không rõ sao?” Thái hậu lạnh lùng nói, “Trong lòng của hắn cũng hiểu rõ, nhưng vẫn lấy Ôn thị ra làm cớ, đơn giản chỉ là vì điều này có lợi cho bọn hắn.”
Cố Vân Tiện im lặng. Lúc trước Ôn thị quyền thế ngập trời là hạng người gì, bọn họ mặc dù chưa từng trải qua, chỉ được đọc qua trên sử sách. Việc khống chế cục diện cả triều này, không phải thế gia quý tộc thì khó có thể làm được, khiến cho hàng vạn hàn môn sĩ tử phải sợ hãi. Mà trong triều hôm nay quan viên cũng chỉ là xuất thân hàn môn. Cho dù có một phần vạn khả năng, bọn họ cũng không cho phép xuất hiện một Ôn thị thứ hai. Lời của Tống Tề, quả thật rất dễ khiến cho chư thần hùa theo.
Nhưng hôm nay điều nàng quan tâm nhất không phải đám triều thần đó nghĩ gì. Nàng nhìn nước trà trong veo trong chén sứ, từng vòng gợn sóng, giống như tâm thần bất định giờ phút này của nàng.

Đối với việc này, bệ hạ có suy nghĩ như thế nào?
Đêm đến, hoàng đế vẫn chưa sủng hạnh hậu cung, Cố Vân Tiện sau khi rửa mặt, đang chuẩn bị đi ngủ, lại có người ở Đại Chính cung đến.
Đồ đệ Lữ Xuyên tiến lên hành lễ, cười nói: “Bệ hạ sai thần đến đón nương tử qua đó.”
Nàng kinh ngạc: “Qua đó? Đi đâu?”
“Nghe nương tử hỏi kìa, tất nhiên là đến Đại Chính cung rồi.”
Sau một chén trà, Cố Vân Tiện choàng lên người chiếc áo khoác gấm hoa sắc xanh, ngồi vào kiệu liễn màu đỏ. Mười hai cung nhân tay cầm đèn lưu ly, đi trước dẫn đường, đi về phía Đại Chính cung.
Quy củ quốc triều, phi tần thị tẩm, sẽ được quân vương sủng hạnh ở tẩm cung hoặc được đến phục thị tại Đại Chính cung. Lúc trước, Cố Vân Tiện đã từng ngồi kiệu liễn như thế, được người nâng lên đi đến Đại Chính cung, khi đó kiệu nàng ngồi chính là kiệu vàng dành cho Hoàng hậu, mà không phải là loại kiệu liễn màu đỏ thẫm này.
Lúc nàng đến, Hoàng đế đang ở tiền điện xem tấu chương. Trong điện có chút oi bức, hắn không tự giác nhíu mày, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng hình cao gầy yểu điệu đứng ở cạnh cửa. Ánh nến hắt bóng nàng lên tường như khắc lên một bức tranh mỹ nữ, xinh đẹp, yên tĩnh.
Hắn không phát giác ra môi mình hơi cong lên: “Vân nương, nàng đến rồi.”
Cố Vân Tiện tiến lệ, dịu dàng khẽ chào, mái tóc búi nửa rủ xuống một đoạn trước ngực: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Hắn vươn tay về phía nàng, nàng giương mắt, đặt tay mình vào tay hắn.
“Bệ hạ gọi thần thiếp đến là có chuyện cần làm sao?”
Hắn nhướng mày cười cười có chút ranh mãnh: “Đêm hôm khuya khoắt trẫm gọi nàng tới, nàng nói xem là vì cái gì?”
Thấy gò má nàng ẩn hiện một rặng mây đỏ, hắn lắc đầu cười nói: “Được rồi, không đùa nàng nữa, hôm nay chuyện trên triều huyên náo khiến tâm trẫm phiền hà, muốn nghe nàng đàn một khúc thôi.”
Hắn đề cập đến chuyện trên triều, Cố Vận Tiện không đổi sắc mặt, gật đầu nói: “Dạ.”
Đàn được đặt bên cạnh cửa sổ, lúc Cố Vân Tiện ngồi xuống, một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu nàng. Rất mạo hiểm, cực kỳ mạo hiểm. Nhưng đáng để thử một lần. Hít sâu một hơi, nàng quyết định. Cho dù thế nào, tuyệt đối không thể để mặc những triều thần kia chi phối nàng và Cố gia, thao túng vận mệnh của nàng.
Hoàng đế vẫn luôn chăm chú nhìn nàng. Nàng cởi áo choàng ngoài, bên trong là một bộ váy áo màu trắng. Theo động tác nàng ngồi xuống, phần đuôi áo rủ xuống mặt đất, trải thành một vòng tròn, như một đóa hoa cực lớn. Mà nàng ngồi giữa nhị hoa, vui vẻ đánh đàn, giống như một con ong chúa ở trong đóa hoa.

Không, không nên gọi là ong chúa. Ong chúa đều xinh đẹp diễm lệ mà nàng da trắng mắt đen, khí chất không màng danh lợi còn không phải là loại yêu vật câu người nhiếp phách sao. Còn có, khúc đàn nàng đang đàn, cao siêu như vậy, lại khiến cho tâm tình bực bội nửa ngày của hắn bình tĩnh lại, lông mày cau có cũng tự giác giãn ra.
Nàng khiến hắn cảm thấy tĩnh lặng. Xong một khúc, hai người đều không nói gì.
Mãi sau đó, hắn chậm rãi nói: “Làn điệu thanh lệ du dương, mang theo một sự tiêu dao vui vẻ, nghe được chỉ khiến lòng người thư thái, là một thủ khúc hay. Tên gì?”
“Hồi bẩm bệ hạ, khúc này gọi là ‘Theo cuồng phong’.”
“‘Theo cuồng phong’? Cái tên thật tiêu sái. Trẫm chưa từng nghe qua, nàng học được ở đâu?”
Cố Vân Tiện chỉ thoáng do dự, liền mỉm cười đáp: “Là lúc trước thần thiếp nhìn thấy trong một bản cầm phổ ở Điện Tiêu Phòng.”
“Cầm phổ ở Điện Tiêu Phòng,” Hoàng đế nói khẽ, “Vậy chắc là do vị hoàng hậu nào đó trước kia để lại?”
Cố Vân Tiện nói: “Bệ hạ đoán đúng ạ, khúc nhạc này là năm đó Trinh Thục Hoàng hậu mười ba tuổi cùng viết với Trung Tông Hoàng đế.”
Nàng nói đến Trinh Thục Hoàng hậu, đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên, im lặng không nói gì.
“Thần thiếp nhìn thấy thủ khúc này, mới hiểu được thì ra ghi chép sử sách cũng không hoàn toàn là toàn bộ sự thật.” Nàng nói, “Trên sách đều nói ‘Trinh Thục Hoàng hậu đoan chính phong nhã, dáng vẻ cao hoa, chính là một mẫu nghi thiên hạ’. Nhưng bệ hạ nghe thủ khúc này, có thể tiêu sái cao siêu đến mức nào? Nhưng quả thật bản tính của Trinh Thục Hoàng hậu đúng là người rộng rãi, luôn muốn tiêu dao vui vẻ.”
Hắn nhớ lại khúc đàn vừa nghe, nói khẽ: “Xác thực là thế.”
“Cho nên, thần thiếp cảm thấy bị sử sách lừa gạt. Có một số việc chúng ta không chứng kiến, ít nhất, không hoàn toàn đúng như vậy.”
Hắn nhìn nàng: “Vân nương nói như vậy, rốt cuộc là muốn thể hiện điều gì?”
Nàng trầm mặc một lúc, nói: “Thật ra, chuyện trên triều hôm nay, thần thiếp cũng đã biết.” Vẻ mặt nàng bình tĩnh: “Những lời nói đó của Tống Thượng thư, thần thiếp không thích nghe.”